Lâm Văn Trúc nghĩ không thông, tựa như cô vẫn nhận định rằng La Tú Vân lựa chọn tự sát là một chuyện khó tin vậy.
Lâm Văn Trúc dẫn Bích Nhu cùng rời khỏi Bích Lạc Hiên, bên ngoài Bích Lạc Hiên từng trồng khóm cúc lớn, khi mùa thu đến, hoa cúc nở rộ, các loại cúc đung đưa khoe hương dưới ánh dương uy phong, thanh nhã xinh đẹp, giống như khí chất của La Tú Vân, rực rỡ như cúc nở, phong vị như cúc thơm hương, khe khẽ nhàn nhạt, phiêu lãng xa xôi, nhưng mà giờ khắc này, cả mảng hoa cúc đã sớm khô tàn, chỉ còn lại chút dấu vết nhắc nhở về sự tồn tại của chúng, chúng cũng đã cùng tiêu tan theo cái chết của La Tú Vân.
Lâm Văn Trúc không nhịn được mà thầm thở dài. ++
La Tú Vân là một cô gái tốt, đáng tiếc trên thế gian này, người tốt phần nhiều thường đoản mệnh.
“Lâm tiểu thư, Thái Họa cô ấy…” Bích Nhu cắn môi, nhìn Lâm Văn Trúc với vẻ chờ mong, đôi mắt ngập tràn sự khao khát, Lâm Văn Trúc là niềm hi vọng duy nhất của cô ấy và Thái Họa.
“Sẽ kết thúc rất nhanh thôi.”
Bích Nhu vui vẻ trong lòng, “Lâm tiểu thư có kế hoạch gì? Tôi và Thái Họa có cần phải thu xếp trước không?”.
Lâm Văn Trúc lãnh đạm nhìn Bích Nhu, lắc đầu, họ sẽ không muốn nghe kế hoạch và sắp xếp của cô, nếu đã như thế, vẫn không biết thì hơn. ++
Lúc về đến Tà Vũ Hiên, từ xa Lâm Văn Trúc đã nhìn thấy bạn nhỏ Diệp Chí Hằng, đối phương cũng nhìn thấy cô, hai người đều dừng lại nhìn đối phương. Không biết có phải là ảo giác hay không, Lâm Văn Trúc luôn cảm thấy Diệp Chí Hằng hình như đã cao hơn lớn hơn một chút, khoảng cách xa thế này, cô cũng có thể cảm thấy được sự căm ghét của Diệp Chí Hằng với mình.
Lâm Văn Trúc lắc đầu, chắc hẳn Đặng Thanh Vân đã dạy bảo Diệp Chí Hằng rằng đừng đến trêu chọc mình.
Lúc quay người đi được mấy bước, trong não Lâm Văn Trúc đột nhiên xẹt qua một suy nghĩ, bước chân cô khựng lại, “Tiểu thiếu gia bây giờ mấy tuổi rồi?”.
Bích Nhu hơi ngẩn ra, không ngờ rằng đột nhiên cô lại hỏi câu này, “Năm tuổi rồi thì phải?”.
Năm tuổi rồi? Lâm Văn Trúc nhíu mày suy tư một lát, “Tam thiếu có đích thân dạy bảo cậu ta không?”.
“Tam thiếu rất bận, nhưng tam thiếu rất quan tâm tiểu thiếu gia, thường hỏi bài vở của tiểu thiếu gia, trong cuộc sống cũng dốc hết khả năng. Đặng Thanh Vân được sủng lâu dài, không thể không liên quan đến sự tồn tại của tiểu thiếu gia.”
Lâm Văn Trúc cười thờ ơ, “Ý của cô là sinh con cho tam thiếu là có thể ở bên tam thiếu lâu dài với địa vị không thay đổi?”.
Bích Nhu ấp a ấp úng, “Cô… khác với bọn tôi”. ++
Lâm Văn Trúc nhếch khóe miệng, “Ở vị trí nào thì làm tốt việc của vị trí đó, lo tốt cho mình là được. Cô muốn tôi lôi kéo tam thiếu đối đầu với Đặng Thanh Vân, thậm chí đánh bại Đặng Thanh Vân, khiến cô ta đau khổ. Sao cô không nghĩ thử xem, cô ta có thể ở bên tam thiếu bao năm như thế, chỉ sinh hạ một đứa con duy nhất, cô cảm thấy cô ta là một người phụ nữ bình thường ư? Hôm nay tôi chẳng qua chỉ thăm dò cô ta một chút thôi, nhưng cô có tin không, cô ta phản ứng lại rất nhanh, nói không chừng còn lợi dụng chuyện này để đối phó tôi nữa đấy?”.
