Âm nhạc trên sân khấu cất lên, một nhóm vũ nữ từ hậu đài nối đuôi nhau đi ra, âm nhạc nhẹ nhàng tươi vui chảy đi, các cô gái trẻ trung của thanh xuân tươi đẹp nhẹ múa, cho dù đã là cuối thu nhưng vẫn như cả mặt đất hồi xuân, vạn hoa nở rộ, hồ điệp tung bay, gió xuân đón hương.
Một điệu múa nhiều người, nháy mắt nhóm lên không khí ở hiện trường, cùng lúc đó cũng vẽ nên khúc nhạc dạo của ngày hôm nay. ++
Vũ nữ xuống sân khấu, trên sân khấu sương khói vấn vít, người phía dưới sân khấu đều bất giác ưỡn thẳng lưng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sân khấu, dường như đều hiểu, nữ chính ngày hôm nay – Lâm Văn Trúc sắp xuất hiện rồi. Trong tiếng nhạc du dương vang lên, chỉ thấy một cô gái đáp dây đu dần rơi xuống từ giữa không trung, tóc cô tết thành một bím vắt từ bên trái sang, trên bím tóc cài một đóa hoa nhỏ màu xanh lam, ngoài ra, trên tóc không có bất cứ đồ trang trí gì, trên người cô thì mặc một chiếc váy màu da thêu hoa, cô cười nhạt nhìn mọi người, rõ ràng là trên sân khấu không có hoa cỏ tô điểm, nhưng lại khiến người ta liên tưởng đến mùa cỏ xuân hoa nở giữa núi, thiếu nữ dạo chơi giữa hoa, những nốt nhạc như đều là tiếng cười trong trẻo của thiếu nữ.
Có khách lần đầu đến Phượng Vũ Thiên, lúc nhìn thấy Lâm Văn Trúc trên sân khấu, mắt đều trợn lớn, rồi lập tức thầm than tiền tiêu đáng lắm, dù nói là vũ nữ ca nữ ở Phượng Vũ Thiên hay Vân Chi Thượng đều chỉ bị coi như món đồ chơi, các cô gái ở Phượng Vũ Thiên này cũng hơi nóng nảy, nhưng trên người Lâm Văn Trúc này có khí chất biến hóa, lại hoàn toàn không giống những cô gái xuất hiện ở nơi thế này, cũng khó trách cô lại nhận được sự tán tụng của nhiều người như thế.
Vẻ đẹp của Lâm Văn Trúc so với ngũ quan tinh tế của cô, chỗ hấp dẫn người ta nhất vẫn là khí chất thuần khiết không nhiễm bụi trần của cô, cô ở trên sân khấu đáp từ trên dây đu xuống, tiến chầm chậm lên, bắt đầu khẽ ngâm nga, giọng ca của cô giống như khí chất của cô, không mượt mà, cũng không trúc trắc, ngâm xướng nhàn nhạt như đang đọc thơ, đang đọc một bài tản văn.
Khi cô hát, có một thứ ma lực, khiến người ta bất giác thầm tán thưởng tiếng ca của cô, theo ca khúc này tiến vào thế giới của cô, dường như như thế thì thật sự có thể gần cô thêm một chút, lại gần thêm chút nữa. ++
Một ca khúc biểu diễn xong, Lâm Văn Trúc trên sân khấu cười nhẹ với mọi người, khẽ cúi người, sau đó xoay người đi ra hậu đài.
Thời gian tiếp theo là thời gian Lâm Văn Trúc thay đồ, cũng là phần biểu diễn của người khác, điều kỳ quái là vào lúc này, người trong đại sảnh không hẹn mà cùng lựa chọn uống nước hoặc thầm thì với người bên cạnh.
Tiết mục thứ hai của Lâm Văn Trúc, không ca không múa, trên sân khấu có rất nhiều người đang biểu diễn một câu chuyện, Lâm Văn Trúc không phải người trong câu chuyện mà là một người ngoài cuộc, cô chỉ là người kể câu chuyện, dùng giọng nói không gợn sóng của cô kể một câu chuyện tình bi thương xảy ra thời viễn cổ, cô như đang cùng mọi người chia sẻ một câu chuyện ở dưới đáy lòng cô, khiến người ta không hẹn mà cùng chăm chú lắng nghe.
Kĩ năng diễn của người trên sân khấu tinh tế, vừa nhìn thì đã biết là đã luyện tập rất lâu, theo lý mà nói thì Lâm Văn Trúc khá thiệt, nhân vật chính là cô sẽ dễ dàng bị nhân vật phụ lấn át, nhưng cô xử lý khéo đến vừa đúng, cho dù là cô hay là người biểu diễn trên sân khấu thì đều hòa hợp với nhau, kết nối với nhau, vậy mới là một câu chuyện hoàn mỹ, thiếu một thứ cũng không được. ++
Biểu diễn kết thúc, tiếng vỗ tay ở hiện trường vang lên như sấm dậy, tiếp theo là màn biểu diễn của Chu Nhan. Trước đây, Chu Nhan biểu diễn trên sân khấu cũng có thể gây náo động, nhưng bây giờ, rõ ràng là Chu Nhan không có được đãi ngộ mà cô ta nên có, những người nghiêm túc xem, dường như bị mọi người nhận định rằng đây là thời gian nghỉ ngơi.
