• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông Phương Nhĩ Nguyện mỉm cười như một thư sinh đầy ôn nhu, hữu thủ phe phẩy phiến quạt ngọc bích đồng màu sắc với trang phục thanh thanh trên người y. Vân Phong Thuấn Trì đưa mắt nhìn y, không tỏ vẻ gì đặc biệt, kim khẩu mở lời:

- "Đông Phương trưởng môn còn nán lại phải chăng có chuyện muốn hỏi tại hạ?"

- "Gần đây có một vị cố nhân đến tìm tại hạ, có lẽ ngài đây đã gặp qua y rồi."

Nghe đoạn, Vân Phong Thuấn Trì khẽ nhếch chân mày một cái, yên tĩnh chờ xem y định nói gì. Đông Phương Nhĩ Nguyện hiểu, nên tiếp tục.

- "Hắn tên Thiên Tiêu."

- "..."

- "Haha, hắn còn có một danh hiệu lừng danh thời Đế vương, gọi là Ngạo Thế Thiên Tiêu, đi cùng tuyệt thế ẩn sư là Thanh Sương Thiên Tuyết."

Nghe dứt câu, Vân Phong Thuấn Trì thoáng chốc dao động, con ngươi chỉ ngạc nhiên trong tích tắc. Hai cái tên này nổi lên vào thời Hoàng triều ngự trị, cũng tức là khoảng gần hai mươi năm về trước, và tàn đi sau khi Hoàng triều sụp đổ. Hiện tại, Đông Phương Nhĩ Nguyện nhắc đến là có ý gì?



- "Đông Phương các hạ có gì cứ nói thẳng."

- "Tháng trước, tại hạ có duyên gặp gỡ Thiên Tiêu. Chẳng qua, hắn ta bây giờ đặc một bộ dạng già nua, tàn tạ, lại trong trạng thái chỉ còn nửa mạng. Ta nghĩ, hắn đắc tội ai mà vừa mới tái xuất giang hồ liền bị ra tay nhẫn tâm như thế."

Vân Phong Thuấn Trì khẽ "ồ" một tiếng. Người đấy chẳng phải là do chính tay ngài một chưởng đánh thấu tâm can sao? Vốn là không thù không oán, chẳng qua con người Vân Phong Thuấn Trì không phải thánh nhân như vẻ bề ngoài, lúc tức giận sẽ mất kiên nhẫn. Nhưng bấy nhiêu điều này ngài chỉ nghĩ trong bụng mà thôi, ngài cũng không muốn tiết lộ lí do là vì Phong Thời Uyển. Ngoài miệng từ tốn nói:

- "Ta không có hứng thú với lòng từ bi của các hạ."

Đông Phương Nhĩ Nguyện nghe vậy thì cười nhẹ, vẫn giữ độc một nét ôn hòa như lưu thủy mà nói:

- "Trong lúc cứu chữa cho hắn, tại hạ phát hiện một vết thương nặng nhất trên ngực hắn là do hàn khí cực hạn gây ra. Loại hàn khí xâm nhập qua từng mao mạch và tụ lại nơi bị thương một vết hoa văn sáng trong rất đặc biệt. Mà linh lực đặc thù này không có nhiều người sử dụng."

- "Vậy nên?"

- "Vân Phong các hạ hẳn đã trải qua biến hóa luân phiên của thiên hạ rồi đi. Chẳng lẽ ngài lại không nghĩ đến ai sử dụng loại thuật này sao?"

Người nam nhân an tĩnh trên bảo tọa vẫn kiên nhẫn nhìn y, ngữ khí nhàn nhạt:

- "Quả là có người như thế. Bất quá, ta không có thói quen nghi ngờ một người chết rồi."

Đông Phương Nhĩ Nguyện nét mặt nghiêm nghị mà rằng: "Tiên tôn đang nói đến cố Hoàng Đế, hay là cố Hoàng Hậu? Thực ra, thuật âm hàn ấy vẫn có sự khác biệt giữa từng người sử dụng. Mà người đã khuất không thể cải tử hồi sinh, tất nhiên không thể là họ. Nhưng mà tiên tôn, ngài đây cũng biết dùng hàn thuật, không phải sao?"