Bích Nhu há miệng, không biết có thể nói được gì. ++
Đôi mắt Lâm Văn Trúc đanh lại, “Đến lúc đó cô và Thái Họa cùng rời đi đi!”.
“Không… tôi không đi.” Thái độ của Bích Nhu trở nên cứng rắn.
Lâm Văn Trúc im lặng nhìn Bích Nhu, sau đó cười, “Cô không đi, ở lại làm gì? Để tôi đoán thử xem, sau khi Thái Họa rời đi, cô không có nỗi lo gì nữa, có thể làm tất cả những việc mà cô muốn làm. Ví dụ như cô từng làm việc ở nhà bếp, có thể lợi dụng cơ hội này để hạ độc với Đặng Thanh Vân, người nhà cô đã không còn nữa, cô không hề sợ sẽ liên lụy ai, còn thể báo thù cho La Tú Vân, báo đáp ân tình của cô ấy với cô. Trước tôi không nói cô có thể lấy được chất độc khiến người ta chết trong nháy mắt không, chỉ riêng việc Lan Đình Hiên có nhà bếp nhỏ thôi, cô phải lấy danh nghĩa gì đưa đồ ăn đến đó? Diệp Khuynh Lăng lại thường dùng bữa ở Thiên Hành Cư, dù thế nào cũng không thể phái người bưng đồ ăn từ nhà ăn lớn đến chứ? Đặng Thanh Vân cũng không ngốc, dựa vào đâu mà cô ta sẽ ăn đồ ăn do người có lai lịch không rõ ràng đưa tới? Chuyện cô làm, ngoại trừ hại bản thân cô, nó chẳng có bất cứ ảnh hưởng gì với Đặng Thanh Vân cả”.
Bích Nhu mặt trắng bệch, cắn môi, rồi lại quỳ xuống trước mặt Lâm Văn Trúc, “Tôi không thể đi”.
Lâm Văn Trúc trầm mặc nhìn cô ấy. ++
Bích Nhu ngẩng đầu, cười quyết tuyệt, “Tôi sẽ không làm gì cả, tôi muốn nhìn xem cô ta có kết cục gì”.
Lâm Văn Trúc thầm hiểu, Đặng Thanh Vân sẽ có kết cục thế nào, không quyết định ở việc Đặng Thanh Vân đã làm gì, mà là ở thái độ của Diệp Khuynh Lăng với Đặng Thanh Vân.
Lâm Văn Trúc và Bích Nhu yên lặng giằng co, thu hút sự chú ý của người hầu và thủ vệ đi ngang qua, hai người tựa như không có bất cứ cảm giác gì, vẫn giằng co trong im lặng.
Cho đến khi Diệp Khuynh Lăng dẫn Thạch Nham đi đến.
Diệp Khuynh Lăng nhìn Bích Nhu đang quỳ trên mặt đất, rồi lại nhìn Lâm Văn Trúc, “Thế này là sao đây?”.
“Cô ấy thích quỳ, em muốn biết cô ấy có thể quỳ tới khi nào.”
Diệp Khuynh Lăng cười giễu một tiếng, “Em không sợ người khác nói em cậy được yêu chiều mà kiêu căng hống hách à?”. ++
Lâm Văn Trúc đón lấy ánh mắt của Diệp Khuynh Lăng, “Tiền đề là em phải được yêu chiều đã”.
“Ồ”, Diệp Khuynh Lăng nhíu mày, “Vậy em nói em có được không?”.
“Tam thiếu nói trước xem em có tư cách để cậy được yêu chiều mà kiêu căng không?”
Diệp Khuynh Lăng bĩu môi, “Ta chẳng dám nói đâu”.
“Tam thiếu còn có chuyện mà tam thiếu không dám?”
“Trước đây không có, bây giờ không phải có rồi à?”
Lâm Văn Trúc nói chuyện một lát với Diệp Khuynh Lăng, như cố ý, bảo Thạch Nham kéo Bích Nhu đang quỳ trên mặt đất dậy, điều này đã đắc tội nặng với Thạch Nham, chỉ là cô coi như không nhìn thấy sắc mặt khó coi của Thạch Nham.
Lâm Văn Trúc và Diệp Khuynh Lăng cùng về Tà Vũ Hiên. ++
“Dạo này làm những gì?” Diệp Khuynh Lăng hỏi bâng quơ.
