Mười lăm năm trước, tài sản của Diệp gia chỉ có một tửu lâu nho nhỏ, thua xa thực lực của hiện tại. Sau một năm chẳng biết tại sao, Diệp gia trước sau tiếp quản mấy tửu lâu lớn, lại tiếp quản mấy hiệu tơ lụa nổi danh trong thành. Nhưng hết thảy lại chẳng có bao nhiêu người để ý đến. Đợi đến khi mọi người phát hiện tửu lâu cùng hiệu tơ lụa kia bị đổi chủ, Diệp lão gia đã sớm mua một chỗ tốt nhất trong Tuyên thành, dựng lên trang viên này.
Sau khi Diệp gia trở thành thương nhân lớn nhất chốn Tuyên thành, con trai độc nhất Diệp gia liền bệnh nặng, Diệp lão gia gần như đã mời hết tất cả đại phu Tuyên thành để đến chữa bệnh cho Diệp đại thiếu gia, tuy nhiên lại không có chút khởi sắc. Có lẽ để tích phúc cho Diệp đại thiếu gia ốm yếu kia, Diệp lão gia bắt đầu tích cực làm việc thiện, một lần làm chính là kéo dài đến vài chục năm.
Mười mấy năm Diệp gia cũng đã có địa vị tại Tuyên thành, tin tức sự kiện gì có liên quan đến Diệp gia tự nhiên sẽ đều bị người ta phá lệ nhìn chăm chú. Cho nên, chuyện Thường Dương Tử ngay mùng một ở trong quán trà lấy con trai người ta ra làm cá cược, buổi chiều liền truyền đến tai Diệp lão gia, lúc này Diệp lão gia đang tức giận đến độ ném vỡ luôn bát rửa bút bằng ngọc mình yêu thích nhất.
Ngày thứ ba kể từ ngày đánh cuộc, Thường Dương Tử liền bắt đầu trị độc cho Diệp Cốc Thanh. Bởi vì Thường Dương Tử nói thủ pháp chữa bệnh của mình là phương pháp bí truyền, cho nên không muốn có người ngoài đứng xem, ngay cả Hồng Hề Việt cũng bị chặn ngoài cửa.
Diệp Cốc Thanh im lặng nằm trong phòng cả người đều bị châm kim, bộ dạng lúc này của hắn so với con nhím cũng không khác là bao rồi. Lặng im nhìn nóc nhà, Diệp Cốc Thanh âm thầm tính toán xem bao lâu nữa sẽ lấy châm ra.
Bởi vì thời gian đã rất lâu rồi, Diệp Cốc Thanh muốn trở mình, nhưng nhìn đến cả người đầy ngân châm, hắn rất khó cam đoan chính mình sẽ không bị những ngân chầm vừa dài vừa thô này đâm thủng… Cho nên chỉ có thể nhẫn nại, nghĩ đến những chuyện trước kia để giết thời gian.
Thường Dương Tử giương mắt từ trên nhìn xuống mặt không biểu tình của Diệp Cốc Thanh, tiếp tục động tác vê ngân châm trong tay đâm xuống huyệt vị trên đùi Diệp Cốc Thanh, thấy đối phương không có phản ứng, lần nữa rút ra rồi đâm vào.
“Diệp thiếu gia, đợi đến khi thân thể ngươi chữa khỏi, có nghĩ tới muốn làm chuyện gì không? Kế thừa gia nghiệp? Hay là muốn ra ngoài lang bạt một phen?”
Nghe Thường Dương Tử hỏi, Diệp Cốc Thanh giương mắt nhìn y mở miệng nói: “Bị giam ở tiểu viện này lâu như vậy, nếu như quả thật có thể khôi phục lại dĩ nhiên là muốn ra ngoài nhìn ngắm. Nếu như có thể làm nên sự nghiệp, cái đó dĩ nhiên là vô cùng tốt a.”
Nghe vậy, Thường Dương Tử thấp giọng bật cười. Ngân châm trong tay chuẩn xác đâm vào bàn chân của Diệp Cốc Thanh. Bỗng nhiên xuất hiện đau đớn khiên cho Diệp Cốc Thanh nhíu mày hô lên một tiếng rồi ngay sau đó cũng không phát ra âm thanh nào khác.
