Nhưng mà bây giờ Đặng Thanh Vân và Lâm Văn Trúc nước sông không phạm nước giếng, không ai xem được trò náo nhiệt của hai người. Chỉ là sự bình yên kì lạ này, luôn khiến người ta cảm thấy đây là điềm báo trước phong ba bão táp, chỉ là không biết chúng sẽ ập đến vào lúc nào.
Mấy ngày liền Diệp Khuynh Đình đều không về phủ, Lâm Văn Trúc cũng hơi lo lắng, trước đây lúc hắn bận hơn nữa thì đều sẽ rút thời gian qua thăm cô, bây giờ thì bóng dáng cũng không thấy đâu.
Vào lúc cô sắp nghĩ ngợi lung tung, Diệp Khuynh Đình cuối cùng cũng trở về.
Lâm Văn Trúc muốn hỏi hắn tình hình hiện giờ, chỉ là lần này hắn đến vào ban ngày, còn cùng cô ăn cơm, nhìn thế nào cũng không giống đã xảy ra chuyện, cô bèn buông bỏ nỗi nghi hoặc trong lòng.
Cô cố ý bảo Ngọc Tiêu Tiêu điều tra Vân Chi Thượng, theo năng lực của Ngọc Tiêu Tiêu, bây giờ hẳn cũng điều tra ra được chút gì đó rồi. Quan hệ giữa Vân Chi Thượng và tam thiếu nhà họ Diệp, đây nhất định là chuyện mà Diệp Khuynh Mặc thấy có hứng thú, vậy thì Diệp Khuynh Mặc hẳn sẽ phân ra mấy phần tinh lực vào chuyện này, từ đó rời bớt tầm mắt, không còn nhìn chằm chằm vào chuyện lớn khác của Diệp Khuynh Đình nữa, chỉ hi vọng rằng chút thời gian ít ỏi này có thể có tác dụng gì đó với hắn.
Hai người ăn cơm xong, Diệp Khuynh Đình hỏi cô tình hình đứa bé như thường lệ, Lâm Văn Trúc không khỏi nhíu mày.
Diệp Khuynh Đình phát hiện ra, ngẩng đầu nhìn cô, "Sao thế?".
"Bây giờ anh nói câu nào cũng chẳng rời khỏi con."
"Thế không tốt sao?"
"Được rồi, rất tốt."
Diệp Khuynh Đình cười, vươn tay ra, vốn muốn xoa xoa mặt cô, cuối cùng vẫn đặt tay lên bụng cô, khẽ chạm vào, căn bản không chạm vào được gì, nhưng phần mong chờ và cẩn thận đó, lại không gì sánh được. "Anh cùng em ra ngoài đi dạo".
Lần này đến lượt Lâm Văn Trúc hơi ngạc nhiên, cô còn tưởng hắn sẽ lập tức rời đi, tiếp tục xử lý chuyện lớn đó nữa. Cô không khuyên hắn, bởi vì cô biết hắn sẽ rõ chuyện gì nên làm chuyện gì không nên làm, có thể ở bên cô, vậy thì chứng tỏ bây giờ hắn quả thực có thời gian.
Cô gật đầu.
Minh Nguyệt lập tức cầm chiếc áo khoác phủ cho cô, cho dù cô không lạnh, nhưng lúc này cũng phải mặc nhiều thêm một chút, phụ nữ có thai mà bị bệnh thì rất phiền phức, rất nhiều thuốc đều không tốt cho thai nhi, bởi thế mới có phụ nữ mang thai không uống thuốc mà chống chọi với cơn bệnh, chịu khổ chịu mệt, nhưng vẫn phải lo lắng sẽ ảnh hưởng đến đứa con trong bụng, chịu tội đủ kiểu.
Diệp Khuynh Đình và Lâm Văn Trúc đi dạo trong phủ, Diệp Khuynh Đình đương nhiên quen thuộc với phủ hơn, đi được một đoạn là đến một rừng mai, những đóa hoa vàng nho nhỏ treo trên đầu cành, từng đợt gió thơm ngát kéo tới, khiến người ta xem nhẹ cái lạnh của gió, chỉ muốn chìm đắm trong hương thơm này.
Lâm Văn Trúc rất ngạc nhiên và vui mừng, "Thỉnh thoảng ngửi thấy mùi thơm, nhưng mà không biết đến từ đâu, thì ra là trộm trốn ở đây".
"Là em không để tâm tìm."
"Không phải nhé." Cô chỉ cảm thấy hương thơm như có như không ấy rất thú vị, không nhìn thấy nhưng lại ngửi thấy, biết rằng nó cách mình không quá xa, nhưng lại không nhìn thấy, rất hay ho.