Tiết mục thứ ba của Lâm Văn Trúc, là phong cách cổ phong gây xôn xao của cô, chất giọng của cô véo von thuần mỹ, tựa như có thể gột rửa lòng người.
…
Không thể không nói, mỗi một tiết mục của Lâm Văn Trúc đều đạt được thành công, không cần mời nhà chuyên môn đánh giá, chỉ cần nhìn phản ứng của quan khách trong đại sảnh thì đã biết, trong mắt những người đàn ông rõ ràng có ham muốn cướp đoạt đang rộn rạo, nhưng lại mang dáng vẻ sợ hãi khinh nhờn cô, bức tranh này quả thực khiến người ta cảm thấy buồn cười, đồng thời cũng khiến người ta lòng sinh kiêng dè với Lâm Văn Trúc.
Cố Hương Liên châm một điếu thuốc, đứng trên hành lang tầng ba của Phượng Vũ Thiên. Những người quen với Phượng Vũ Thiên đều biết, nơi này chỉ có hai tầng lầu, tầng hai chính là phòng khách quý nổi tiếng, nhưng thực ra nơi này có ba tầng, chỉ là tầng ba ở phía trên phòng khách quý, dựa vào nguyên nhân này, tầng ba hoàn toàn bị đóng chặt không sử dụng, vì thế rất nhiều người đều tưởng là nơi này chỉ có hai tầng.
Tầng ba này đúng là vứt đi, chí ít thì trong mắt Cố Hương Liên là thế, ngay cả sân khấu cũng không nhìn rõ, bị vứt đi đúng là đương nhiên. ++
Nhưng Cố Hương Liên vẫn chuyên chú nhìn sân khấu, nhìn bóng dáng người đó, bởi vì cô rất muốn biết, rốt cuộc Lâm Văn Trúc có sức hút gì, nếu mình là đàn ông, có phải cũng muốn chiếm người phụ nữ này về làm của mình hay không?
Màn biểu diễn của Lâm Văn Trúc rất có phong cách riêng của cô, cho dù là cổ phong hay là phong cách tươi vui, đều có sự đặc sắc của riêng cô, dán lên dấu hiệu độc nhất vô nhị của cô.
Cố Hương Liên chậm rãi hút thuốc, sau khi lại xem xong một tiết mục của Lâm Văn Trúc, cô mới xoay người đi đến phía bắc tầng ba bị đóng kín. Lúc này là một vài hoạt động riêng của ngày hôm nay, chẳng qua chỉ là khuấy động bầu không khí mà thôi, dù sao thì người có thể đến đây sẽ thiếu chút tiền đó sao? Điều thú vị là giải thưởng lớn nhất trong hoạt động ngày hôm nay là khách tặng thưởng cho Lâm Văn Trúc nhiều nhất có thể đưa ra một yêu cầu với Lâm Văn Trúc, đây là đẩy không khí lên cao nhất.
Cố Hương Liên lạnh lùng nghĩ, Lý Xuyên Dương này vậy mà cố ý thể hiện ở đây, anh ta muốn làm gì? Nhưng mà chỉ cần anh ta không phải người đần độn thì nên biết đưa ra yêu cầu thế nào.
Cố Hương Liên đi về phía tầng ba, lúc này đương nhiên không có ai chú ý đến cô, dù sao thì mọi người đều sẽ chú ý đến bên chỗ sân khấu, mà cái gọi là trụ cột, hôm nay cũng chỉ có phận diễn nối giữa các tiết mục.
Trên tầng ba, đã có người đợi Cố Hương Liên ở đó. ++
…
Sân khấu biểu diễn riêng của Lâm Văn Trúc vô cùng thành công, Lý Xuyên Dương trở thành người tặng thưởng nhiều nhất cho Lâm Văn Trúc trên bảng tặng thưởng, đưa ra yêu cầu của anh ta với Lâm Văn Trúc, anh ta muốn mời Lâm Văn Trúc ăn khuya.
Nói thực, yêu cầu của Lý Xuyên Dương được nói ra, phản ứng của mọi người không giống nhau. Có người cảm thấy thất vọng, vốn còn nghĩ được xem một chuyện phong nguyệt, đâu biết được vậy mà Lý Xuyên Dương chỉ đưa ra yêu cầu vớ vẩn như thế chứ, tốn nhiều tiền như thế, chỉ là vì mời Lâm Văn Trúc một bữa khuya, giá trị của Lâm Văn Trúc này cũng không khỏi quá cao; có người lại cảm thấy có thể hiểu được, dù sao thì Lâm Văn Trúc bây giờ cũng là người của tam thiếu, đưa ra yêu cầu bình thường này không được coi là quá phận, nếu anh ta thật sự có suy nghĩ khác, chí ít cũng phải đợi tam thiếu mất hứng thú với Lâm Văn Trúc mới được, nhưng mà bây giờ hành vi này được coi là dự định sao?
Mọi người nghĩ thế nào, đều không ảnh hưởng đến Lý Xuyên Dương và Lâm Văn Trúc.
