Vân Cảnh Ngạn nhanh chân chạy đến chỗ bàn thạch, buông lời oán than. Quả thật, sau khi tiễn chân Đông Phương Nhĩ Nguyện xuống núi, Vân Cảnh Ngạn đã quay lại đại điện Tuế Nguyệt Trường Niên nhưng không thấy hai người thầy trọ họ. Vì vậy, y quyết định lên cửu thải Cửu Trùng Đài, gõ cửa tĩnh thất của tiên tôn nhưng cũng không có hồi âm. Y lại chạy xuống nhất tầng, ra khỏi Cửu Trùng Đài đồ sộ, đi qua Thấu Thuật Trường rồi vòng về Vân Thủy Thác, đi muốn toát mồ hôi cũng không gặp họ. Mãi khi y từ bỏ cuộc tìm kiếm, lững thững đi về tĩnh phòng của mình qua lưng núi mới vô tình bắt gặp hai người. Y mừng muốn rơi lệ. Phong Thời Uyển nhìn bộ dạng hơi oải của y thì nhận ra ngay, bật cười nói:
- "Ngồi xuống nghỉ ngơi nào."
Vừa khai khẩu, noãn thủ vừa rót cho y một tách trà nóng. Vân Cảnh Ngạn nhìn thấy tiên tôn gật đầu thì mới ngồi xuống, uống cạn chén trà, thở phào một hơi. Xong, y vấn:
- "Sao hôm nay sư tôn có nhã hứng ra ngoài Thiên sơn vãn cảnh vậy ạ?"
Vân Phong Thuấn Trì nhàn nhạt trách:
- "Lẽ ra con chỉ cần truyền thanh hỏi Uyển nhi là biết được chúng ta ở đâu rồi. Pháp lực cao cường như thế để làm gì?"
Vân Cảnh Ngạn nghẹn họng, thật hổ thẹn. Y quả thực quên mất bản thân có thể dùng cách này. Cũng vì mọi khi tiên tôn rèn luyện cho y nghiêm ngặt, muốn y tự vận động làm mọi thứ. Dù y có thể bay nhưng nếu không gấp thì nhất định phải đi bộ. Bởi vậy thể chất y đặc biệt mạnh khỏe hơn người, cũng rất tốt cho y nhưng lại làm y quên mất biện pháp nhanh nhất có thể dùng trong tình huống cần thiết.
- "Là sơ xuất của đồ nhi, con biết lỗi rồi."
Phong Thời Uyển khai ngôn:
- "Còn chẳng phải tại bình thường sư tôn rèn giũa huynh quá sao? Cũng không thể trách huynh được."
Vân Phong Thuấn Trì giật giật chân mày, hỏi:
- "Vậy nên trách ta?"
- "Không, không. Sư tôn uy vũ, người nói gì cũng đúng." - Phong Thời Uyển xua xua tay, cười nói lia lịa.
Vân Cảnh Ngạn cúi mặt che ý cười. Trước nay y luôn giữ bộ dáng nghiêm túc và trưởng thành nên không thường xuyên bộc lộ tính cách thiếu niên. Một phần vì từ ngày y theo Vân Phong Thuấn Trì, y đã được tín nhiệm đến mức được giao quyền quản lí Vân Phong Môn. Tiên tôn từng nói, y là người ngài chọn để kế thừa ngài. Có thể vì lẽ đó mà Vân Cảnh Ngạn nỗ lực chưa bao giờ ngừng nghỉ, lúc nào cũng cố gắng làm một phiên bản hoàn hảo nhất, có thể là chỗ dựa vững chắc cho người khác.
Còn Phong Thời Uyển tuy cũng là đệ tử chân truyền, nhưng nàng giống như nhi nữ của ngài hơn, vì nàng được ngài nuôi từ nhỏ cho tới lớn. Phong Thời Uyển đã từng nói điều đó với tiên tôn, nhưng ngài từ chối, là gì cũng được nhưng ngài tuyệt đối không nhận nàng làm nhi nữ.