- "Ồ, các hạ nghi ngờ là ta làm?"

Cầm phiến quạt thu lại trong tay, Đông Phương Nhĩ Nguyện cười mỉm một cái, lắc đầu:

- "Không phải nghi ngờ, tại hạ cho rằng nó phải là chắc chắn."

- "Đông Phương các hạ quả nhiên thẳng thắn. Vậy ta cũng nói thẳng, mạng của Thiên Tiêu ta không có hứng thú. Còn hắn bị thương như thế nào tức là hậu quả hắn phải nhận, đó là cái giá ta đổi lại mà thôi. Cho nên, có chăng cũng chỉ là Vân Phong Thuấn Trì ta bao che đồ nhi. Ta tin là các hạ đã hiểu ý."

Đông Phương Nhĩ Nguyện cười nhạt, thoáng thở dài một hơi rồi đứng dậy, bái tay cúi chào Vân Phong Thuấn Trì, trước khi quay lưng đi đã nói một câu:

- "Quá khứ, buông bỏ được mới sống vô ưu. Vạn sự đã qua, không thể cưỡng cầu. Một đời Ngạo Thế Thiên Tiêu cùng Thanh Sương Thiên Tuyết đã sống thanh bạch không thẹn với trời, tiếc rằng trời đã phụ lòng họ, đau hơn là người cũng đã phụ họ. Đây cũng là chuyện khiến người ta cảm thán, xót xa nhất. Oanh oanh liệt liệt hay ai oán não nùng, tất thảy đều chỉ còn là vang bóng một thời..."

Dứt lời, Đông Phương Nhĩ Nguyện cúi đầu thêm một cái, xoay gót rời đi. Vân Phong Thuấn Trì lần này cũng đứng dậy khỏi bảo tọa, hướng mắt nhìn thanh y nam nhân dần biến mất sau cánh cửa Tuế Nguyệt Trường Niên. Trong khoảnh khắc Đông Phương Nhĩ Nguyện vừa đi mất, là hai bóng dáng quen thuộc bước vào. Vân Cảnh Ngạn và Phong Thời Uyển đồng thời nhìn người mặc thanh y rời khỏi. Vân Cảnh Ngạn để lại một câu rồi đi theo người kia:

- "Ta tiễn chân Đông Phương trưởng môn."

Phong Thời Uyển gật đầu, rồi nhanh chóng vào chính điện. Những lời cuối cùng vừa nãy Đông Phương Nhĩ Nguyện nói nàng đã nghe thấy. Vì vậy, nàng hiện tại đang vời vợi suy tư.

- "Sư tôn. Vừa rồi..."

Vân Phong Thuấn Trì nghe nàng nói không dứt câu thì lên tiếng:

- "Người sống lâu hơn một kiếp tự nhiên sẽ lắm tâm sự. Có điều, cái nhìn của Đông Phương Nhĩ Nguyện cũng chưa phải tất cả sự thật."

Phong Thời Uyển nhìn vị sư tôn trước đây tâm luôn bất biến, nay bỗng hiền hiện nét ưu tư thì lấy làm thích thú.

- "Ngạo Thế Thiên Tiêu và Thanh Sương Thiên Tuyết lại là tiền nhân như nào vậy ạ? Nghe danh hào của họ có vẻ rất bá khí nha."

Vân Phong Thuấn Trì từng bước đi xuống thượng vị, gần đến Phong Thời Uyển thì mỉm cười mà chậm rãi nói:

- "Tản bộ cùng ta, ta kể con nghe về họ."

Phong Thời Uyển vốn nghĩ ngài sẽ nói "không có gì đâu, chỉ là chuyện cũ mà thôi, con không cần bận tâm". Ai ngờ, ngài lại thuận lòng kể, Phong Thời Uyển được bận vui vẻ bất ngờ. Nàng không chần chừ mà nối gót theo sau y. Bóng lưng xa dần khỏi Cửu Trừng Đài, hai người bạch y thanh khiết, người khí khái, người thướt tha.

@Cố_Tiểu_Hoa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK