Đặng Thanh Vân đứng trong sân nhìn con trai rời đi, lúc xoay người thì thấy hoa lan đang nở rộ trong sân, bất giấc cười mỉm: “Khuynh Lăng ở nhà nhỉ!”.
Hoa lan nở rộ, ngồi trong sân thưởng trà, đúng là một thú vui đẹp. Mặc dù Đặng Thanh Vân từng ra nước ngoài du học, nhưng trên người lại không nhiễm nửa phần phong cách Tây của các tiểu thư quý tộc, ngược lại càng nhiều thêm dáng vẻ tiểu thư khuê các, dù ai nhìn thấy dáng vẻ thanh lệ xuất trần tựa đóa lan của cô ta đều không thể nào tin người như cô ta đã từng xuất ngoại du học.
Sau khi Đặng Thanh Vân hỏi thành tiếng, A Lan lại không lên tiếng, cô ta không khỏi trở nên hiếu kỳ, “Sao thế?”.
“Tam thiếu đưa một cô gái về…” ++
Đặng Thanh Vân hơi sửng sốt, rồi cười nhạt, “Ồ, vậy hả?”.
“Đưa về hôm qua ạ.” A Lan quan sát vẻ mặt Đặng Thanh Vân, “Nhưng mà nghe nói tối qua thì bắt đầu sốt, sáng nay mới hạ sốt, tam thiếu không ở bên đó”.
“Em ít nghe ngóng chuyện về tam thiếu thôi.” Đặng Thanh Vân mở miệng nhàn nhạt.
“Dạ.”
Đặng Thanh Vân không quá bận tâm, mặc dù vẫn hơi chua xót, nhưng cô ta biết, cô gái này sẽ biến mất ở phủ Thanh Sơn rất nhanh thôi, cô ta căn bản không cần hao tâm tổn sức, ngược lại nghĩ đến việc hình như lâu lắm rồi Diệp Khuynh Lăng không đến Lan Đình Hiên, theo quy luật trước đây, hắn sẽ mau chóng đến cùng cô ta và Hằng Nhi ăn cơm, nói chuyện với cô ta, kiểm tra bài của Hằng Nhi. ++
…
Lâm Văn Trúc ngủ mơ màng, cô mơ rất nhiều giấc mơ, mơ thấy đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, chúng nhìn thấy người thì đều vung đao chém giết, những người bị chúng chém giết giống như tờ giấy, không hề có chút sức lực chống cự nào, cha mẹ người nhà cô đều bị chém giết, cô được mẹ giấu trong tủ, mẹ bảo cô nhất định đừng phát ra tiếng, nhưng cô không nhịn được, vẫn òa khóc, âm thanh đó thu hút đám ma quỷ đó, cô cực kì sợ hãi, vậy mà vẫn phản ứng lại, nhảy ra khỏi tủ, trốn từ cửa sổ ra ngoài, sau đó đám người đó đuổi theo phía sau cô, cô liều mạng chạy, nhưng cô càng chạy càng thấy không còn sức lực, cô biết, mình sắp chết rồi… ++
Tâm tình sợ hãi đó, dường như mãi mãi không có cách nào tiêu tan, cho đến giờ phút này, tim cô cũng đập thình thịch, như sắp nhảy ra ngoài.
Cô mở mắt, mờ mịt nhìn bức màn màu hồng nhạt xinh đẹp, vẫn chưa phản ứng lại được lúc này mình đang ở đâu.
“Lâm tiểu thư, cô tỉnh rồi?” Lan Thúy trông bên giường cô.
Lúc này Lâm Văn Trúc mới phản ứng lại được mình đang ở nơi nào.
“Lâm tiểu thư, cô đã ngủ hai ngày rồi, húp chút cháo nhé?” ++
Lâm Văn Trúc phản ứng hơi chậm, một lúc sau mới gật đầu, Lan Thúy đỡ cô ngồi dậy, bưng cháo đến bên giường…
…
Diệp Khuynh Lăng đến Lan Đình Hiên cùng Đặng Thanh Vân và Diệp Chí Hằng ăn cơm.