Lâm Văn Trúc về đến hậu đài, thay trang phục, bởi vì cho dù trên sân khấu cô trang điểm cũng không đậm, thế nên cô không tẩy trang nữa, còn về kiểu tóc, bản thân cô vẫn rất thích, bởi vậy cô cũng không tháo tóc ra. Sau khi cô ra khỏi phòng thay đồ, cô ngẫm nghĩ rồi bèn đi về phía Kim tỷ, “Kim tỷ”. ++
Kim tỷ xoa xoa đầu Lâm Văn Trúc, nhìn thì có vẻ tâm tình vô cùng tốt, Lâm Văn Trúc này chính là cây rụng tiền mà, chỉ hơi cân não một chút thì tiền đã cuồn cuộn không ngừng.
Lâm Văn Trúc thở dài, “Kim tỷ, chuyện Lý thiếu mời ăn khuya…”.
Kim tỷ xị mặt, “Lý thiếu tặng thưởng cho em bao nhiêu tiền, em cùng cậu ta ăn một bữa khuya thì có làm sao?”.
“Nhưng mà em sợ tam thiếu sẽ không vui.”
Kim tỷ nở nụ cười, “Không thể quá thuận theo đàn ông đâu, phải để anh ta biết, em vô cùng có thị trường, thế thì anh ta mới bận tâm về em. Còn nữa, bao nhiêu người tán tụng em như thế, Lý thiếu giống như đại diện của họ, em không cho người ta chút lợi ích nào, thế không phải là khiến người ta lạnh lòng hay sao?”. ++
“Em biết rồi.”
Trước đây Kim tỷ không nói vậy, trước đây Kim tỷ nói rằng đàn ông chính là đồ khốn, càng không có được lại càng muốn, thế thì mới cho thấy sự quý giá của em.
Kim tỷ hôm nay có phản ứng này, chỉ có thể chứng tỏ Kim tỷ hi vọng cô có thể đi ăn khuya cùng Lý Xuyên Dương, thực ra khi có hoạt động này thì đã sớm có dự liệu rồi, có thể cho phép có hoạt động thế này, Kim tỷ đương nhiên đã đánh tiếng với Lý Xuyên Dương.
Lâm Văn Trúc không phản bác gì nữa, huống hồ lúc trước Lâm Vụ đã từng nói rồi, chỉ là khiến cô rất bất ngờ mà thôi, thế lực của đại thiếu vậy mà dây dưa đến nhiều người như thế, dây dưa rộng đến vậy.
Lâm Văn Trúc ra khỏi hậu đài, Lý Xuyên Dương đã đứng đợi cô.
Thực ra Lý Xuyên Dương là một người đàn ông anh tuấn lịch sự tao nhã, chỉ là anh ta hành sự thận trọng, tính cách trầm ổn, vì thế danh tiếng không vang dội mà thôi, nhưng chỉ cần nhắc đến cha anh ta là Lý Nhân thì không ai không biết, đó chính là một người già đã từng theo Tư lệnh Diệp cùng chinh chiến, có thể nói là có giao tình sâu đậm, là con trai duy nhất của Lý Nhân, giá trị thân phận của Lý Xuyên Dương không cần nói cũng biết.
“Lý thiếu.” Lâm Văn Trúc đi đến trước mặt anh ta, lễ phép cười với anh ta.
Lâm Văn Trúc lúc này có kiểu tóc thực sự rất tùy ý, rẽ tóc từ giữa, hai bên bện tóc cho đến sau gáy, cuối cùng bện thành một bím, bím tóc bị bung ra hơi lỏng, bên trên cài vài ba đóa hoa và chiếc cặp bươm bướm, cô lúc này thật sự giống như một nàng tiên hoa.
“Lâm tiểu thư, cô muốn ăn gì?” ++
Thế này thật sự là không thể không ăn khuya rồi.
Lâm Văn Trúc chớp mắt, “Tôi muốn ăn vằn thắn, có được không?”.
“Sao lại không được chứ?”
Lâm Văn Trúc cười cười, cô còn tưởng anh ta sẽ chê mình vậy mà chỉ chọn ăn vằn thắn, thế thì hoàn toàn không hợp với thân phận cao quý của anh ta, nhưng anh ta không có chút bất ngờ nào, thậm chí ngay cả nhíu mày hay miễn cưỡng cũng không có.
Đây là một người đàn ông rất tốt, không hiểu sao cô nảy ra suy nghĩ này.
Hai người cùng ra khỏi Phượng Vũ Thiên, Lý Xuyên Dương hơi chú tâm đặc biệt đến cô, bình thường, đàn ông đi đường thì tốc độ nhanh hơn phụ nữ, còn anh ta thì vô cùng chú ý đến nhịp bước đi của cô.
“Lâm tiểu thư có kiến nghị hay gì về việc đi đâu ăn vằn thắn không?”
Lâm Văn Trúc lắc đầu.
Lý Xuyên Dương cười, “Vậy thì để tại hạ đưa Lâm tiểu thư đến một nơi hay ho nhé”.
“Vậy tôi rất chờ mong!”
Lý Xuyên Dương đưa Lâm Văn Trúc đến một quán vằn thắn vô cùng nổi tiếng, chủ quán là một cụ già, có vẻ rất thân quen với Lý Xuyên Dương, sau khi thấy Lý Xuyên Dương đưa theo một cô gái, ông đánh giá Lâm Văn Trúc mấy lần, nhưng mà không hỏi gì, chỉ mau chóng nấu vằn thắn và pha sốt gia vị.
