• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Cảnh Ngạn cầm ống tre nhỏ vừa đi lên đến cửu thải Cửu Trùng Đài, may mắn liền gặp tiên tôn lẫn sư muội. Y di gót đến gần họ, đan hai tay ra phía trước ngang tầm ngực, cúi đầu hành tiểu lễ. Song, y tự thu lễ và quay qua gật đầu một cái với Phong Thời Uyển, nàng cũng tương tự cúi chào. Tất cả hành động này chỉ diễn ra trong tích tắc.

Vân Cảnh Ngạn nhanh chóng bẩm báo thẳng vấn đề:

- "Sư tôn, bên ngoài đại môn có một con hồng hạc đưa thư. Đây là ống tre con nhận được từ miệng nó, không biết là người nào gửi đến."

Y đưa ống tre nhỏ về phía trước cho Vân Phong Thuấn Trì, dĩ nhiên ngài cũng cầm lấy. Ống tre nhỏ chỉ bằng một ngón tay của nam nhân trưởng thành, bởi vậy cuộn thư bên trong càng nhỏ và mỏng. Lần này, Vân Phong Thuấn Trì mở tờ giấy ra thì bao phủ hết một mặt đều là chữ. Ngài đọc lướt qua nhanh chóng liền nắm bắt được nội dung, rồi đưa lại cho Vân Cảnh Ngạn cầm.

- "Thiên hạ đại hội năm nay chúng ta phải đi rồi."

Vân Cảnh Ngạn nhìn tiên tôn bằng ánh mắt khó hiểu:

- "Mọi năm giang hồ đều gửi thư nhưng năm nay cảm giác có chút khác biệt. Sư tôn quyết định tham gia thật sao?"

- "Ừm. Không thể không đi."

Nghe Vân Phong Thuấn Trì kiên quyết như vậy thì Cảnh Ngạn càng có chút không hiểu. Lá thư của Nam Cung Môn Phái cũng như mọi năm, thập phần cung kính. Suốt chín năm qua, kể từ khi thiên hạ xuất hiện thứ đại hội để tập hợp danh sĩ giang hồ thì cũng đủ chín lá thứ được gửi đến Vân Phong Môn đều đặn. Bất quá, trước giờ tiên tôn đều trả thư về, điều này tượng trưng cho lời từ chối tham dự.



Phong Thời Uyển đứng nghe cũng phần nào hiểu ra vấn đề. Tiên tôn chấp nhận tham gia đại hội có lẽ không vì mặt mũi của Nam Cung Môn Phái, mà vì lá thư kỳ lạ khi nãy. Nàng lí giải khúc mắc cho Vân Cảnh Ngạn:

- "Khi nãy có một con chim hạc khác cũng đưa đến một lá thư."

- "Cho nên, lá thư trước đó có vấn đề sao?"

- "Không rõ người gửi, cũng không rõ ý tứ nội dung."

Vân Phong Thuấn Trì vốn không có ý che giấu Vân Cảnh Ngạn, ngài đọc lại dòng thư kia:

- "Thiên hạ hội, chúng sinh tụ, giang hồ tán, duy chỉ ta là chủ."

Dứt lời, ngài di gót trở vào tĩnh thất, một nam một nữ cũng theo sát sau lưng.

Lẽ ra, đột nhiên nghe câu này từ miệng Vân Phong Thuấn Trì thật dễ gây hiểu lầm rằng đây là ý tứ của ngài. Nhưng đang trong tình huống, Vân Cảnh Ngạn liền hiểu ngay đây là nội dung lá thư kia.

Thực sự mà nói thì nội dung không khó hiểu, khó hiểu ở chỗ ý tứ của người viết. Nếu xét ý trên mặt chữ thì người gửi thư hẳn là mang mục đích xấu, còn rất ngông cuồng.

Vân Phong Thuấn Trì đặt lá thư ấy lên bàn trà để tất cả cùng nhìn thấy. Ngài an tọa, cũng chỉ tay ra hiệu hai đệ tử ngồi xuống. Sau đó, ngài mới nói:

- "Ngày diễn ra đại hội có lẽ đã bị thế lực khác lợi dụng để tiêu khiển rồi. Nhìn thì có vẻ kẻ gửi thư nhắm vào chúng ta, nhưng một câu "duy chỉ ta là chủ" đã thấy tất cả đều là con mồi của hắn."