Diệp Khuynh Đình lắc đầu, càng đến gần, hương thơm của mai vàng càng nồng đậm, tươi mát nồng nàn, vô cùng ngọt ngào.
Diệp Khuynh Đình vươn tay, hái một đóa mai, sau đó xoay người, cài lên tóc cô.
Lâm Văn Trúc chớp mắt, "Đẹp không?".
"Em đang hỏi đóa mai này hả?" Hắn cười tinh quái, "Hoa đương nhiên là đẹp rồi".
Lâm Văn Trúc trừng mắt, vươn tay đánh hắn một cái.
Hoa đẹp, vậy người thì sao, người thì thế nào?
"Ơ, không được khen hoa à!" Diệp Khuynh Đình thở dài đầy tiếc nuối, "Nhìn kĩ thì, hoa này đúng là chẳng đẹp mấy".
Lâm Văn Trúc nhịn không được mà trợn mắt, biết là hắn cố ý.
Diệp Khuynh Đình nhìn cô, rồi lại nhìn mai vàng trên đầu cô, "Ồ, hoa này nhìn kĩ đúng là chẳng ra sao cả, nhưng vì sao lại cảm thấy rất đẹp chứ, là nguyên nhân gì đây nhỉ? Để anh nghĩ xem nào, chắc là được em tôn lên đấy".
Lúc này Lâm Văn Trúc không vui, vươn tay véo hắn, kết quả là cơ thịt cứng rắn, chỉ có thể túm được đến quần áo mà thôi, cô buồn bực bặm môi, "Đó là vì mắt anh không tốt, không thay em hái được đóa hoa đẹp nhất".
"Em nói xem đóa nào đẹp, anh hái lại lần nữa."
Cô ngẩng đầu nhìn, giơ tay chỉ, "Đóa đó cũng được".
Diệp Khuynh Đình hái xuống theo hướng cô chỉ.
Lâm Văn Trúc không hài lòng, "Ơ kìa, em nói là đóa bên cạnh mà!".
Vậy tiếp tục?
"Anh cố ý chứ gì, là đóa phía trên."
Ồ, lại tiếp tục.
"Nhìn kĩ thì, hình như cũng chẳng đẹp mấy, đổi đóa khác đi."
Tiếp tục hái.
Lâm Văn Trúc thở dài, "Tam thiếu, anh cố ý đúng không, đóa này rõ ràng không đẹp mà! Vậy mà anh còn chẳng buồn nhắc nhở em".
Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi, khi phụ nữ và tiểu nhân cùng kết hợp lại, đó chính là sự tồn tại khủng bố.
Lâm Văn Trúc cầm một nắm mai vàng trong tay, hương thơm nức mũi, "Ây da, thôi vậy, em đành tạm nhận chỗ hoa này là được".
Diệp Khuynh Đình đoạt hoa trong tay cô, "Miễn cưỡng như thế, vẫn là đừng tự làm khó bản thân em thì hơn, anh ném đi thay em".
"Ê..."
Diệp Khuynh Đình không dám chạy, nếu hắn chạy, có lẽ cô sẽ đuổi theo theo bản năng, hắn chỉ đành giơ cao hoa trong tay, nhìn cô đang sốt ruột mà bất lực trước mặt mình.
Cuối cùng hắn vẫn đưa hoa cho cô, "Quá tiết kiệm rồi, chỗ hoa này cũng không nỡ ném, chắc chắn là một cô gái hiền lành cần kiệm, vừa rồi anh thử em đấy, em qua cửa rồi".
Lâm Văn Trúc lườm hắn, nói hay gớm.
Tối hôm ấy, Lâm Văn Trúc ngắt từng cánh hoa mai ra, định bụng phơi khô rồi làm thành túi thơm. Cô nhìn những đóa hoa được hái xuống, bản thân cũng rất buồn phiền, đây chỉ là hoa mai bình thường thôi mà, cớ sao bởi vì chúng là do hắn hái, là hồi ức chung của hai người, thế nên chúng rõ ràng trở nên khác biệt như vậy chứ, thậm chí còn khiến cô muốn giữ gìn mãi mãi.
Thời gian tiếp theo, Lâm Văn Trúc chưa từng gặp lại Diệp Khuynh Đình, so sánh với sự bình tĩnh của cô, Minh Nguyệt rõ ràng hơi nóng ruột và âu lo.
Minh Nguyệt thật sự lo lắng, đã mấy ngày tam thiếu chưa xuất hiện rồi, mặc dù trong bụng Lâm tiểu thư có một quả trứng vàng, địa vị của cô có vẻ rất vững chắc, nhưng tam thiếu vẫn không cho Lâm tiểu thư danh phận gì. Người giống như tam thiếu, bên cạnh muốn phụ nữ thế nào mà chẳng có, bây giờ cho dù sủng ái Lâm tiểu thư thì cũng không đáng tin, dù sao thì xuất thân của Lâm tiểu thư cũng kém hơn một chút. Nhìn Đặng Thanh Vân kìa, cũng coi như là tiểu thư khuê các đúng không, thế mà vẫn không tiến vào được mắt của Tư lệnh Diệp, bao năm nay, vẫn không danh không phận, lẽ nào Lâm tiểu thư cũng sẽ như thế?
Ở chung thời gian dài rồi, Minh Nguyệt không khỏi bắt đầu tự lo lắng cho Lâm Văn Trúc.
Hôm đó, Minh Nguyệt rõ ràng càng buồn bực không vui.
"Thế này là làm sao?" Lâm Văn Trúc hơi tò mò, Minh Nguyệt thường rời khỏi Tà Vũ Hiên, mặc dù cô không biết Minh Nguyệt đang làm gì, nhưng dù sao cũng đang giấu mình làm gì đó.
Minh Nguyệt hơi thấp thỏm, "Hình như tam thiếu về rồi ạ".
Lâm Văn Trúc hơi ngẩn người, sau đó hiểu ra, Minh Nguyệt thế này là đang sợ mình nghĩ nhiều, nếu tam thiếu đã trở về, nhưng lại không đến Tà Vũ Hiên, điều này có thể nói rõ một vài vấn đề.
"Sao em biết?" Ánh mắt Lâm Văn Trúc hơi sắc bén.
Minh Nguyệt càng thấp thỏm hơn, "Em...".
Lâm Văn Trúc chỉ nhìn cô ấy.
Minh Nguyệt hít sâu một hơi, "Em không có mối quan hệ như bên Lan Đình Hiên, căn bản không nghe ngóng được tin tức về tam thiếu, nhưng em nghe nói Đặng tiểu thư đích thân hầm canh, bảo A Lan mang đến cho tam thiếu, chỉ là A Lan bị ngăn ngoài Thiên Hành Cư, cho nên em nghĩ hẳn là tam thiếu đã về rồi".
Lúc này Lâm Văn Trúc mới thật sự hiểu suy nghĩ của Minh Nguyệt, tam thiếu đã trở về nhưng không đến Tà Vũ Hiên, điều này dĩ nhiên khiến người ta phiền não, nhưng điều phiền não nhất vẫn là tin tức về tam thiếu bên Lan Đình Diên dễ dàng có được, bên họ thì lại không biết được gì, đây chính là trong lúc giằng co thì bị vây vào thế hạ phong, Lâm Văn Trúc mang thai cũng không thể thay đổi địa vị nữ chủ nhân của Đặng Thanh Vân, điều này mới khiến người ta tức giận nhất.
"Không phải tam thiếu không gặp họ sao?"
Bấy giờ Minh Nguyệt mới hơi vui vẻ.
Lâm Văn Trúc cười lắc đầu, nha đầu này, thực sự đơn thuần và thú vị, chỉ là họ cũng mới ở chung bao lâu chứ, thế mà đã suy nghĩ vì mình như vậy rồi.
Tam thiếu đã trở về, nhưng không đến Tà Vũ Hiên...
Lâm Văn Trúc nhíu mày, cảm thấy mình đã bỏ lỡ gì đó, "Bên ngoài đang mưa à?".
"Dạ, đang mưa ạ."
Lòng Lâm Văn Trúc vẫn cứ bất an, cô ngẫm nghĩ rồi đứng dậy, đứng ở cửa nhìn màn mưa bên ngoài, "Em có muốn đi vả vào mặt họ không?".
"Dạ?"
"Chúng ta đến Thiên Hành Cư."
Minh Nguyệt vội kéo cô lại, "Tiểu thư, A Lan vẫn chờ mãi ngoài Thiên Hành Cư, kết quả căn bản không có ai vào thông báo...".
Người khác còn chẳng thông báo, huống hồ là gặp được tam thiếu.
"Chị thì khác, họ sẽ thông báo."
Minh Nguyệt khó hiểu, nhưng vẫn buông tay, chẳng hiểu sao lại tin lời Lâm Văn Trúc nói chính là sự thực, Lâm tiểu thư đã nói thế rồi, vậy thì nhất định là như thế.