Rất nhanh chóng, hai bát vằn thắn đã ra lò. ++
Vằn thắn nhỏ mỏng, nước dùng thanh đạm, bên trên chỉ rắc chút hành lá, nhưng bát canh này dùng thìa uống một ngụm, chỉ cảm thấy tươi mới đến tận xương tủy, mỹ vị thực sự không thể dùng ngôn ngữ để đánh giá, chỉ có vị giác mới có thể hưởng thụ được mùi vị này.
“Ngon không?” Lý Xuyên Dương vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của cô, thấy cô thỏa mãn nheo mắt, bèn hiểu được suy nghĩ của cô, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi một câu, có lẽ chỉ có như vậy, mới có thể nói thêm mấy câu với cô.
Lâm Văn Trúc gật đầu, “Rất ngon, cảm ơn anh đã đưa tôi đến đây”.
“Nếu như có cơ hội, lần sau chúng ta vẫn còn có thể cùng đến đây ăn vằn thắn.”
Lâm Văn Trúc cười cười, không tiếp lời.
Lý Xuyên Dương thì vờ như không hiểu hàm ý của việc cô không tiếp lời.
Bây giờ cô đi theo tam thiếu nhà họ Diệp, cho dù là thân phận thế nào, chỉ cần là tam thiếu nhà họ Diệp thì sẽ không cho người khác bon chen vào, hôm nay anh ta có thể mời cô ra ngoài ăn vằn thắn đã là khó rồi, đâu còn có thể có cơ hội nữa được?
Vằn thắn do người có tay nghề dày dạn kinh nghiệm nấu ra quả nhiên không giống bình thường, từ vỏ đến nhân rồi đến nước dùng hay sốt gia vị, toàn bộ đều vừa đúng đến ngon miệng, thêm một phần thì quá nhiều, bớt một phần thì sẽ thiếu chút gì đó, giống như một mỹ nhân xinh đẹp, hoàn mỹ đến mức như một tác phẩm nghệ thuật, trong lòng Lý Xuyên Dương, Lâm Văn Trúc còn có sức hấp dẫn hơn món vằn thắn này.
Nhưng cô là người phụ nữ của tam thiếu. ++
Mắt Lý Xuyên Dương khẽ tối lại, ngón trỏ và ngón cái tay phải không ngừng vân vê, sau đó, anh ta đưa ra một quyết định nào đó.
Lâm Văn Trúc khá thích món vằn thắn này, khẩu vị của cô không lớn, bình thường cô ăn rất ít, chỉ là tốc độ ăn của cô vô cùng chậm, ăn lâu nên không nhìn ra là cô ăn ít, nhưng món vằn thắn này cô ăn từng cái từng cái, chẳng mấy chốc đã sắp thấy đáy, nhưng đây vẫn là dưới điều kiện tiên quyết cô cầm thìa thỉnh thoảng húp canh.
Lý Xuyên Dương nhìn bát của cô, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng nhàn nhạt, “Hôm nay sao tam thiếu không cùng cô đến Phượng Vũ Thiên?”. ++
Lúc này Lâm Văn Trúc mới ngẩng đầu nhìn anh ta, hôm nay cô theo anh ta ra ngoài ăn, trong mắt những người có ý xấu, đó chính là Lý Xuyên Dương cố ý đào gốc tường của tam thiếu, nhưng Lý Xuyên Dương sẽ ngốc như thế sao, nếu thật sự có ý với cô thì cũng nên giấu đi mới phải, tam thiếu nhà họ Diệp là người thế nào có ai không biết? Mà Lý Xuyên Dương cũng đâu ngốc, anh ta sẽ không đến mức không biết việc công khai đưa Lâm Văn Trúc đi khỏi Phượng Vũ Thiên sẽ có hậu quả gì. Nếu như thế, vậy thì rất dễ đoán, Lý Xuyên Dương tìm Lâm Văn Trúc, nhất định là bởi vì tam thiếu, có lẽ có chuyện muốn nhờ, không cách nào trực tiếp đến bên cạnh tam thiếu, vì thế bèn tìm người bên gối của tam thiếu.
Lâm Văn Trúc này hiện giờ được chiều chuộng đến thế nào chứ?
Chỉ riêng việc khiến tam thiếu đưa cô về phủ Thanh Sơn ở, đây đã là rất khó rồi, ngoại trừ Đặng Thanh Vân đó, ai còn có mặt mũi lớn như vậy nữa? Phải biết rằng Đặng Thanh Vân có thể có được tư cách độc nhất vô nhị này, vẫn là vì cô ta sinh ra con trai duy nhất của tam thiếu là Diệp Chí Hằng, còn Lâm Văn Trúc ngoài ca hát nhảy múa thì không hiểu gì. Vì thế bèn có tin đồn, có lẽ Đặng Thanh Vân đó đã không còn được yêu chiều như thế nữa, đàn ông, có mới nới cũ là bản năng, có ai không thích những cô gái trẻ trung xinh đẹp cơ chứ?