- "Ngông cuồng như vậy, đồ nhi cảm thấy rất giống điệu bộ của Dương Diễn."



Vân Cảnh Ngạn vừa đưa ra suy đoán, Phong Thời Uyển đáp lại ngay:

- "Đây không đơn giản là ngông cuồng, mà là dã tâm thực sự rồi."

Vân Phong Thuấn Trì gật đầu một cái.

- "Vì vậy Vân Phong Môn nhất định phải đi. Thiên hạ đại loạn chưa bao giờ là tốt lành cả, chúng ta cũng nên góp chút sức lực."

~

Ba ngày tiếp theo trôi qua êm đềm tựa như sóng yên biển lặng. Thiên hạ đại hội cũng đã tới ngày.

Nhất Đảo Kỳ Cung sớm đã chuẩn bị chu toàn. Toàn bộ hòn đảo to lớn được trang hoàng thành sân chơi giao thủ, tựa như Thấu Thuật Trường của Vân Phong Môn nhưng còn rộng lớn hơn. Hòn Đảo duy nhất nhô lên khỏi biển cả đã thu tụ đủ loại người, kể cả ven bờ xung quanh cũng đông đúc dân lành vây xem.

Bạch hạc chao lượn trên không, hồng hạc quẫy đạp dưới nước, trống chiêng giăng đầy ven đảo. Mặt đảo được sắp xếp rất rõ ràng, diện tích dành cho các phái tham dự là khác nhau, tùy theo độ danh tiếng của môn phái đó. Tất nhiên, hôm nay vị trí chính giữa trên cao nhất đã được để trống dành cho Vân Phong Môn. Vị trí tả hữu hai bên là Thượng Tứ Môn chiếm giữ.

Nam Cung Sử Định cao giọng cất tiếng:

- "Chư vị đạo hữu tứ phương đã có mặt ở đây là niềm tự hào của nhân sĩ giang hồ khắp thiên hạ. Tại đây xin khai trống mở chiêng chào mừng sự hiện diện của chư vị."

Theo lời hô, dàn trống nổi lên rùm beng khắp cả một vùng trời, dấy lên niềm tưng bừng, phấn khích cho cả dân lành quy tụ. Nhất Đảo Kỳ Cung vốn ở ven biển, người trên bờ tuy không thấy rõ chi tiết nhưng cũng nhìn được đại khái, đủ để biết không khí náo nhiệt tới mức nào.

Hồi trống dài vơi vang vọng, Nam Cung Sử Định mới nói tiếp:

- "Năm nay đánh dấu Đại hội Thiên hạ được tổ chức lần thứ mười. Và đây sẽ là lần đầu tiên Vân Phong Môn đại giá quang lâm đến tham dự. Chư vị có hưng phấn không?"

"Có."

Đa khẩu đồng thanh thành tràng lời vang dội.

Không phụ sự nhiệt tình của Nam Cung môn chủ, lớp lớp bạch y lấp lánh trong vầng sáng lam quang xuất hiện trên nền trời dày như tinh tú ban đêm. Người của Vân Phong Môn ai nấy ngự kiếm phi hành dừng chân trên nền đất của Nhất Đảo Kỳ Cung.

Hôm nay, Vân Phong Thuấn Trì xuất hiện không hề khác với lần ngài hiện diện trước Từ Gia vào mười năm trước để đón Vân Cảnh Ngạn nhập môn. Trung y vẫn một màu trắng sáng tinh khiết, ngoại bào lại ẩn hiện sắc xanh lam như da trời trong vắt, tháp chuông lắc lư trước ngực cùng gió cuốn tóc dài bay lất phất. Mỹ cảnh nhân gian sao có thể thiếu cảnh tượng này.

Phượng Ứng Bàng Uy theo sau ngài ở hai bên tả hữu, cùng nhịp di chuyển, cùng y phục thần tiên, người cầm bảo kiếm bên hông, người giữ quạt ngọc trước thắt eo. Tuyệt mĩ.

Ba người đi trước nhất, cùng lớp đệ tử lớp lớp đằng sau, không ai có thể phủ nhận sự khoa trương này, nhưng cũng không thể chê vào đâu được.

- "Vân Phong Môn chi nhân đến!" - Người trung gian truyền ngữ hô vang.

@Cố_Tiểu_Hoa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK