Diệp Khuynh Lăng trầm mặc nhìn cô gái ở đối diện, tay vươn ra giữa không trung, nắm lấy một chiếc lá khô, hắn bóp vụn chiếc lá từng chút từng chút một, vụn lá bay đi theo gió, lúc này hắn mới đi đến trước mặt cô.
Lâm Văn Trúc vẫn cố chấp nhìn hắn.
Chính là hai đôi mắt lúc nhìn người ta như có cùng bản chất.
Không hiểu sao lòng Diệp Khuynh Lăng sinh ra thứ cảm giác phẫn nộ, còn chưa suy nghĩ, cơ thể đã hành động theo bản năng, tay hắn đã vươn vào trong cổ cô, kéo sợi dây màu đỏ đã sớm phai màu kia, bao gồm cả mặt dây chuyền, hắn cầm trong tay, cho dù vì đau mà sắc mặt cô nhăn nhó hắn cũng không buông tay, “Ta mặc kệ cô là ai, cũng mặc kệ cô có mục đích gì, bây giờ cút ngay cho ta”. ++
Lâm Văn Trúc hoảng loạn nhìn hắn, dường như không hiểu.
Diệp Khuynh Lăng kéo mạnh sợi dây, sợi dây lại không đứt, ngược lại khiến cô ngã thẳng vào lòng hắn.
“Em không đi.” Lâm Văn Trúc muốn ôm hắn, chú bồ câu trong tay khiến cô lại chỉ khẽ dựa vào người hắn, “Em không có người nhà, cũng không có bạn bè, rời khỏi đây em căn bản không sống tiếp được”.
Diệp Khuynh Lăng thở một hơi nặng nề, “Ta có thể thu xếp người nhà cho em”.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, cơ thể khẽ run rẩy, “Có ý gì?”.
“Để em xuất giá.” ++
Lâm Văn Trúc nhắm mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên cười khổ, “Vì sao? Tam thiếu anh đột nhiên bảo em rời đi, còn phải thu xếp chồng cho em, em có chỗ nào khiến anh không hài lòng sao? Em làm việc ở Phượng Vũ Thiên, ngày ngày ngoài đối mặt với đồng nghiệp cùng làm việc thì chính là khách khứa, người như em đâu thể giúp chồng dạy con, vẫn là đừng đi hại đàn ông tốt thành thực đáng tin cậy thì hơn”.
Diệp Khuynh Lăng buông sợi dây trong tay ra, vậy mà vì sợi dây này và ánh mắt của cô mà lòng hắn sinh ra chút thương tiếc, vậy mà hắn hi vọng cô có thể rời ra vũng nước bẩn này, sống cuộc sống của người bình thường, hắn nên tự kiểm điểm mình, người mà Diệp Khuynh Mặc bồi dưỡng nếu thật sự chỉ có chút bản lĩnh này thì không phải là Diệp Khuynh Mặc rồi, vậy mà vì người của Diệp Khuynh Mặc mà hắn có thứ cảm xúc thất thường.
Chẳng qua chỉ là một sợi dây chuyền mà thôi, ai quy định người có được sợi dây này thì chính là chủ nhân gốc của sợi dây chứ, thời buổi chiến tranh loạn lạc, một sợi dây đổi lấy tiền bạc lương thực đều có thể, thậm chí câu chuyện của đối phương cũng có thể khoác vào trên người mình.
Diệp Khuynh Lăng xoa xoa mặt cô, “Thử xem em có rời xa ta không mà thôi, sao, bị dọa rồi?”.
Cô hít sâu một hơi, “Vâng, lần sau tam thiếu đừng dùng phương thức thử dọa người như thế nữa”.
“Nếu em và con bồ câu này đã có duyên, vậy em tự chôn cất nó đi nhé!”
“Vâng.” ++
Diệp Khuynh Lăng xoay người, giẫm lên lá cây bước những bước lớn rời đi.
Lâm Văn Trúc mím môi, nhìn bóng lưng rời đi của hắn, cho đến khi không còn nhìn rõ nữa.
Hai tay cô nâng bồ câu lên, cô tiếp tục đi sâu vào rừng, ngồi xổm xuống, đặt bồ câu lên mặt đất, bới lá cây lên, dùng tay đào một chiếc hố nhỏ trên mặt đất, bỏ bồ câu vào trong.
“Là ta vô dụng, không bảo vệ được mi.” Cô nhìn nấm mồ nhỏ, “Không biết ngày ta chết, liệu có ai sẵn lòng chôn cất ta không…”.
“Nhưng ta không hối hận, vốn là một người đơn độc, ta tình nguyện làm chút chuyện có ý nghĩa, để cuộc đời mình trở nên có ý nghĩa.”
Diệp Khuynh Lăng về đến Thiên Hành Cư, Thạch Nham đã trở về sau khi đưa Diệp Chí Hằng về bên Đặng Thanh Vân, vẻ mặt Diệp Khuynh Lăng khó dò, Thạch Nham quan sát Diệp Khuynh Lăng một lát, rồi vẫn nói ra suy nghĩ của mình, “Tam thiếu, vị Lâm tiểu thư này rất kì lạ, nhưng lại không nắm được nhược điểm của cô ta, tôi cho rằng tiếp tục giữ cô ta lại ở bên cạnh cậu rất nguy hiểm”. ++
Diệp Khuynh Lăng dùng ngón tay gõ gõ trên bàn, “Hử?”.
“Chuyện hôm nay đã cho thấy rõ đó chỉ là sự thăm dò của cô ta, rõ ràng chúng ta không phái người giám sát chặt cô ta, cô ta vẫn có thể làm việc thận trọng như thế, người như vậy e là từ một chút dấu vết cũng có thể phán đoán ra được vài chuyện, nếu truyền ra ngoài, đối với chúng ta mà nói chính là tổn thất cực lớn.” Sắc mặt Thạch Nham nặng nề, “Tôi nghĩ bây giờ tôi đã hiểu vì sao đại thiếu lại phái cô ta đến rồi”.
Diệp Khuynh Lăng nghe vậy thì ngược lại nở nụ cười, “Cô ấy có ba đầu sáu tay à? Vì sao mấy người các cậu ai ai cũng đánh giá cô ấy cao như thế?”.
“Tam thiếu…”
Khóe miệng Diệp Khuynh Lăng cong cong, “Bắt đầu từ lúc ta đưa cô ấy về… Không đúng, bắt đầu từ lúc ta ra khỏi phòng cô ấy, mấy người các cậu đã nơm nớp lo sợ, ta là đàn ông, gặp được một người phụ nữ hợp mắt mà thôi, phản ứng của mấy người bọn cậu quá lớn rồi đấy”.
Sắc mặt Thạch Nham sa sầm hơn, Diệp Khuynh Lăng nói rõ như thế, anh ta còn có thể nói gì được nữa? Phụ nữ Diệp Khuynh Lăng đưa về từ Phượng Vũ Thiên hoặc nơi khác không thiếu, nhưng thật sự thu nhận quả thực không được mấy người, phụ nữ có thể khiến hắn có hứng thú không nhiều. ++
Diệp Khuynh Lăng hơi tự giễu, “Không phải mấy người các cậu sợ cô ấy sẽ là Yên Vũ Nhu tiếp theo thôi à…”.
Thạch Nham cúi đầu, cái tên đó được chính mồm Diệp Khuynh Lăng nhắc đến, cho dù ngữ khí của hắn có nhẹ hơn nữa thì cũng không thể thờ ơ quét quá khứ trầm trọng đó qua. Diệp Khuynh Lăng bảo vệ triệt để mẹ con Đặng Thanh Vân và Diệp Chí Hằng, Đặng Thanh Vân cũng hiểu chuyện cực ít khi ra ngoài, nếu nói tâm tư của Diệp Khuynh Lăng đặt trên người ai, vậy thì cũng chỉ có vị Yên Vũ Nhu đó. Tên thật của cô ấy là gì thì không ai biết, điều mọi người biết chỉ là Diệp Khuynh Lăng từng vẽ một bức tranh cho cô ấy, đề tên là Yên Vũ Nhu (mưa bụi dịu dàng), từ đó cô ấy bèn tự xưng với cái tên đó.
Cái tên Yên Vũ Nhu không chỉ đơn giản là tượng trưng cho bức tranh đó, còn bao gồm việc cuộc đời cô ấy do Diệp Khuynh Lăng viết nên.
Nhưng cũng bởi vì cô ấy, năm đó Diệp Khuynh Lăng mới chịu vết thương nghiêm trọng như thế.
Màn gặp gỡ và tình yêu đẹp bị thiết kế, hắn biết rõ mục đích của đối phương không đơn thuần, nhưng vẫn tự mình tiến đến, người chịu thương nặng.
Trong thư phòng nhất thời yên tĩnh, không ai nói gì, dường như cùng bị kéo vào vòng xoáy hồi ức, không thể thoát thân. ++
Cho đến khi Khương Việt về gấp từ Lạc Thành vào thư phòng phá vỡ sự trầm mặc kì lạ này.
Diệp Khuynh Lăng vẫn rất hiểu thủ hạ của mình, bình thường Khương Việt không có mấy cảm xúc, ít nhất thì ở trong nơi trọng địa là thư phòng này thì như thế, có thể khiến Khương Việt mang vẻ mặt kích động, chắc hẳn lần đi Lạc Thành này thu hoạch được không ít.