Lâm Văn Trúc quả nhiên cùng Minh Nguyệt đến Thiên Hành Cư, A Lan vừa mới đến được một lát, Lâm Văn Trúc cũng đến, thế này mà không phải là lôi nhau lên võ đài, có ai tin?
Chỉ là đãi ngộ dành cho Lâm Văn Trúc không tốt lắm, cô vẫn bị người của Thiên Hành Cư "mời" đi, họ vẫn không vào thông báo, nhưng Lâm Văn Trúc không đi, cô đưa thẳng ô cho Minh Nguyệt, bảo Minh Nguyệt cầm ô quay về Tà Vũ Hiên, Minh Nguyệt đần ra một lát, rồi vẫn đi.
Không có ô, Lâm Văn Trúc cứ đứng đợi trong mưa.
Thủ vệ của Thiên Hành Cư quả nhiên quýnh quáng, vị này đang mang thai, nếu cứ thế mà bị bệnh...
Thủ vệ đợi một lát, xác định cô sẽ không đi, cắn răng, đi vào thông báo.
Qua một lát, Lâm Văn Trúc được mời vào Thiên Hành Cư...
Diệp Khuynh Đình không ở thư phòng mà ở trong phòng ngủ, nhìn có vẻ đang nghỉ ngơi, khi Lâm Văn Trúc tiến vào, hắn cũng vừa mới chỉnh lý bản thân xong.
Diệp Khuynh Đình nhìn cô, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ, "Đi thay quần áo".
"Mưa rất nhỏ, dầm mưa không bao lâu, tam thiếu anh nhẫn tâm một chút, để em dầm mưa thêm một lúc, thế thì mới có thể khiến em khẩn cấp đi thay quần áo sạch sẽ được."
Diệp Khuynh Đình trừng mắt nhìn cô một cái, sau đó lắc đầu, "Em chắc chắn anh không dám để em dầm mưa?".
Lâm Văn Trúc đi đến bên hắn, kéo tay hắn, đặt lên bụng mình, "Em cảm thấy hổ dữ không ăn thịt con, tam thiếu không xót cho em thì hẳn cũng sẽ xót cho con".
Diệp Khuynh Đình "Ồ" một tiếng, "Em đến làm gì?".
Lâm Văn Trúc nhìn thẳng vào hắn, "Anh nói xem em đến làm gì?"
"Đi về đi!"
"Anh còn chưa đoán xem em đến làm gì."
"Đi về."
Lâm Văn Trúc xoay người, như muốn rời đi, nhưng lại lập tức quay người lại, túm áo hắn, hắn lùi lại theo bản năng, người dựa vào bàn làm việc, rít một tiếng.
Lâm Văn Trúc bình tĩnh nhìn hắn, "Thân thủ chậm rồi. Ở trong phòng, sao lại mặc cả một thân đen?".
Diệp Khuynh Đình lãnh đạm nhìn cô.
Lâm Văn Trúc sát vào hắn, "Em đến xem xem cha của con em có phải vẫn sống tốt hay không".
Tay cô vươn đến áo hắn, hắn đưa tay ngăn cản, cuối cùng lại thu tay về.
Cô mở áo hắn ra, hít vào một hơi, chỗ mà băng vải bên trong băng bó vẫn còn đang không ngừng rỉ máu. Hắn bị thương, cho nên không bận việc trong thư phòng, mà là đang nghỉ ngơi, thế nên không đến Tà Vũ Hiên.
Lâm Văn Trúc im lặng mấy giây, "Bôi thuốc lần nữa nhé!".
"Anh tự làm."
"Sau đó tiếp tục rỉ máu lung tung như thế?"
"Em không đến, có lẽ đã không rỉ máu rồi."
Lâm Văn Trúc trừng mắt nhìn hắn, nhưng hắn lại cười, "Sao biết được?".
"Tâm linh tương thông, vừa đoán đã biết rồi."
"Thế à?"
Lâm Văn Trúc cởi áo cho hắn, thay hắn băng bó lại, vết thương do súng, còn không chỉ một lần, cô cắn môi, hắn không lên tiếng, cô lại cảm thấy xót xa.
"Anh vẫn sống tốt."
"Ừ, thiếu chút nữa thì chết rồi."
Diệp Khuynh Đình cười, "Người đại nạn không chết, có thể sống rất lâu".
"Hẳn là tai họa sống nghìn năm."
"Anh là tai họa sao?"
"Đúng."
"Tai vạ đến em rồi."
"Ừ."
Một tai họa, tai vạ cả một đời.