Bây giờ Lâm Văn Trúc còn khiến tam thiếu hoàn toàn vứt bỏ Cố Hương Liên, giờ tam thiếu đến Phượng Vũ Thiên, đều là xem Lâm Văn Trúc biểu diễn. Nói đi lại phải nói lại, nếu chỉ là thích xem Lâm Văn Trúc ca hát nhảy múa, ở phủ Thanh Sơn cũng được mà, nhưng tam thiếu cứ muốn để Lâm Văn Trúc quay về trên sân khấu, có lẽ là bởi Lâm Văn Trúc trên sân khấu còn có sức hút hơn, đồng thời cũng có cả thói hư tật xấu của đàn ông nữa, Lâm Văn Trúc trên sân khấu ai cũng muốn, nhưng chỉ có tam thiếu nhà họ Diệp có thể có được, điều này khiến người ta thỏa mãn đến mức nào chứ?
Lâm Văn Trúc xuất hiện, mặc dù chưa hoàn toàn phá vỡ những tin đồn về Đặng Thanh Vân, nhưng cũng đã hoàn toàn đánh bại Cố Hương Liên. Cho nên cũng có tin đồn, tình cảm này của tam thiếu sụp đổ, bây giờ là thời điểm tốt nhất để ra tay, nhiều người phụ nữ muốn mượn cơ hội này trở thành người bên gối của tam thiếu.
Còn về kết quả, mọi người đều đã thấy, ngoại trừ Lâm Văn Trúc, tam thiếu không nhìn trúng người phụ nữ khác, như thế thì, mọi người đều hiểu, vấn đề không phải là ở tam thiếu, mà là do Lâm Văn Trúc quá đặc biệt. ++
Ngẫm nghĩ thì cũng có thể hiểu được, phụ nữ xinh đẹp nhiều như thế, nếu tam thiếu thật sự là một người nhìn vào khuôn mặt, bao năm nay cũng không thể chỉ xuất hiện hai người trong truyền thuyết là Đặng Thanh Vân và Cố Hương Liên, cho nên nói thứ mà tam thiếu nhìn trúng hẳn là khí chất độc nhất vô nhị của Lâm Văn Trúc.
Lâm Văn Trúc này được sủng như thế, được tam thiếu coi trọng như thế, có chuyện gì thông qua cô truyền đến chỗ tam thiếu, hẳn là làm ít được nhiều nhỉ?
Sự lợi hại của người bên gối, mọi người đều rõ.
Vì thế chuyện Lý Xuyên Dương tìm đến Lâm Văn Trúc, lập tức trở nên có thể hiểu được.
Lâm Văn Trúc cũng nghĩ như thế, thậm chí bởi vì suy nghĩ này, tâm tình cô không còn phức tạp và nặng nề như thế nữa. Đương nhiên, cô vẫn không khỏi có chút bất đắc dĩ, nếu ngay cả Lý Xuyên Dương cũng muốn đi con đường là từ phía cô thế này, vậy thì trò mà Diệp Khuynh Lăng làm trước đây không thể không nói là đã thành công.
Cô còn tưởng Diệp Khuynh Lăng đưa cô đến nhà họ Trang là do hắn nổi hứng, bây giờ nghĩ lại, dựa vào biểu hiện của bên đó, cùng với tin đồn về Trang Mặc Quân sau này, cô đã nghiễm nhiên trở thành người trong lòng của tam thiếu.
“Tam thiếu có việc.” ++
Lý Xuyên Dương cười gật đầu, dường như nhớ đến điều gì, “Ván bài hôm đó, tam thiếu sáng suốt hơn người, kĩ thuật chơi bài khiến người ta phải kinh ngạc, tôi thua tâm phục khẩu phục. Chỉ là hôm đó hình như tam thiếu từng nói là muốn một lời hứa hẹn từ bọn tôi, không biết tam thiếu có từng nhắc đến chuyện này không”.
Đây là thăm dò?
“Bình thường tam thiếu bận rộn, thời gian tôi thấy anh ấy không nhiều, không nghe anh ấy từng nhắc đến.”
Lý Xuyên Dương hơi thất vọng.
Lâm Văn Trúc yên lặng nhìn anh ta, ánh mắt mang theo vẻ nghi hoặc, anh ta là vì chút chuyện nhỏ này mới tìm đến cô?
Cũng không biết có phải Lý Xuyên Dương hiểu được ánh mắt của cô hay không, anh ta miễn cưỡng cười, “Sau hôm đó, bọn tôi chưa từng gặp tam thiếu, cũng không biết tam thiếu có gì dặn dò không, trong lòng cứ dồn nén chuyện này, chỉ cảm thấy nặng trĩu, cho nên mới mạo muội tới làm phiền cô”.
Lâm Văn Trúc rất áy náy nhìn anh ta, “Để anh thất vọng rồi”.
Cô không biết gì cả. ++
Lý Xuyên Dương lắc đầu, “Thất vọng gì chứ? Mời cô ăn cơm, đó là chuyện biết bao người cầu mà không được, có thể có được cơ hội này, đó là vinh hạnh của tôi”.
“Vậy thì cảm ơn Lý thiếu đã đưa tôi đến đây, tôi rất thích.”
“Vinh hạnh của tôi.”
Nói đến đây, bữa ăn cũng không khác lắm với việc đã đến hồi kết, nói chuyện cũng đến lúc kết thúc.
Lý Xuyên Dương chủ động đi thanh toán, cùng Lâm Văn Trúc ra ngoài, bên ngoài đã đỗ chiếc xe của phủ Thanh Sơn, tài xế đã đợi lâu rồi. Xe là đồ hiếm, đỗ ở cửa quán vằn thắn như thế, người đến người đi đều dừng lại quan sát, thậm chí còn có trẻ con vây quanh xe, hận không thể ghé vào cửa sổ nhìn ngắm, bị tài xế la mắng nên đành rời đi.