Vân Cảnh Ngạn thuận theo nàng mà khen: "Sư tôn uy vũ."
Thực sự trong lòng hai người, tiên tôn quả thật uy vũ, ngài là tín ngưỡng tuyệt đối của Vân Cảnh Ngạn. Vân Phong Thuấn Trì biết rõ tấm lòng đồ nhi, ngài hiểu bản thân mình đã làm một sư phụ rất tốt. Nhưng chính điều đó cũng làm ngài đau đáu. Chỉ là, không một ai biết được tâm tư ngài.
Vân Phong Thuấn Trì nói: "Được rồi, đừng tối ngày tự tâng bốc người nhà."
- "Con thực lòng cảm thấy sư tôn rất tuyệt, sư muội cũng rất giỏi."
Nếu là trước đây, Phong Thời Uyển chắc chắn sẽ đáp lại ngay rằng "điều đó thì còn phải nói". Nhưng sau những trải nghiệm của lần xuất sơn, nàng càng thức thời hơn về năng lực của chính mình. Ngạo khí không mất đi, chỉ là không tùy tiện biểu lộ. Nàng cất lời:
- "Huynh còn giỏi hơn ta."
- "Nào có, nào có."
- "Rõ ràng huynh giỏi hơn ta. Không tin thì bây giờ chúng ta giao đấu, cấm huynh nhường."
- "Ta... Khoan đã Uyển nhi, hôm nay muội sao vậy?"
Vân Cảnh Ngạn quả nhiên nhận ra. Cũng tại trước kia, Phong Thời Uyển một hai phải thắng Vân Cảnh Ngạn, nếu thua sẽ bắt y nhường cho mình thắng. Vân Cảnh Ngạn thì cực kì ôn nhu, lúc nào cũng nương tay với nàng, cưng chiều thành tính. Cả hai người đều biết, Phong Thời Uyển cũng chưa từng cho rằng Vân Cảnh Ngạn kém mình, nàng đánh giá y rất cao. Chẳng qua tính cách nàng tinh nghịch, muốn thượng vị vậy thôi.
- "Muội có sao gì chứ? Muội bình thường mà?"
- "Không không. Khẳng định có vấn đề."
- "Huynh nhiều lời thế, coi chừng ta đánh huynh bây giờ đó."
Phong Thời Uyển khoanh tay, nhíu mày mắng. Nàng giậm chân xuống đất một cái rõ kêu, quay ngoắt mặt đi nhìn về hướng khác. Rồi rồi, chính là giọng điệu giận hờn thường thấy đây mà. Vân Cảnh Ngạn thở phào, quả nhiên vẫn là Uyển sư muội. Y giơ hai tay làm bộ dáng đầu hàng, giọng điệu ôn nhu như nước:
- "Ta thua, ta thua. Sư muội của ta sao ta có thể ra tay chứ, ta không làm được nên là ta thua. Muội đừng giận mà."
Phong Thời Uyển xùy một cái, rồi cũng gật đầu, xua tay:
- "Được rồi, bản cô nương tha cho huynh đó."
Vân Phong Thuấn Trì vẫn ngồi nhìn hai tiểu đồ nhi cười đùa qua lại, lúc này mới khai khẩu:
- "Đều lớn cả rồi, sao tính tình vẫn trẻ con như thế?"
Phong Thời Uyển đặt hai tay chống cằm, mắt hướng thẳng tiên tôn mà đáp:
- "Đồ nhi mãi là đồ nhi, ở trước sư tôn không bao giờ lớn."
- "Đ..." - Chữ "đúng" vừa định tuôn ra thành lời thì Vân Cảnh Ngạn lập tức thu hồi. Y còn nhiều ủy thác của tiên tôn cần gánh vác trên vai, y cần phải trưởng thành. Đây là mục tiêu nên y không thể tùy tiện như tiểu sư muội được.
Vân Phong Thuấn Trì khiển trách nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng như không:
- "Không được nghịch ngợm."
@Cố_Tiểu_Hoa