Bình thường Diệp Chí Hằng đều ăn bánh mì sữa, đây cũng là phong cách hình thành trong các gia đình phú quý bây giờ, cũng mặc kệ có căn cứ khoa học hay không, chỉ là cảm thấy ăn như thế thì ngon hơn, quan trọng hơn là đẳng cấp cao sang, vô cùng có phong cách Tây. Nhưng sáng nay sau khi người hầu đến báo rằng tam thiếu qua ăn cơm, Diệp Chí Hằng bèn đòi ăn bánh trôi. ++
Trong lòng Diệp Chí Hằng, bánh trôi tượng trưng cho sự đoàn viên, cậu ta thích cùng cha và mẹ ăn với nhau, mỗi lúc như vậy, mẹ đều cười vô cùng hạnh phúc, cậu ta cũng cực kỳ vui vẻ.
Diệp Khuynh Lăng ngồi xuống bên bàn ăn, Diệp Chí Hằng còn chưa đợi hắn lên tiếng liền khoe thơ cổ gần đây mới học được, giọng đọc trong trẻo, vừa nghe đã thấy rất cố gắng học.
Diệp Khuynh Lăng không khỏi vươn tay, xoa xoa đầu Diệp Chí Hằng, dường như cảm thấy cực kỳ an ủi.
“Hằng Nhi đã muốn đọc cho anh nghe từ lâu, bây giờ thì được rồi, lỗ tai em không cần chịu tra tấn tiếp nữa.” Đặng Thanh Vân tự tay bưng bánh trôi đến cho Diệp Khuynh Lăng.
“Con học thuộc nhiều thơ như thế, muốn đọc cho cha nghe, nhưng mà cha vẫn mãi không đến thăm Hằng Nhi.” Diệp Chí Hằng trề môi, dáng vẻ rất tủi thân.
Đặng Thanh Vân nghe thấy lời này, sắc mặt sầm xuống, “Hằng Nhi, mẹ đã nói với con rằng cha rất bận chưa? Bảo con phải hiểu chuyện hiểu cho cha chưa?”.
Diệp Chí Hằng nhếch nhếch miệng, cúi đầu. ++
Diệp Khuynh Lăng thì lại cười, “Nam tử hán đại trượng phu, đâu thể chỉ vì một câu nói mà liền cúi đầu che mặt? Ngẩng đầu lên, nếu không bánh trôi trong bát của cha đều sẽ cười con đấy”.
“Cha nói dối, bánh trôi sẽ không cười con đâu!”
“Vậy cha và mẹ con sẽ cùng cười con.”
Lúc này Diệp Chí Hằng mới cười rộ, bắt đầu tự múc bánh trôi, bỏ từng viên từng viên vào miệng.
Đặng Thanh Vân lắc đầu, “Thằng bé này, đúng là sợ nó lớn hơn một chút thì em không quản nổi nó được nữa mà”.
“Con sẽ rất vâng lời…” Diệp Chí Hằng lập tức phản bác.
Đặng Thanh Vân, “Ăn bánh của con đi!”. ++
Chỉ ăn bánh trôi thì hơi ngấy, Đặng Thanh Vân còn nấu cháo và chút món ăn kèm ngon miệng, thủ nghệ của cô ta rất tốt, cho dù là mấy món đơn giản nhưng cũng đầy đủ sắc hương vị.
Diệp Khuynh Lăng thấy cô ta vẫn muốn bận rộn tiếp, không khỏi lạnh mặt, “Việc gì cũng cần em tự động tay, mời đám người kia đến làm gì!”.
“Là tự em muốn tự động tay làm mấy món này, họ không cho, anh đừng nghiêm mặt như thế, nhìn họ đều bị dọa không nhẹ rồi đấy.”
Người có thể nói chuyện với Diệp Khuynh Lăng bằng thái độ như thế, Đặng Thanh Vân cũng được coi là phần độc nhất.
“Lần sau đừng như thế nữa.” Diệp Khuynh Lăng thở dài một tiếng.