Trước khi Lâm Văn Trúc lên xe, Lý Xuyên Dương đứng trước xe, khẽ nói với Lâm Văn Trúc, “Tôi nghe nói tam thiếu rất thích cưỡi ngựa, vừa khéo tôi có một bãi tập cưỡi ngựa, muốn mời tam thiếu cùng đến chơi, nhân tiện cũng học hỏi kỹ thuật cưỡi ngựa của tam thiếu luôn. Lâm tiểu thư có thể thay tôi truyền đạt đôi lời đến tam thiếu không?”.
Bước chân Lâm Văn Trúc hơi khựng lại, “Lý thiếu xin cứ yên tâm, lời này tôi nhất định sẽ truyền đạt, chỉ là tam thiếu có đồng ý hay không…”. ++
“Tam thiếu bận trăm công nghìn việc, nếu có chuyện bận bịu, tôi đương nhiên không thể làm trì hoãn chuyện chính của tam thiếu.”
Lâm Văn Trúc gật đầu, “Lý thiếu bảo trọng”.
Lâm Văn Trúc lên xe, Lý Xuyên Dương đứng nguyên chỗ cũ nhìn xe rời xa, rồi mới chuẩn bị rời đi.
Lâm Văn Trúc day day trán, nói thực, cô không hiểu lắm vì sao Lý Xuyên Dương lại tìm đến mình, dường như lý do đều nói thông được, nhưng cô vẫn cảm thấy, chuyện thế này, Lý Xuyên Dương nên tìm đến Diệp Khuynh Lăng mới phải, dựa vào thân phận của Lý Xuyên Dương, muốn hỏi thăm về Diệp Khuynh Lăng, không nói là dễ như chơi, nhưng cũng không phải chuyện khó.
Nhưng vì sao Lý Xuyên Dương phải bảo cô truyền lời cho Diệp Khuynh Lăng?
Lâm Văn Trúc nghĩ không thông, dứt khoát dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, hôm nay là sân khấu biểu diễn riêng của cô, tiêu tốn thời gian tiêu tốn sức lực, bây giờ thần kinh và cơ thể căng thẳng đã thả lỏng, có một sự mệt mỏi và uể oải, cô mơ mơ màng màng, vậy mà thật sự ngủ mất. ++
Cô mơ một giấc mơ tối tăm và ngọt ngào, một nửa tối tăm một nửa ngọt ngào, một nửa ác mộng một nửa là giấc mộng đẹp, vì thế mỗi lần nhớ lại giấc mộng này, cô đều áy náy sâu sắc với người nhà, đồng thời lại có một chút chờ mong và khát khao, cô vùng vẫy rời khỏi hai loại cảm xúc cực đoan này, cuối cùng không thể thoát được, hoàn toàn đem khóa mình trong giấc mộng đó.
Cảnh tượng trong mộng không hề hạnh phúc, một gia đình có nhiều người, nghèo khó chán nản, bữa no bữa đói, ai cũng vừa đen đúa vừa gầy guộc, khoa trương một chút thì như bộ xương không da thịt, nhưng cho dù thế, tai họa cũng chưa từng tha cho họ, một đám người xông vào, đốt cướp giết vô cùng độc ác, cả thôn như một nghĩa địa của nhân gian.
Cô run rẩy, tiếng kêu thảm thiết của đàn ông và tiếng van nài nức nở của phụ nữ dường như vẫn còn vang vọng bên tai cô.
Đừng. Trong đầu chỉ có từ này, sau đó là sợ hãi.
Kết quả là cô vẫn sợ hãi kêu thành tiếng, không biết vì sao, cô phản ứng rất nhanh, vọt ra từ trong tủ, theo cửa sổ nhảy ra ngoài, cô chạy, đám người đó đuổi theo. Chúng không chút kiêng dè dùng ngôn ngữ sỉ nhục cô, cô chỉ có thể chạy, sự thanh bạch và sinh mệnh cô lúc ấy chỉ là một trò chơi.
Tiếng bước chân gần hơn, càng ngày càng gần. ++
Dường như đã mơ giấc mộng này vô số lần, khiến cô biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, thế nên cơ thể cô không còn run rẩy nữa, khóe miệng thấp thoáng chút nét cười, sống sót sau tai nạn, sợ bóng sợ gió một trận, hoặc đơn thuần chỉ là chờ mong biến thành hiện thực, thật sự có người xuất hiện vào thời khắc cô tuyệt vọng nhất.
Có người đến, là tiếng vó ngựa.
Hai người đuổi theo cô vốn còn kiêng dè, vừa thấy trên ngựa chỉ là một thiếu niên, chúng lập tức quát bảo anh cút đi, nếu không ngay cả anh chúng cũng không bỏ qua.
Thiếu niên chỉ đơn độc một mình.
Cô bổ nhào xuống đất, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của thiếu niên, vì thế cô không nói được câu nào, anh chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên, cứu cô thế nào được? Mặc dù chỉ có hai người đuổi theo cô, nhưng phía sau lại có rất nhiều người, nếu anh không mau chóng rời đi, anh cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Sinh tử không do thiếu niên này quyết định.
