Chu Minh Duẫn dõng dạc gọi:
- “Lão bản, cho ba bát hoành thánh.”
- “Có ngay.”
Lão bản từ trong bếp nói vọng ra. Chỉ đôi ba phút sau, hoành thánh của ba người đã được ông chủ bưng ra, hơi nóng hôi hổi.
Chu Minh Duẫn lấy từ trong ngực áo ra một chiếc khăn, y dùng nó lau đôi đũa rồi đưa sang cho Thiên Nguyệt. Tiếp theo, y cũng lấy hai đôi đuac khác, một đôi giữ lại và một đôi chuyển qua tay Chu Minh Hiên.
- “Ăn đi.”
- “Đa tạ huynh.”
Lời đa tạ phát lên đồng thanh. Rồi ba người tập trung ăn uống, đúng tiêu chuẩn ăn không nói.
Trong khi đó, ở bàn bên cạnh họ dường như có chuyện rôm rả. Một đám nam đinh xúm lại chụm đầu vào nhau mà nói, thậm chí có người vì hóng hớt mà sẵn sàng ngồi bịch xuống đất. Một người chủ trì câu chuyện cất ngôn:
- “Các ngươi biết gì chưa? Ở làng bên có một vụ trọng án đấy.”
- “Trọng án?”
“Trọng án?” Hai chữ này lọt vào tai ba người, chẳng hẹn mà cũng chú ý lắng nghe. Bọn họ tiếp tục bàn tán:
- “Vị huyện lão gia lâu năm kia bị chết đột tử, huyện lệnh mới liền lên nhậm chức. Tưởng đâu tre già măng mọc là chuyện bình thường, ai ngờ cái chết của huyện lão gia kia có uẩn khúc. Tân huyện lệnh vào nhậm chức đã phát lệnh điều tra trọng án này. Nghe đồn, huyện lão gia bị người ta độc chết, độc ác nhân lắm.”
- “Huyện lệnh mới có phải tên Bình Tứ, vị học trò xuất sắc của huyện lão gia không?”
- “Là y. Bởi vậy y mới dồn hết sức vào việc giải án oan cho sư phụ mình đấy chứ.”
- “Sao ông biết là án oan?”
- “Vốn dĩ ta cho rằng vị huyện lệnh này bày trò thị uy thôi. Ai nhớ mới đêm qua đã gô cổ Kim lão phú hộ vào ngục thẩm tra rồi đấy.”
- “Không phải chứ? Không lẽ nhà phú hộ lại…”
- “Ai mà biết, nhưng dự là chẳng tra ra điều gì đâu. Huyện lão gia chết nửa tháng rồi, bây giờ mới tra đến Kim lão phú hộ mà cũng chẳng kết được tội danh gì. Nói bắt là bắt vậy thôi.”
- “Quan làm sao được tự ý bắt người không lý do? Hơn nữa đấy còn là vị phú hộ có tiền có của.”
- “Đồn là trước khi bị đột tử vì độc, huyện lão gia ở nhà Kim lão phú hộ đánh cờ.”
Bàn này, năm bảy nam đinh lắc lắc đầu thở dài. Dù chẳng hiểu chuyện gì nhưng họ cũng lấy làm tiếc vì một vị quan thanh liêm ra đi, lại còn dính líu đến một nhà phú hộ.
Bàn bên nam thanh nữ tú đưa mắt nhìn nhau, một lời cũng không nói ra nhưng dường như đều hiểu ý. Chu Minh Duẫn đặt miếng bạc trắng xuống bàn, gọi lão bản ra thanh toán rồi cùng hai đệ muội cầm kiếm rời đi.
Chu Minh Hiên khoanh tay, kiếm ôm trước ngực, thong dong vừa đi vừa nói:
- “Đám người này chuyện gì cũng không biết rõ ràng mà cứ ra chiều thần bí. Một câu nghe đồn, hai câu nghe bảo làm ta chối hết cả tai.”
- “Dân mà, chuyện nhà quan họ biết thế cũng nhiều rồi. Huống hồ chưa có cáo thị công khai.”