“Chán thì giết thời gian, không bận như tam thiếu.” Lâm Văn Trúc nói có hàm ý khác.
“Chán đến mức ngày ngày đến Bích Lạc Hiên? Ta nhớ khi đó ta đã từng nói…”
“Biết, Bích Lạc Hiên có ma, cho nên càng muốn xem, rốt cuộc là thật sự có ma, hay là có người giả thần giả quỷ.” Nói đến đây, Lâm Văn Trúc chăm chú nhìn người trước mặt, hắn thờ ơ thế này, dường như tất thảy đều nằm trong bàn tay hắn. Trước đây cô cảm thấy người như thế rất tài giỏi, bây giờ mới biết, không phải anh ta tài giỏi, mà là người như thế cao xa khó với, anh ta căn bản không thèm biết bạn nghĩ thế nào hay tốn thời gian phỏng đoán suy nghĩ của bạn, chỉ cần anh ta nắm vận mệnh của bạn trong tay, vậy thì tất cả đều nằm trong suy nghĩ của anh ta, có ai ngu xuẩn quan tâm đến suy nghĩ của một con kiến cơ chứ. “Trong Bích Lạc Hiên có ma, tam thiếu không phái người điều tra một chút”.
“Đây là tất cả những gì em phát hiện ra?” ++
Lâm Văn Trúc lắc đầu, “Tam thiếu còn không phát hiện ra điều gì, em có thể phát hiện sao? Nhưng mà em lại biết, hễ là nơi có ma, nhất định là có người chết không cam lòng, sinh thời đã chịu ấm ức”.
Ánh mắt Diệp Khuynh Lăng khẽ thu lại.
Lâm Văn Trúc nói tiếp, “Nếu có ai đó chết có ẩn tình, tam thiếu có sẵn lòng đi điều tra rõ chân tướng, cho người chết một sự an ủi không?”.
“Vậy phải xem người chết và mình có quan hệ gì, có đáng để làm chuyện đó hay không, nhổ củ cải ra mang theo bùn thì bùn sẽ dính vào ai nữa.”
Lâm Văn Trúc gật đầu, “Em hiểu rồi”. ++
Nhổ củ cải ra mang theo bùn, bùn đó dính vào Đặng Thanh Vân, thế nên hắn bỏ qua chuyện này.
Cũng đúng, hắn cũng không sai, dù sao thì La Tú Vân là tự sát, mặc dù Đặng Thanh Vân đi trước khi La Tú Vân tự sát, nhưng Đặng Thanh Vân là bị La Tú Vân chủ động gọi đến.
Đến Tà Vũ Hiên, Diệp Khuynh Lăng không đi vào, dường như chỉ đưa Lâm Văn Trúc quay về mà thôi.
Dường như hắn muốn nói gì đó với cô, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
“Lát nữa em sẽ đến Phượng Vũ Thiên.”
Diệp Khuynh Lăng gật đầu. ++
Lâm Văn Trúc đến Phượng Vũ Thiên, vẫn hưởng thụ đãi ngộ của chủ chốt trong chủ chốt, việc làm ăn của Phượng Vũ Thiên trở nên hưng thịnh như cũ, mọi người đều quên mất lúc trước Phượng Vũ Thiên đã xảy ra chuyện gì, náo nhiệt ồn ào như trước đây.
Một ca khúc biểu diễn xong, Lâm Văn Trúc quay về hậu đài. Trong phòng hóa trang nhiều người ầm ĩ huyên náo, đồng thời cũng chia khu vực, càng vào trong càng yên tĩnh, cùng với đó là cũng có chỗ của mấy nhân vật chủ chốt, nói đơn giản, càng nổi tiếng thì chỗ càng gần bên trong.
Lâm Văn Trúc không đến phòng hóa trang nhỏ của mình, ngược lại ngồi vào bên trong, nhìn thấy Liễu Như Ngọc đổi son bột nước, có chút hứng thú mà tán gẫu câu được câu chăng với Liễu Như Ngọc, hai người trò chuyện đều là chủ đề mà phái nữ thích tán gẫu, không ai cảm thấy bất thường.
Chu Nhan đứng dậy, liếc Lâm Văn Trúc một cái, xoay người chuẩn bị lên sân khấu.
Lúc này Lâm Văn Trúc nhìn bốn phía xung quanh, đè thấp giọng, “Lâm Vụ sao rồi?”.