Cô chấp nhận số mệnh cúi đầu, nghĩ thế này cũng tốt, người một nhà cô có thể đoàn tụ rồi.
Sau đó thì sao! ++
Thiếu niên kéo cương ngựa, dáng vẻ lập tức tháo chạy, khi ngựa sắp quay đầu, anh đột nhiên ngửa về sau, kéo cô lên ngựa, sau đó tức tốc rời đi.
Người phía sau đương nhiên không bỏ qua cho hai người, vừa mắng chửi hùng hổ vừa đuổi theo, còn quát to gì đó.
Ngựa chạy không nhanh, cách người phía sau không xa, thậm chí đã có đến mười người đuổi theo.
Cô chỉ ngây người một lát, “Ném em xuống đi!”.
Không có cô, sức nặng mà ngựa phải chịu không lớn đến thế, mà đám người đó cũng bởi thế mà tóm được cô, cho anh thời gian chạy thoát.
“Bám chặt tôi.” Đây là câu duy nhất anh nói với cô.
Sau đó tiếng bước chân gần hơn, dường như đã sắp đuổi kịp, cô nhắm mắt, chấp nhận số mệnh đợi thời khắc tai họa đến, cơ thể tê dại đến mức đã không còn là của mình nữa, chỉ còn lại những khoảng trống rỗng, ngay cả cảm giác tuyệt vọng cũng như trôi đi.
Anh không cho ngựa đi thẳng một mạch, mà đột nhiên đổi hướng, mặt đối mặt nghênh đón đám người đuổi theo hai người, sau đó anh lấy cây súng bên hông ra, động tác nhanh gọn nã từng phát từng phát, từng người từng người ngã xuống.
Mười viên đạn, anh không lãng phí một viên nào, tổng cộng có mười một người.
Tên còn lại sợ tới mức quỳ rạp xuống đất xin tha, anh xuống ngựa, cầm súng đi đến gần tên kia, không chút do dự dùng súng nện mạnh xuống đầu tên đó, một cước đá hắn xuống đất, chân giẫm lên cổ tên đó, giẫm chết hắn. ++
Giết người hẳn là một chuyện rất ác độc, nhưng mà vào khoảnh khắc đó, Lâm Văn Trúc lại cảm thấy đó là cảnh tượng mình thích nhìn thấy nhất, cho dù cô không hề nhìn rõ, bởi vì cô đã mặt đẫm nước mắt.
…
Xe đi vào phủ Thanh Sơn, tài xế đương nhiên biết cô đã ngủ, lại không thể làm gì, cũng may là không cần anh ta làm gì, bởi vì tam thiếu đã đứng ở ngoài xe.
Cửa xe mở ra, Diệp Khuynh Lăng lạnh lùng nhìn chăm chú người đang ngủ ngon trong xe, vươn bàn tay lạnh ngắt ra, đặt trên mặt cô, cô cảm nhận được nhiệt độ này, mi tâm giật giật, khi hắn đặt tay lên cổ cô, cô trực tiếp run rẩy, rồi tỉnh lại.
Lâm Văn Trúc mơ màng mở mắt, đối diện với ánh mắt vô cùng giễu cợt của Diệp Khuynh Lăng.
“Xem ra bữa ăn khuya với Lý thiếu cũng không tệ.” Diệp Khuynh Lăng cười trầm thấp.
Lâm Văn Trúc tỉnh táo lại, nhanh như thế đã có người báo cho hắn rồi. “Vằn thắn của quán đó thật sự không tệ, sau này tam thiếu cũng có thể đến nếm thử xem”.
“Em nói như vậy, thế thì đúng là không tệ rồi.” Diệp Khuynh Lăng tự ôm cô xuống xe, “Là vằn thắn không tệ, hay là người không tệ?”. ++
Lâm Văn Trúc nhướng mày, “Tam thiếu nói lời này… khiến người ta đều tưởng là tam thiếu nhỏ nhen đang ghen đấy”.
Ý cười của Diệp Khuynh Lăng càng tăng thêm, “Không như thế, sao xứng đáng với người trăm phương nghìn kế tiết lộ tin tức cho ta? Em nói xem có phải không?”.
Không phải là hắn muốn tra hành tung của cô, mà là người khác tới báo cho hắn, đây là Lý Xuyên Dương đã đắc tội ai đó, có người hi vọng thông qua tay Diệp Khuynh Lăng đối phó anh ta.
Một người phụ nữ mà thôi, đổi thành người khác, căn bản sẽ không để tâm, nhưng bây giờ Lâm Văn Trúc là “tình yêu đích thực” của tam thiếu nhà họ Diệp, không phải một người phụ nữ bình thường, lại thêm là tính cách Diệp Khuynh Lăng vốn cuồng vọng, động vào người phụ nữ của hắn, hắn làm ra bất cứ chuyện gì cũng không khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
Lâm Văn Trúc lắc đầu, “Vậy những người đó xác định sẵn là phải thất vọng rồi, tam thiếu rõ ràng không giống với suy nghĩ của họ, hơn nữa có thể ăn được vằn thắn ngon như thế, vẫn phải dựa vào mặt mũi của tam thiếu nữa”. ++
Diệp Khuynh Lăng nhướng nhướng mày.