Khương Việt vừa tiến vào thư phòng thì lập tức cảm thấy sự bất thường, nghi hoặc nhìn Thạch Nham, nhưng đối phương lại không tặng lại mình bất cứ tin tức gì, chỉ đành bất chấp mà nhìn Diệp Khuynh Lăng, Diệp Khuynh Lăng nhướng mày nhìn mình…
“Tam thiếu.” Khương Việt nuốt nuốt nước bọt. ++
Diệp Khuynh Lăng không làm khó anh ta, “Nói đi, có thu hoạch đặc biệt gì”.
Lần này đến lượt Khương Việt kinh ngạc, “Sao cậu biết tôi có thu hoạch đặc biệt?”.
“Nhìn vẻ mặt cậu thì đã biết rồi. Nghe ngóng được những gì rồi?”
“Sau khi tôi đến Lạc Thành, để không khiến người khác chú ý rồi đoán xem ý đồ của tôi, tôi bèn đến nhà họ La thăm hỏi trước, nói với họ mục đích đến, mặc dù biểu hiện của họ không nhìn ra được có gì không ổn, nhưng tôi vẫn cảm thấy điều bất thường. Cho dù nhà họ La cố kị thân phận tam thiếu của cậu, nhưng cũng không phải đích thân cậu đến, họ hà tất phải nhiệt tình với tôi như thế? Vì thế tôi để ý quan sát thêm, sau đó phát hiện khi La phu nhân nhìn thấy mấy thứ di vật đó, không hề có vẻ đau thương, ngược lại một di nương trong phủ vẻ mặt đầy bi thương…”
Diệp Khuynh Lăng nghe đến đây, mắt nheo lại, “Lúc phụ thân ta cưới vợ cho ta, yêu cầu là tiểu thư dòng chính của phủ nhà họ La”. ++
Khương Việt cũng cong khóe miệng, biết tam thiếu đã đoán ra ẩn tình trong đó, “Tam thiếu phu nhân chính là do người vợ bé đó sinh ra, năm đó tiểu thư dòng chính thực sự của nhà họ La là La Tú Văn đã có người trong lòng, không ngại chưa cưới đã mang thai để trốn tránh hôn sự này, nhà họ La đương nhiên không chịu bỏ qua cuộc hôn nhân này, vì thế bèn để nhị tiểu thư là La Tú Vân lấy danh nghĩa tiểu thư dòng chính gả đến đây”.
Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, dù sao thì La Tú Vân đã mất, nhưng nhà họ La làm ra chuyện này, cũng coi như tặng cho Diệp Khuynh Lăng một nhược điểm, sau này lấy chuyện này khiến nhà họ La đưa ra lợi ích nào đó, tin rằng nhà họ La sẽ không từ chối.
Khương Việt nói tiếp, “Chuyện này là điều kị của nhà họ La, không ai dám nhắc đến, họ còn mưu toan nghe ngóng mục đích tôi đến Lạc Thành, cho rằng là bởi chuyện này nên đến tìm họ tính sổ…”.
Diệp Khuynh Lăng cười nhẹ, “Xem ra chuyện bên nhà họ Trang đã dọa họ rồi”.
Đối với người không biết tình hình mà nói, Trang Doãn Hoài hại chết nhiều người như thế, đây là sai lầm rất lớn, bãi bỏ chức vụ còn là nhẹ, nhưng sau khi tam thiếu đích thân gửi điện báo cầu tình, Tư lệnh Diệp không chỉ không bãi chức của Trang Doãn Hoài, ngược lại còn tiếp tục dùng ông ta, đương nhiên, không trọng dụng như trước đây. Từ chuyện này thì đã có thể nhìn ra sự coi trọng của Tư lệnh Diệp với đứa con trai này.
Tư lệnh Diệp coi trọng tam thiếu này như thế, giả như hắn thật sự muốn so đo chuyện bị lừa gạt năm đó, có phải nhà họ La sẽ gánh chịu sự căm phẫn của Tư lệnh Diệp?
Khương Việt cũng cười theo, “Cho nên tôi dứt khoát tương kế tựu kế, lấy đó làm mục đích, sau khi tôi phơi bày chuyện đó ra, cuối cùng họ cũng nói thật…”.
“Làm hay lắm. Chắc họ cũng nghe đến thanh danh của ta rồi, người biết nghe lời ta rất thích, người không nghe lời ta sẽ không tiếc tất cả khiến người đó vì không nghe lời mà hối hận.”
“Trưởng bối nhà họ La rất thức thời, nhưng mà đại thiếu gia nhà họ La hơi phiền phức, vừa khéo bây giờ nhà họ La là do vị đại thiếu gia đó quản lý.”
“Xem ra phải đi gặp mặt vị đại thiếu gia nhà họ La này rồi, xem xem rốt cuộc cậu ta phiền phức đến mức nào.” Diệp Khuynh Lăng rõ ràng là không mấy bận tâm.