- “Nàng nói cũng phải. Giờ chúng ta đến đó, ta xem xem vị huyện lệnh mới này là ai.”
Trạng thái bề trên đi thẩm tra thần tử này có hơi sai sai, con nhà quan cũng không có cái phong phạm này. Thiên Nguyệt đã nhìn Chu Minh Hiên một lúc rồi cũng ngập ngừng cho qua.
Thân thế của Chu Minh Hiên vốn dĩ chính là bề trên, y mà không xuất cung làm thường dân thì bây giờ đến chỗ huyện lệnh, y thì ngồi ghế quan, còn huyện lệnh phải quỳ rồi đấy.
Ba người đứng trước cổng quan trường, liếc một người gác cổng ở đó. Chu Minh Duẫn khai ngôn:
- “Vào báo cho huyện lệnh, chúng ta có việc cần tìm.”
Lẽ ra loại yêu cầu như thế này nhà quan sẽ không chấp nhận, tuy nhiên nhìn thái độ lạnh lùng và ánh mắt sắc lạnh của Chu Minh Duẫn khiến canh cổng chỉ biết tuân theo.
Một lúc sau, Bình Tứ từ trong huyện nha bước ra, hắn nhìn ba người một lượt rồi lịch sự hỏi:
- “Xin hỏi ba vị tìm bản huyện có chuyện gì sao?”
- “Đúng là có chuyện. Chúng ta muốn giúp ngài phá án.”
- “Phá án?”
Bình Tứ dường như hơi bất ngờ, mày nhướn cao hơn. Hắn lại nhìn kĩ ba người như đánh giá điều gì đó, rồi mời họ vào huyện nha trò chuyện.
Khi vào trong phòng kín, Bình Tứ mới cất tiếng hỏi:
- “Ba vị từ đâu đến?”
- “Kinh thành.”
- “Thiên Sơn.”
- “Ồ. Đều rất xa cái huyện cỏn con của tại hạ. Không biết ngọn gió nào đưa ba vị tới đây?”
Chu Minh Hiên thong thả đáp lời, trong khi ý tứ lại không hề thong thả:
- “Ông không cần dò hỏi lòng vòng. Chúng ta chỉ muốn phá vụ án này, và nó cũng có lợi cho ông.”
- “Dựa vào đâu tại hạ có thể tin ba người?”
- “Thử rồi sẽ biết thôi, không phải sao?”
Bình Tứ còn điều nghi kị, ậm ừ một hồi nhưng vẫn quyết định giữ ba người lại. Hắn dặn dò sắp xếp cho họ ở hai phòng bên rìa đông của huyện nha.
Ra khỏi cửa, Chu Minh Hiên đánh giá:
- “Bình Tứ này không có dã tâm, chỉ tiếc là năng lực chưa đủ lớn.”
Chu Minh Duẫn phản hồi:
- “Quả thực. Hắn ta cũng còn khá trẻ, có thể bồi dưỡng thêm một thời gian.”
Lời này nghe càng giống bề trên an bài bề dưới làm việc. Loại phong như thế, hai huynh đệ có muốn che giấu thân phận không đây? Thiên Nguyệt sớm đã nhìn ra phần nào rồi.
Chu Minh Hiên đột nhiên kéo tay Thiên Nguyệt lại, tuyên ngôn:
- “Án nhà quan đôi khi có nội tình không sạch sẽ. Ta biết nàng mang khí khái giang hồ, không thích gò bó nơi quan trường. Nhưng nàng yên tâm, ở đây ta sẽ bảo hộ nàng bằng mọi giá.”
Hai bên má giai nhân như ẩn như hiện nét hồng hào, con ngươi chớp động lại có phần né tránh ánh mắt mạnh mẽ của đối phương. Nàng nhận ra nơi trái tim mình có chút rung động, chỉ là nàng không muốn thể hiện rõ ràng. Cuối cùng, nàng im lặng hồi lâu, chỉ đáp lại nam tử một cái gật đầu.
@Cố_Tiểu_Hoa