Động tác chùi son của Liễu Như Ngọc hơi khựng lại, rõ ràng nhìn thấy vẻ cứng ngắc khó tin của mình từ trong gương, sau đó khẽ nhướng mắt, cười, “Sao cô lại đến hỏi tôi? Quan hệ của cô ấy với Chu Nhan tốt hơn mà”. ++
Lâm Văn Trúc nhếch miệng cười nhẹ, trầm mặc nhìn Liễu Như Ngọc.
Liễu Như Ngọc yên lặng một lúc, rồi bại trận, “Sao cô phát hiện ra?”.
“Người trong Phượng Vũ Thiên tuy nhiều, nhưng người có thể ở vị trí cao lại không nhiều, mấy người mới hiển nhiên không thể là người chỉ đạo Lâm Vụ, vậy thì chỉ nằm trong số Cố Hương Liên, Chu Nhan và cô thôi. Cố Hương Liên thì không thể, Chu Nhan thì tính cách quá lộ liễu, không hợp với tác phong của người như chúng ta, nếu không thì vừa nghi ngờ đã có thể nghi ngờ đến cô ta rồi, tâm tư của cô ta với tam thiếu lại viết ngay trên mặt nữa, cho nên chỉ còn lại một mình cô.”
“Thì ra là thế.” Liễu Như Ngọc còn tưởng là mình đã để lộ ra sơ hở gì nữa.
“Cô vẫn chưa trả lời tôi, Lâm Vụ thế nào rồi?”
Liễu Như Ngọc tô son, “Chết rồi”.
Lòng Lâm Văn Trúc khẽ bộp rộp, mặc dù cô đã sớm đoán được, nhưng khi biết được sự thực thì vẫn có cảm giác phức tạp không nói rõ được, người mà mấy ngày trước vẫn còn sống, nháy mắt đã trở thành một thi thể rồi. “Là… tam thiếu?”.
Liễu Như Ngọc như cười như không nhìn cô. ++
Lòng Lâm Văn Trúc bị thít chặt, “Đại thiếu”.
Đúng vậy, nếu là tam thiếu, hắn sẽ hi vọng thông qua Lâm Vụ mà có được một vài tin tức, còn suy nghĩ của đại thiếu thì ngược lại, Lâm Vụ chết, Diệp Khuynh Lăng không thể thông qua cô ta mà biết được điều gì.
Liễu Như Ngọc nhìn rõ nét mặt của Lâm Văn Trúc, khẽ nhướng mày, khóe miệng nhếch lên, “Phụ nữ nên sống vì bản thân mình, bây giờ cô có điều kiện này, có thể nắm chặt lấy”.
Lâm Văn Trúc dựng mày, sau đó hiểu ý của Liễu Như Ngọc, “Đại thiếu biết cô là người như vậy chưa?”.
“Tôi chỉ là một ca nữ ở Phượng Vũ Thiên mà thôi.” Liễu Như Ngọc không nói gì thêm.
Lâm Văn Trúc lại cảm thấy hơi khó tả, không thể nghi ngờ gì Lâm Vụ là người tận tâm và trung thành với đại thiếu, nhưng người như thế lại rơi vào kết cục đó, mà Liễu Như Ngọc, rõ ràng là kiểu người khác với Lâm Vụ. Nếu Lâm Vụ thu tâm tư lại, chứ không phải là đặt vào việc thăm dò tin tức, địa vị ở Phượng Vũ Thiên cũng sẽ không như thế. Giống như Liễu Như Ngọc đây, làm bao nhiêu chuyện cũng không sao, sẽ không làm sai chuyện, cùng với nỗ lực phát triển bản thân thì cũng trở thành người đứng đầu Phượng Vũ Thiên, quen biết nhiều người quyền quý, cho dù đại thiếu muốn động vào cô ta thì cũng phải cân nhắc, thậm chí sẽ tặng cô ta cho một vài người quyền thế để thu được lợi, đây là giá trị mà Liễu Như Ngọc tự tạo ra cho mình. ++
Lâm Văn Trúc hít sâu một hơi, “Tôi muốn nhờ cô thay tôi điều tra chuyện về Đặng Thanh Vân”.
“Hử?”
“Tôi đến bên tam thiếu, chủ yếu là muốn biết nguyên nhân cái chết của tam thiếu phu nhân, tôi nghi ngờ có liên quan đến Đặng Thanh Vân, đương nhiên phải điều tra Đặng Thanh Vân rồi.”
Liễu Như Ngọc nhìn cô hồi lâu, “Được”.
Lâm Văn Trúc thở phào một hơi.
Liễu Như Ngọc lại nhắc nhở cô, “Hễ chuyện gì cũng đừng quá nóng vội, nếu không chính là kết cục của Lâm Vụ”.
“Tôi hiểu.” ++
Liễu Như Ngọc nhìn mình trong gương, lại qua tấm gương mà quan sát Lâm Văn Trúc, nói ra cũng kì lạ, Lâm Văn Trúc tỏ ra bình thường, nhưng cô ta lại cảm thấy không quá bình thường, nếu không thì vì sao Lâm Văn Trúc lại lăn lộn bên cạnh Diệp Khuynh Lăng tốt như thế? Cô ta không tin Lâm Văn Trúc vô vị như vẻ bề ngoài.
Lâm Văn Trúc mau chóng nhận được tin tức về Đặng Thanh Vân.
Chỉ là quá trình nhận được tin tức cũng dở khóc dở cười, là do Ngọc Tiêu Tiêu của Vân Chi Thượng mang tới, Ngọc Tiêu Tiêu trực tiếp xông vào Phượng Vũ Thiên, hò hét bảo Lâm Văn Trúc đừng quấn lấy tam thiếu, sau khi nói mấy câu với Lâm Văn Trúc, bị Kim tỷ sắc mặt khó coi mời người tiễn Ngọc Tiêu Tiêu về, thậm chí còn muốn uống tách trà với ông chủ của Vân Chi Thượng để nói về chuyện này.
Chuyện này lại dấy lên sóng to gió lớn trong Phượng Vũ Thiên, cái tên Ngọc Tiêu Tiêu thoắt cái ai ai cũng biết, mặc dù trước đó cô ta cũng vô cùng có tiếng ở Vân Chi Thượng, nhưng lúc này thì không ai là không biết. ++
Lâm Văn Trúc lại trở thành nữ chính trong câu chuyện tám nhảm lần nữa, mọi người đều tò mò, cuối cùng tam thiếu sẽ lựa chọn vị mỹ nhân nào, thậm chí còn không ngại mà đánh cược.
Lâm Văn Trúc cảm thấy câm nín với những tin đồn này, sở dĩ Ngọc Tiêu Tiêu đến tìm cô, một là để đưa tin cho cô, hai là muốn nhìn xem cô gái vào ở phủ Thanh Sơn là người thế nào.
Bất luận ra sao, Lâm Văn Trúc đều được như ý nguyện, có được tin tức về Đặng Thanh Vân.
Cô nhìn qua bản ghi chép, nội dung không nhiều, phần lớn xoay quanh chuyện qua lại giữa Đặng Thanh Vân và Diệp Khuynh Lăng. Nhà họ Đặng cửa nhỏ nhà nhỏ, đương nhiên không thể khiến Tư lệnh Diệp coi trọng, quan trọng hơn là Tư lệnh Diệp cực kì yêu chiều Diệp Khuynh Lăng, vì thế cũng cực kì kén chọn với con dâu, Đặng Thanh Vân chưa từng tiến được vào mắt của Tư lệnh Diệp. Tư lệnh Diệp phá đôi uyên ương, chọn đi chọn lại con dâu, không ngại khiến nhà họ Đặng mau chóng gả Đặng Thanh Vân đi, đâu biết được Diệp Khuynh Lăng lại làm ra chuyện kinh sợ như thế, đoạt hôn ngay trước mặt mọi người.
Sau chuyện đoạt hôn, thân phận của Diệp Khuynh Lăng hạ thẳng xuống, thế gia vọng tộc thật sự thì đâu thể để con gái họ gả cho hắn, thế nên mới có chuyện liên hôn với nhà họ La ở Lạc Thành xa xôi.
Lâm Văn Trúc yên lặng nhìn những thông tin này, đột nhiên phát hiện đó đều là chuyện từ năm năm trước, cô tính toán thời gian, trước khi kết hôn Đặng Thanh Vân đã mang thai, là bởi vậy nên mới có chuyện Diệp Khuynh Lăng đoạt hôn?
Lâm Văn Trúc hơi tiếc nuối, bởi vì trong tin tức không hề có chuyện lúc Diệp Khuynh Lăng và Đặng Thanh Vân xuất ngoại.
Khi cô thu bản ghi chép lại, trong não lóe lên một suy nghĩ.
Những chuyện này đều xảy ra vào năm năm trước, nhị thiếu cũng qua đời vào năm năm trước, nhưng La Tú Vân mới được gả vào phủ thì trước đó căn bản không quen nhị thiếu, giữa hai người họ không có bất cứ sự qua lại nào, vì sao trước khi chết cô ấy lại nghe ngóng tin tức về nhị thiếu?