Đặng Thanh Vân cười, nhưng không tiếp lời. ++
Đợi lúc Đặng Thanh Vân ngồi vào bàn, trên bàn đã bày đủ các món sáng phong phú, Diệp Khuynh Lăng đang vừa ăn vừa nói chuyện với Diệp Chí Hằng, hai cha con ở chung với nhau vô cùng hòa hợp, vui vẻ.
Đặng Thanh Vân nhìn những món ăn đầy bàn này, bản thân cũng hơi ngẩn ra, “Xem em xuống bếp thì không dừng tay được kìa, nấu nhiều như thế, chúng ta chắc chắn không ăn hết. Cũng không biết vị Lâm tiểu thư đó ăn sáng chưa nhỉ, chi bằng mời cô ấy qua cùng ăn?”.
Diệp Khuynh Lăng nhàn nhạt nhìn cô ta, nói chuyện lại không hề khách khí, “Thật sự mời cô ấy qua ăn sáng?”.
Đặng Thanh Vân cho hắn một cái lườm mỹ nhân, “Bị anh phát hiện rồi hả! Nghe nói vị Lâm tiểu thư này quốc sắc thiên hương, khí chất lại càng đặc biệt, cho nên em cũng muốn mở mang một chút”.
“Muốn gặp thì bảo người gọi tới là được, đâu cần phải kiếm cớ.”
Đặng Thanh Vân cười càng xán lạn hơn một chút, “Vậy em bảo A Lan đi mời nhé, tam thiếu nhất định đừng đau lòng đấy”. ++
Diệp Khuynh Lăng cười nhạo một tiếng, nhưng không lên tiếng.
A Lan lập tức đến Tà Vũ Hiên mời người, Lâm Văn Trúc đến rất nhanh.
Đặng Thanh Vân trắng trợn đánh giá Lâm Văn Trúc, vẻ cân bằng không có ác ý này, khiến người ta rất khó dâng lên lòng căm ghét. ++
“Lâm tiểu thư mau ngồi đi. Nghe nói Lâm tiểu thư sinh bệnh, cũng không đến thăm được, vừa khéo làm không ít món ăn, bèn muốn mời Lâm tiểu thư cùng qua dùng, cũng tiện có thể chuyện trò với Lâm tiểu thư luôn.” Đặng Thanh Vân cười dịu dàng hiền thục.
Lâm Văn Trúc cũng thầm đánh giá nhân vật sống trong truyền thuyết này, không thể không nói đã nhìn quá nhiều mỹ nhân, rồi lại nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tươi sáng của Đặng Thanh Vân, sẽ có chút thất vọng, nhưng vẻ con gái nhà lành toát ra từ trên người Đặng Thanh Vân dường như có thể đủ để cho người ta hiểu được vì sao cô ta là người đặc biệt nhất, có lẽ đàn ông có thể tìm thấy cảm giác gia đình trên người người phụ nữ này.
“Cảm ơn sự quan tâm của Đặng tiểu thư.” Lâm Văn Trúc đứng một bên nhưng không ngồi xuống.
Đặng Thanh Vân mau chóng hiểu ra điều gì, nhìn Diệp Khuynh Lăng với vẻ oán trách, “Anh nhìn anh xem, rốt cuộc nhìn anh đáng sợ đến thế nào hả, anh không lên tiếng Lâm tiểu thư không dám ngồi xuống luôn kìa”. ++
Lâm Văn Trúc gọi cô ta là Đặng tiểu thư, cô ta bèn dùng thái độ thân mật với Diệp Khuynh Lăng để trả lời, cũng phản kích trong im lặng, cho dù không coi đối phương là đối thủ, nhưng vẫn bất giác có so đo.
Thân phận lúng túng của Đặng Thanh Vân, đâu thể không phải là nơi khiến bản thân cô ta bận tâm nhất?
Lúc này Diệp Khuynh Lăng mới ngẩng cái đầu cao quý của hắn lên nhìn Lâm Văn Trúc một cái, “Ngồi xuống đi!”.
Bấy giờ Lâm Văn Trúc mới ngoan ngoãn ngồi xuống, cô không lên tiếng, càng không có ý định thu hút sự chú ý của Diệp Khuynh Lăng, dường như đang cố hết sức làm giảm cảm giác tồn tại của mình xuống.
“Lâm tiểu thư không có khẩu vị gì sao?” Đặng Thanh Vân hỏi han vô cùng quan tâm.
“Không phải, là buổi sáng đã dùng chút cháo rồi, cho nên không đói lắm.”
“Là lỗi của tôi, không suy xét đến chuyện Lâm tiểu thư đã ăn sáng hay chưa.”
Nếu nói giữa phụ nữ có chiến tranh, vậy thì Lâm Văn Trúc chính là thua đến triệt để, bắt đầu từ lúc cô tiến vào, nếu không phải có Đặng Thanh Vân, Diệp Khuynh Lăng cũng không buồn phản ứng với cô một chút nào. ++
Nhưng dù vậy, sự tồn tại của Lâm Văn Trúc cũng khiến người ta cảm thấy chướng mắt. Dẫu Diệp Chí Hằng vẫn còn là một đứa trẻ, rất nhiều thứ vẫn chưa hiểu được, nhưng vẫn biết sự tồn tại của người phụ nữ này là cùng đoạt cha với mẹ mình, cậu ta thậm chí còn hoài nghi cha lâu vậy không đến thăm mình đều là bởi người phụ nữ này.
“Mẹ, con vẫn còn muốn ăn bánh trôi.” Diệp Chí Hằng nhìn mẹ với dáng vẻ ngoan ngoãn.
Đặng Thanh Vân nhướng mày, không ngờ rằng hôm nay khẩu vị của con trai lại tốt như thế, “Được, để mẹ đi lấy cho con”.
“Không cần mẹ múc, con muốn chị xinh đẹp này đi múc.” Diệp Chí Hằng híp mắt nhìn Lâm Văn Trúc.
“Thằng bé này…” Đặng Thanh Vân ngại ngùng nhìn Lâm Văn Trúc, dường như không biết nên trách con trai hay là nên phiền Lâm Văn Trúc.
“Tôi đi múc cho tiểu công tử cho!” Diệp Chí Hằng và Diệp Khuynh Lăng nhìn giống nhau năm phầm, Lâm Văn Trúc không sinh ra nổi ác ý.
“Vậy thì phiền Lâm tiểu thư rồi.” ++
A Lan đưa Lâm Văn Trúc đến phòng bếp, Lâm Văn Trúc múc bánh trôi, bưng đến trước mặt Diệp Chí Hằng.
Diệp Chí Hằng thừa lúc người khác không phát hiện, cho Lâm Văn Trúc một nụ cười rất có ác ý, sau đó đánh tay Lâm Văn Trúc, bánh trôi và bát bèn rơi xuống tay Diệp Chí Hằng, cậu ta lập tức khóc lớn, “Oa oa oa, nóng quá đau quá…”
Cả người Lâm Văn Trúc đờ ra.
A Lan xông lên trước đầu tiên, cô ta không hỏi nguyên nhân, trực tiếp cho Lâm Văn Trúc một bạt tai. “Cô không muốn múc bánh trôi cho tiểu công tử thì nói, hà tất phải nhằm vào một đứa trẻ…”.
“A Lan.” Đặng Thanh Vân quát A Lan một tiếng, rồi mới nhìn Diệp Khuynh Lăng, “A Lan cũng là quá gấp thôi, mong Lâm tiểu thư đừng trách con bé, tôi thay mặt nó xin lỗi cô…”
Diệp Khuynh Lăng lạnh lùng nhìn Lâm Văn Trúc, “Ngay cả múc một bát bánh trôi cũng không làm tốt, có thể có tác dụng gì? Còn không cút!”.
Ánh mắt của Diệp Khuynh Lăng, dường như nhìn cô nhiều thêm một cái cũng chướng mắt, Lâm Văn Trúc trầm mặc lui xuống, còn nơi bị bánh trôi rơi vào nên bỏng đến đỏ lên trên tay cô, cô tự thổi khẽ.