Nhìn Diệp Cốc Thanh bị đâm giống như con nhím, trong mắt Thường Dương Tử hiện lên một tia tán thưởng. Đặt khăn vải bọc ngân châm trong tay lên trên bàn nhỏ bên cạnh, kéo một cái ghế đến đầu giường Diệp Cốc Thanh.
“Diệp thiếu gia, ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi có thể nói cho ta biết trong lòng ngươi nghĩ như thế nào có được hay không?”
Diệp Cốc Thanh đầu bất động liếc qua Thường Dương Tử bên cạnh giường nói: “Thường đại phu cứ gọi tôi Tử Khâm là được rồi.”
Thường Dương Tử gật đầu nói: “Được, Tử Khâm ngươi có từng nghĩ, nếu như Hồng Hề Việt không nhận lầm người, ngươi thật sự là Đương Khanh Ly thì ngươi sẽ làm gì? Ngươi có thể cam đoan sẽ bỏ phần gia nghiệp này mà theo y trở về sao?”
“Sẽ không, cũng không phải quá để tâm đến phần gia nghiệp này. Những thứ này chỉ cần cố gắng một chút cũng sẽ có lại, nhưng mà trong lòng vẫn có chút không tiếp thu được. Nhưng nếu ta quả thật là Đường Khanh Ly mà y tìm kiếm, ta sẽ đi theo y trở về nhìn lại nơi mà ta đã sống khi còn bé, sau đó mới rời đi. Ta nghĩ cuộc sống của ta, không muốn có gì thay đổi cùng trói buộc.”
Thường Dương Tử nghe Diệp Cốc Thanh nói xong thì khẽ gật đầu không nói gì, ngón tay nhẹ nhàng vê ngân châm trên ngực Diệp Cốc Thanh, tiếp tục cùng Diệp Cốc Thanh câu được câu không trò chuyện để phân tán lực chú ý của hắn.
Diệp Cốc Thanh cũng không nói dối Thường Dương Tử, sau khi Hồng Hề Việt nói mình có thể là Đường Khanh Ly mà y muốn tìm, hắn liền tưởng tượng ra con đường sau này mà mình sẽ đi. Tuy rằng gia sản Diệp gia phong phú, dùng Diệp gia để làm điểm khởi đầu quả thật có thể bớt đi mấy năm tốn sức. Nếu như Diệp gia không giao gia sản cho hắn, thật ra cũng không có gì khác biệt, chỉ cần có tiền vốn, lợi dụng tri thức hiện đại tổng hợp tài nguyên ở nơi này, có phương tiện cơ hội hắn không tin không làm ra một phen sự nghiệp.
Thời gian chậm rãi trôi qua, khi ngân châm cuối cùng lấy ra khỏi cơ thể Diệp Cốc Thanh. Nhìn thấy cảnh từng ngân châm rút ra khỏi người mình, Diệp Cốc Thanh bỗng nhiên cảm thấy có chút đau răng…
Chờ sau khi mọi thứ xong xuôi, Thường Dương Tử vỗ vỗ vai hắn nói: “Được rồi, có thể đứng lên cử động một chút.”
Cơ thể Diệp Cốc Thanh đã sớm cứng ngắc nên chỉ có thể giật giật cái cằm tỏ vẻ đã biết rồi, sau khi Thường Dương Tử đem tất cả công cụ cất vào trong một hộp vuông bằng gỗ, quay đầu thấy người kia vẫn nằm thẳng đơ trên giường thì không khỏi bật cười. Nhấc chân đi ra mở cửa, để cho Hồng Hề Việt đang đợi ở ngoài đi vào.
“Vào đây xoa bóp cho hắn đi, hình như đều cứng ngắc rồi.”
Sau khi Thường Dương Tử nói xong Hồng Hề Việt liền đi đến trước giường, vén áo ngồi xuống trước mặt Diệp Cốc Thanh vươn tay bắt đầu giúp hắn xoa bóp tứ chi. Thấy thế, Thường Dương Tử bĩu môi im lặng kháng nghị đối phương bên trọng bên khinh.
Thường Dương Tử ôm lấy hộp gỗ nhỏ, vừa đi tới cửa lại đột nhiên xoay đầu lại nói: “Đợi lát nữa đừng ăn quá nhiều, uống nhiều canh bổ sung khí huyết một chút, buổi tối chúng ta phải chích máu.”
Hồng Hề Việt thay Diệp Cốc Thanh đáp lời, thấy y ra ngoài liền quay đầu xoa bóp cánh tay cho Diệp Cốc Thanh.
Nhìn nửa bên mặt Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh nhớ tới vấn đề Thường Dương Tử hỏi mình nên nhịn không được hỏi: “Nếu như ta không phải người ngươi muốn tìm, sau này ngươi sẽ tiếp tục tìm sao?”
Diệp Cốc Thanh vừa dứt lời, chỉ thấy bàn tay Hồng Hề Việt đang nắm cánh tay mình run lên, ngay sau đó nhìn hắn nhẹ gật đầu: “Đương nhiên sẽ tiếp tục tìm, thẳng đến khi tìm được hắn mới thôi.”
“Nếu hắn không muốn trở về cùng ngươi?”
“Ta đây liền theo hắn, thẳng đến khi hắn muốn trở về mới thôi.” Dứt lời, ngón tay trắng nõn của Hồng Hề Việt xẹt qua lồng ngực Diệp Cốc Thanh, mỉm cười nói: “Tóm lại, ta sẽ dùng tất cả phương pháp để khiến hắn trở về.”
Diệp Cốc Thanh nhìn biểu hiện của Hồng Hề Việt thì chỉ giật giật môi không nói gì, cảm thấy thân thể đã khôi phục không sai biệt lắm, liền dựa vào y mà ngồi dậy.
Sau khi Diệp Cốc Thanh uống xong một chén trà, tiểu nha hoàn liền bưng một khay đến. Sau khi đem khay bỏ lên bàn, nhấc lên nắp đậy thố sứ thì lập tức một mùi hương nồng đậm vị thuốc theo hơi nóng phiêu tán vào trong không khí.
Ngửi ngửi mùi thuốc nồng đậm, Diệp Cốc Thanh quay đầu nhìn Hồng Hề Việt. Chỉ thấy đối phương tròn mắt nhìn hắn, cầm lấy cái thìa gẩy gẩy cháo thuốc bên trong hỏi: “Ngươi nhìn ta như vậy là muốn ta đút cho ngươi ăn sao?”
Nghe Hồng Hề Việt nói, khóe miệng Diệp Cốc Thanh co rút vội lắc lắc đầu cầm lấy thìa trong y tự mình cúi đầu ăn.
Chiều hoàng hôn, Thường Dương Tử dẫn tiểu đồng tử nhà mình mỉm cười bước vào gian phòng Diệp Cốc Thanh. Diệp Cốc Thanh đã sớm chuẩn bị chờ hai người đến, nhìn thấy cả hai liền lên tiếng chào hỏi, dẫn bọn họ đi vào nội thất.
Diệp Cốc Thanh nằm trên giường, đặt cánh tay phải trước mặt Thường Dương Tử không nhúc nhích. Chỉ thấy trên cổ tay hắn được buộc một dây lụa màu đỏ, bởi vì thời gian quá dài, cả bàn tay đã hiện lên màu xanh tím.
Thường Dương Tử ngược lại không còn giữ lấy biểu tình cợt nhả như bình thường, trong tay là một lưỡi dao mỏng như cánh ve đang cẩn thận lật qua lật lại trên ánh nến. Ngay sau đó lật cổ tay Diệp Cốc Thanh lại nhẹ nhàng cứa qua cổ tay hắn một cái.
Tiểu đồng tử đứng bên cạnh mắt chớp cũng không chớp một cái nhìn theo động tác của Thường Dương Tử, sợ bỏ qua một chi tiết nào đó. Thấy máu tràn ra từ vết cắt, điềm tĩnh đặt nến trong tay xuống bàn nhỏ bên cạnh, dùng bàn tay nho nhỏ nắm chặt cổ tay Diệp Cốc Thanh. Sau đó một dòng máu tím đậm chậm rãi chảy vào ly.
