Lần này, ba người đa khẩu đồng thanh, sắc mặt đều nghiêm túc rõ. Cả ba đứng hướng lưng vào nhau thành một vòng tròn để quan sát đủ các phía. Đáng tiếc là đại sảnh quá tối, hoàn toàn không thể nhìn rõ.
Ba tấm lưng khẽ chạm vào nhau, chầm chậm di chuyển từng bước chân rất ngắn. Chu Minh Duẫn nói:
- "Đây là tửu lâu sao?"
- "Không giống."
Chu Minh Hiên phủ định ngay. Sở dĩ có câu hỏi này vì đại sảnh ở đây rất lạ. Thông thường các lâu quán đều có bàn ghế trải khắp sàn, chỗ trống thì chính là đài sân khấu. Căn bản không thể bằng phẳng như nơi họ đang đứng được.
Há há hé hé héee...
Tiếng cười the thé ghê rợn lần nữa phát ra. Một vệt đỏ au bay lơ lửng trên không trung, xoẹt qua xoẹt lại trước tầm mắt ba người rồi lại vụt biến mất tăm.
- "Tuyệt đối không phải kỳ nhân dị sĩ."
Chu Minh Duẫn chau mày kết luận. Loại này dĩ nhiên không phải bá tánh bình thường, và cũng chẳng phải thần thánh phương nào cả.
Thiên Nguyệt hơi nhíu mày, nàng chỉ hận chưa tu thành chính quả, chưa bước vào Bát Nhã. Nếu bước lên bán tiên rồi thì nàng có thể mở thiên nhãn, nhìn thấu yêu ma quỷ quái. Nàng nói:
- "Trước mắt phải tìm cách thắp sáng chỗ này."
Nàng có thể dùng linh lực soi sáng nhưng phàm là linh lực thì có giới hạn. Nàng phải bảo toàn sức mạnh thay vì hao tổn linh lực chỉ để soi đường.
Hai huynh đệ họ Chu gật đầu đồng ý.
Tuy nhiên, cả ba người họ chưa từng đặt chân vào tửu lâu này lần nào cho nên không biết đại sảnh được bố trí ra sao. Cứ di chuyển chầm chậm và mò tìm đèn nến, quá mất thời gian.
Vật thể đỏ chót kia lại hiện lên, tiếng cười the thé lại phát ra. Lần này, nó vừa lập lòe sáng trên đỉnh đầu Thiên Nguyệt đã dùng mũi kiếm đâm thẳng lên. Ré lên một tiếng dữ dội, vệt đỏ loang ra và biến mất.
- "Chuyện gì vậy?"
- "Chạy rồi."
Chu Minh Hiên hỏi và nàng đã đáp. Quả thực nàng chỉ phản xạ xem nó là thể loại gì thôi, nàng cũng không dám chắc nó sẽ chạy mất như vậy.
Thiên Nguyệt không để thời gian chết, ngay sau nhát kiếm nàng đã kết ấn tạo kết giới phong tỏa phòng này. Quả nhiên, nơi lớp kết giới mỏng manh hiện hữu có một vật đỏ dạng như quân cờ chạy loạn xạ xung quanh. Hẳn là nó đã bị chặn lại bên trong kết giới, tức là bây giờ nó buộc phải đối mặt với ba người.
Ngón tay trỏ và ngón tay giữa khép hờ, các ngón còn lại đều đã gập lại, đầu bốn ngón tay của song thủ chạm nhẹ vào nhau tạo thành hình tam giác không đáy. Thần sắc Thiên Nguyệt lạnh như băng tuyết ngàn năm, thêm lớp bạc quang cứ tỏa ra như là sương khói mờ mờ ảo ảo, nàng cứ như tiên hạ phàm vậy.
Ngọc khẩu khai ngôn:
- "Ngươi xuất thân từ đâu?"
Há há há...
- "Tại sao ngươi qua đời?"
"Ta bị ép chết. Há há hé hé hé hé..."
- "Ai ép chết ngươi?"
"Kẻ phụ tình ta."
Thiên Nguyệt hoàn toàn trong trạng thái nghiêm túc, kết ấn giữ vững cùng thần thái lạnh lùng. Vật thể đỏ kia lại phát ra tiếng, tiếng của một người phụ nữ cứ the thé.
"Ta ghét thứ tình cảm ghê tởm trên đời, ta càng ghét đôi uyên ương nào bước chân vào đây. Ta đều giết hết, há há há..."
Dứt tiếng, nó không công kích lớp kết giới nữa mà đổi hướng đâm thẳng về phía ba người. Tia sáng đỏ chót kia như mũi kim nhọn hoắt cứ thế lao vào họ.
Hai người họ Chu rút kiếm khỏi vỏ, xuất thủ chặn thứ kì dị này lại. Thiên Nguyệt vẫn giữ nguyên tư thế, nàng biết thứ này là ai rồi, bởi thế nàng tin nó không phải đối thủ của huynh đệ Chu gia. Nàng công kích tâm lý.
- "Ta biết ngươi là ai rồi, vị tân nương mệnh khổ."
...
Đèn đuốc trong sảnh đột ngột thắp lên, sáng trưng như đang ở cao trào lễ hội. Dưới chân họ là thảm đỏ trải dài lên đài sân khấu, bàn ghế gỗ mới toanh xếp gọn gàng về hai bên tả hữu. Nhưng đây không phải vấn đề. Trước mắt họ không còn vật thể đỏ lạ lùng nữa mà là một người mặc hỷ phục, trùm khăn voan che kín mặt.
Ba cặp mắt nhìn chằm chằm vào tân nương này, mặt họ tràn đầy mộng bức. Giọng điệu the thé của phụ nữ khi nãy đã trở nên trầm hơn:
- "Các ngươi là ai?"
Thiên Nguyệt thu lại kết giới. Chu gia huynh đệ cũng thu bảo kiếm về. Chu Minh Duẫn vấn ngược:
- "Cô là ai?"
- "Ca, vị cô nương này hẳn là tân nương bị treo cổ trong ngày cưới mà lão bản đã kể với chúng ta."
- "Bảy năm trước khu này có một vị trạng nguyên trẻ, trong ngày đại hôn hắn phát hiện thê tử của mình chết thảm. Người đó là cô nương phải không?"
Thiên Nguyệt từ tốn hỏi thăm.
Ngày còn ở trên núi nàng được nghe Thiên Tiêu kể kha khá chuyện kì lạ trên đời. Trong đó có một câu chuyện về oan hồn không thể siêu thoát. Đó là khi một người bị sát hại, bị mất mạng trong oan khuất, khi mà hận thù không thể buông thì họ trở thành quỷ. Vì từng được truyền tải nên Thiên Nguyệt mới nhận ra tình hình ngay, bởi vì chuyện hôm nay khá tương đồng.
"Là ta."
@Cố_Tiểu_Hoa