Cô và Diệp Khuynh Lăng cùng chậm rãi đi về phía Tà Vũ Hiên, “Lý thiếu mời em ăn khuya, là muốn mời tam thiếu đến bãi tập cưỡi ngựa của anh ta chơi”.
“Ồ?”
Lâm Văn Trúc ngẫm nghĩ, “Hình như anh ta rất muốn biết tam thiếu bắt mấy người anh ta hứa hẹn là yêu cầu họ làm chuyện gì”.
Bởi vì lý do này mà mời hắn đến bãi tập cưỡi ngựa?
Diệp Khuynh Lăng chẳng ừ hử gì, “Lý thiếu không phải người gan nhỏ như thế”.
Lâm Văn Trúc liếc hắn.
Đây không phải vấn đề Lý Xuyên Dương gan nhỏ hay không, mà là vấn đề của Diệp Khuynh Lăng, ở thành Vĩnh Ninh, Diệp Khuynh Lăng chính là nhân vật ngang tàng, có chuyện gì mà hắn không thể làm? Có chuyện gì là chuyện mà Diệp Khuynh Lăng không làm được? Nếu chuyện mà ngay cả bản thân Diệp Khuynh Lăng cũng không thể làm được, nhưng lại yêu cầu mấy người Lý Xuyên Dương làm, vậy thì sẽ phiền phức đến mức nào? Đám người Lý Xuyên Dương có lẽ là nghĩ đến điều này, thế nên mới muốn thử thăm dò.
Có lẽ cũng không phải là thăm dò, mà là nói cho Diệp Khuynh Lăng biết, họ không thể thật sự làm theo yêu cầu của Diệp Khuynh Lăng, phải có chút nguyên tắc và giới hạn.
Diệp Khuynh Lăng nhìn thấy ánh mắt của cô, cười, “Ồ, ta sai rồi, Lý thiếu sao có thể gan nhỏ được chứ!”.
Nếu Lý Xuyên Dương gan nhỏ, vậy thì sẽ không mời Lâm Văn Trúc đi ăn khuya, đây có thể coi là đào góc tường ở một mức độ nào đó.
Lâm Văn Trúc cười cười, “Lý thiếu gan có nhỏ hay không thì em không biết, nhưng tam thiếu nhất định gan không nhỏ”. ++
“Vậy em thì sao? Gan lớn hay gan nhỏ?”
“Tiểu Trúc gan lớn hay gan nhỏ, đều do tam thiếu quyết định.”
“Vậy em cảm thấy ta có nên nhận lời mời của Lý thiếu không?”
“Trong lòng tam thiếu tự có quyết định.”
Hai người sóng vai đi trong bóng đêm, dưới ánh đèn đường để lại hai chiếc bóng thân mật đan vào nhau.
Đặng Thanh Vân đứng ở giữa bóng cây loang lổ, lẳng lặng nhìn hai người kia, sắc mặt cô ta càng bình tĩnh, cơn sóng trong lòng càng dữ dội.
Lâm Văn Trúc, Lâm Văn Trúc, thật sự có một Yên Vũ Nhu khác?
Phẫn nộ và địch ý đồng thời trào dâng trong cơ thể cô ta.
Mỹ danh độc nhất vô nhị, đều giẫm lên người một vài người phụ nữ khác, trước đây là La Tú Vân, bây giờ có thể đến lượt Lâm Văn Trúc rồi, thế thì người khác mới biết, nữ chủ nhân thực sự của phủ Thanh Sơn là ai.
Về đến Tà Vũ Hiên, Lâm Văn Trúc quét mắt nhìn hắn mấy lần, trầm mặc đi tắm thay quần áo, lúc đi ra hắn vẫn chưa đi, cô bèn tự hong tóc.
Lúc tóc khô, Lâm Văn Trúc ngồi xuống trước mặt Diệp Khuynh Lăng, “Sắc đêm đã muộn, tam thiếu không nghỉ ngơi sớm một chút sao?”.
Diệp Khuynh Lăng thản nhiên nhìn cô, cô hỏi thế này, đương nhiên không phải lời mời, mà là đuổi người.
Lâm Văn Trúc hít sâu một hơi, “Hôm nay em không tiện lắm”.
Diệp Khuynh Lăng nâng cằm cô, “Thế này là đang tức giận vì con bồ câu có duyên với em đó?”.
“Tiểu Trúc không dám.” ++
Diệp Khuynh Lăng thu tay về, “Ta cảm thấy em dám”.
Lâm Văn Trúc không lên tiếng nữa, yên lặng cúi đầu.
Diệp Khuynh Lăng cười cười, “Lý thiếu mời ta đến bãi tập cưỡi ngựa, em muốn đi không?”.
Lúc này Lâm Văn Trúc mới ngẩng đầu nhìn hắn.
Diệp Khuynh Lăng nheo nheo mắt, “Anh ta lấy lòng em như thế, nếu ta từ chối, đó không phải là khiến em mất hết mặt mũi ư? Em cảm thấy sao?”.
“Tam thiếu không cần phải như thế.”
“Vậy ý là từ chối?”
Lâm Văn Trúc hít sâu một hơi, “Tam thiếu, vừa khéo em chưa từng đến bãi tập cưỡi ngựa, hi vọng có thể mượn cơ hội này đưa em đi mở mang kiến thức một chút”.
Diệp Khuynh Lăng cười, “Vậy bây giờ em tiện rồi?”.