Diệp Cốc Thanh không nhìn xem Thường Dương Tử rốt cuộc là lấy máu ra như thế nào, bề ngoài cũng không có khác lắm khi lấy máu ở bệnh viện, nhưng khác ở chỗ không có kim tiêm, chỉ là một dao cắt qua tay.
Ước chừng sau nửa nén hương, Thường Dương Tử gỡ bàn tay đang nắm lấy cổ tay Diệp Cốc Thanh ra, sau đó để cho tiểu đồng tử lấy khăn vải lau sạch sẽ máu trên vết thương, rắc lên một tầng thuốc bột rồi dùng khăn vải quấn lại.
“Ba ngày chích máu một lần là được rồi, bình thường ăn nhiều đồ bổ sung khí huyết một chút.” Nói xong, Thường Dương Tử nhìn Diệp Cốc Thanh gật đầu, đứng lên: “Diệp thiếu gia nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta lại đến châm cứu cho ngươi.”
Thấy vậy, Diệp Cốc Thanh ngồi dậy kêu tiểu Thúy tiễn Thường Dương Tử cùng tiểu đồng tử ra ngoài, không cẩn thận chạm đến miệng vết thương chỗ cổ tay. Nhìn thấy máu nhuộm đỏ khăn vải, Thường Dương Tử trở lại đỡ Diệp Cốc Thanh nằm xuống, lại để cho tiểu Thúy hầu hạ hắn rồi dẫn tiểu đồng tử ra ngoài.
Hồng Hề Việt đang tựa vào cây cột trước phòng cúi đầu vuốt ve túi thơm bên hông, nghe thấy tiếng bước chân vang lên, Hồng Hề Việt vội vàng xoay người lại gật đầu với Thường Dương Tử, liền đi vào.
Thấy Hồng Hề Việt như vậy, Thường Dương Tử mặt không biểu tình kéo cánh tay Hồng Hề Việt. Hồng Hề Việt nghiêng đầu nhìn Thường Dương Tử, tuy rằng không nói gì, nhưng trong mắt lại tràn đầy nghi hoặc.
“Hồng Hề Việt, đệ có thể nói cho ta biết, đệ lao tâm lao lực đối với Diệp thiếu gia như vậy, thật sự chỉ bởi vì hắn là Đường Khanh Ly trước kia sao?”
Nghe vậy, Hồng Hề Việt xoay người đối diện với Thường Dương Tử: “Đương nhiên, bằng không thì huynh cảm thấy ta có thể đem hắn trở thành ai?”
Nghe Hồng Hề Việt nói, Thường Dương Tử không nhịn được bật cười.
“Đệ hỏi một chút bản thân đệ thật sự như vậy sao? Mặc dù đệ đem Diệp thiếu gia trở thành Đường Khanh Ly, nhưng mà đệ không thấy đệ đối tốt với hắn có chút quá mức sao?”
“Thì sao? Huynh cùng hắn đều là huynh đệ của ta, ta đối tốt với hắn chẳng qua là do áy náy với hắn, muốn đền bù tổn thất cho hắn. Huynh sợ ta bên trọng bên khinh?” Hồng Hề Việt khoác tay lên vai Thường Dương Tử cười cười: “Yên tâm đi, ta biết rõ ta đang làm cái gì.”
Biết ý tứ trong lời nói của mình Hồng Hề Việt nghe không hiểu, tiểu đồng tử đang đứng trước mặt nên Thường Dương Tử không tiện nói rõ, chỉ là nhìn y một cái, nói ‘Hy vọng là như vậy’ liền dẫn tiểu đồng tử của mình đi. Mà Hồng Hề Việt đứng trước cửa nhìn theo bóng lưng đối phương, nhất thời có chút không hiểu, nhưng mà nghĩ đến Diệp Cốc Thanh trong phòng, lập tức ném Thường Dương Tử ra sau đầu quay người đi vào.