Chờ đến khi bức thư hoàn chỉnh, sắc trời đã sáng. Diệp Cốc Thanh dán thư lại, nhớ tới Hồng Hề Việt đang hôn mê bất tỉnh vẫn còn ở y quán, Diệp Cốc Thanh suy nghĩ một chút lại viết cho Mẫn Ngôn một bức thư, nói nàng để ý Hồng Hề Việt một chút.
Sau khi làm xong những thứ này, Diệp Cốc Thanh tìm bao đồ ngày hôm qua mình và Hồng Hề Việt đã cùng nhau chuẩn bị. Thời điểm nhìn đến bao đồ của Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh cầm lên nhìn, cuối cùng vẫn quyết định mang theo.
Diệp Cốc Thanh tin tưởng, một ngày nào đó Hồng Hề Việt sẽ suy nghĩ cẩn thận lại.
Lúc này, Liêu Khải Vân đã đến. Nhìn thấy Diệp Cốc Thanh liền nhanh chóng cho hắn mấy cái chớp mắt, lộ ra nụ cười ám muội. Diệp Cốc Thanh làm như không thấy đối phương trêu chọc, chỉ gật đầu với gã, cầm theo hai bọc đồ rồi đi ra ngoài.
Liêu Khải Vân với đầu nhìn nhìn trong phòng, sau khi không nhìn thấy Hồng Hề Việt xưa nay vẫn như hình với bóng, không khỏi có chút nghi hoặc.
“Này này, Diệp huynh đệ, Hồng huynh đệ đâu rồi, đã đến lúc xuất phát rồi sao không thấy bóng dáng đâu hết.”
Nghe Liêu Khải Vân nhắc tới Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh dừng bước, cũng không quay đầu lại nói: “Y có việc nên để cho chúng ta đi trước, qua một khoảng thời gian nữa y sẽ đuổi theo.”
Nghe vậy, Liêu Khải Vân cũng không sinh nghi liền lên ậm ờ rồi đi cùng Diệp Cốc Thanh ra khỏi viện, lại bảo tiểu tư kéo xe ngựa chờ ngoài cổng. Sau đó, Diệp Cốc Thanh tìm một nha hoàn, bảo đối phương giao thư cho Mẫn Dịch để chuyển cho Khúc Thành Dẫn.
Nhìn Diệp Cốc Thanh uể oải, Liêu Khải Vân cũng không để cho hắn đánh xe, hai người chọn một quán ăn nhỏ chỗ đầu phố ăn bữa sáng, lại mua thêm ít bánh bao, mấy món ăn hàng ngày và gia vị rồi tiếp tục lên đường.
Nằm trong xe ngựa, trong đầu Diệp Cốc Thanh đều là vẻ mặt trắng bệch nằm trên giường của Hồng Hề Việt đêm qua. Trở người đánh tan hình ảnh trong đầu kia, Diệp Cốc Thanh lắc lư trong xe mà dần chìm vào mộng đẹp.
Lại nói về Hồng Hề Việt ở Bách Thảo Đường.
Hồng Hề Việt bất ngờ khi bản thân còn mở được mắt, y vốn cho rằng mình nhất định đã toi mạng dưới kiếm của đám người gọi là ‘chính đạo giang hồ’ đêm qua, không nghĩ tới mình còn sống. Nhìn cối xay, đá mài, cái chày ở bên cạnh, chỗ này có lẽ là một y quán. Nhưng mà, Hồng Hề Việt không cho rằng những người kia sẽ tốt bụng đưa mình vào y quán, khẳng định đã xảy ra chuyện gì đó.
Hồng Hề Việt che vết thương trên ngực chậm rãi đứng dậy, trong lúc y xốc chăn mang giày được một nửa, cửa phòng vốn đóng chặt bỗng được từ ngoài đẩy ra, chỉ thấy một ông lão khoảng sáu mươi tuổi đi vào. Khi ông ta nhìn thấy Hồng Hề Việt đứng dậy liền vội bước qua, vừa đi vừa nói: “Này này, vết thương trên người ngươi nghiêm trọng như vậy, sao lại đứng lên? Nằm xuống nhanh lên.”
Không để ý tới lòng tốt của ông lão, Hồng Hề Việt gạt tay đối phương qua một bên, ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương: “Đây là đâu? Sao ta lại ở chỗ này?”
Ông lão cũng không thèm để ý tới thái độ của Hồng Hề Việt, cười cười nói: “Nơi này là Bách Thảo Đường, đêm qua Bành phó tướng đưa ngươi tới đây.” Nói xong, dường như nhớ tới gì đó, ông cúi đầu lấy một tờ ngân phiếu ra khỏi ngực đưa cho Hồng Hề Việt, nói tiếp: “A, đúng rồi, đêm qua có một công tử trẻ tuổi đến đây, đây là ngân phiếu hắn đứa cho lão hủ để gửi cho ngươi.”
Nghe vậy, trong lòng Hồng Hề Việt khẽ động. Ngẩng đầu nhìn ông lão rồi đưa tay nhận lấy. Sau khi Hồng Hề Việt nhìn thấy trên ngân phiếu có đánh dấu của Tuyên thành, thân thể không khỏi cứng đờ. Chuyện đêm qua cùng những lời Diệp Cốc Thanh nói vẫn còn văng vẳng bên tai.
Nắm chặt ngân phiếu trong tay, nhớ tới người cùng nhau lớn lên Đường Khanh Ly, lại nghĩ tới người bầu bạn nửa năm Diệp Cốc Thanh, trái tim Hồng Hề Việt lại co rút đau đớn.
Nghiêng đầu hìn lão đại phu bên cạnh, Hồng Hề Việt mở miệng nói: “Ngươi làm nghề y chắc cũng được nhiều năm rồi?”
Nghe Hồng Hề Việt nó, lão đại phu đưa tay vuốt vuốt chòm râu của mình: “Đúng vậy, cũng đã hơn hai mươi năm rồi.”
“Vậy ông có từng nghe qua chuyện một người vốn đã chết, linh hồn của hắn chạy đến trong một cơ thể còn sống khác, cũng chính là tá thi hoàn hồn.”
Nghe xong, lão đại phu nhíu nhíu mày lắc đầu: “Lão hủ từng nhìn thấy một người đã chết một ngày rồi được cứu sống lại, nhưng loại tình huống này chưa từng thấy qua.”
Nghe vậy, Hồng Hề Việt không nói gì nữa, mang giầy vào liền ra ngoài.
Đêm qua lão đại phu đã được Diệp Cốc Thanh nhắc nhở phải chiếu cố Hồng Hề Việt thật tốt, thấy vết thương của y còn chưa tốt mà đã ra ngoài, thật sự không yên lòng. Thế là phải lần nữa đưa tay ngăn lại người trẻ tuổi cả người đều là hơi thở độc ác này.
“Công tử, thương thế của ngươi còn chưa tốt, không thích hợp xuống giường hoạt động.”
Hồng Hề Việt không kiên nhẫn với ngăn cản của lão đại phu, nghiêng đầu lườm ông một cái trong lòng âm thầm quyết định, người này nếu dám nói thêm một câu nữa sẽ lập tức lấy mạng ông ta. Nhưng đúng lúc này, trước sân truyền đến tiếng bước chân. Hai người quay đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy Mẫn Ngôn trên người là bộ đồ màu lam đang dẫn theo một tiểu nha hoàn đi đến.
Dỡ xuống bộ giáp khiến Mẫn Ngôn bớt chút vẻ oai hùng, nhưng bộ đồ màu lam lại càng khiến nàng lộ ra vẻ lão luyện, hai đầu lông mày cũng nhiều thêm mấy phần nhu hòa, chỉ là kiểu con gái ôn nhu như nước, vẫn không thấy như trước.
“Ngươi đã tỉnh?” Mẫn Ngôn làm như không cảm thấy bầu không khí trong phòng, một mình đi vào trong nhìn Hồng Hề Việt nói.
Hồng Hề Việt không nghĩ Mẫn Ngôn sẽ đến, nhìn thấy người nữ tử đã được Diệp Cốc Thanh khen ở trước mặt mình, khiến cho y cảm thấy bực bội, một câu cũng không muốn nói với nàng, lúc này nhấc chân muốn bước ra ngoài.
Thấy thế, Mẫn Ngôn cũng không giận. Chắp tay đứng ở cửa phòng nhìn Hồng Hề Việt chống cửa khó khăn đi ra ngoài, mở miệng nói: “Ngươi không muốn biết Diệp Cốc Thanh đã đi chưa, có để lại cho ngươi lời nào không sao?”
“Không muốn! Chuyện giữa ta và hắn không cần ngươi xen vào, bớt lo chuyện người khác đi!” Dứt lời, Hồng Hề Việt tiếp tục đi ra ngoài.
Mẫn Ngôn thấy y như vậy, đưa tay rút ra bức thư Diệp Cốc Thanh sai người đưa cho nàng, sau đó đọc lên trước mặt mọi người.
Hồng Hề Việt nghe Mẫn Ngôn đọc từng chữ trong bức thư Diệp Cốc Thanh viết, lúc này thân thể đã cứng lại, chân cũng không bước nữa. Diệp Cốc Thanh nhắc nhở Mẫn Ngôn phải chiếu cố thật kỹ Hồng Hề Việt đang bị thương, tình cảm thấm đượm trong từng câu từng chữ khiến cho Mẫn Ngôn đã là lần thứ hai đọc lên, cũng không khỏi cảm thấy xúc động.
“Hồng công tử, tuy rằng ta là người ngoài cuộc, không hiểu được rốt cuộc giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta nhìn ra được hai người đều có tình cảm với nhau. Hôm qua nơi hẻm nhỏ, Diệp công tử đã ở trước mặt mọi người nói những lời kia, Hồng công tử còn nhớ rõ không. Trong Đại Ngô này, lấy nam thê là một chuyện xấu hổ không thể tung hô rộng rãi, cho dù là một người bình thường cũng không dám rêu rao. Nhưng Diệp công tử hắn lại dám ở trước mặt mọi người nói cho họ biết, hắn đã cưới ngươi Hồng Hề Việt.”
“Từ bức thư này nhìn được, Diệp công tử là có chút chuyện che dấu ngươi mới khiến ngươi tức giận trốn đi, ta nghĩ nếu hắn đã giấu ngươi tất nhiên là hắn đã có dụng ý của hắn. Không gạt ngươi, hôm qua Vương gia có gọi Diệp công tử đến.” Nói xong, Mẫn Ngôn nhìn Hồng Hề Việt bên cạnh, nhìn vẻ mặt rối rắm của y liền nói tiếp: “Thành Vương gia có ý định gả ta cho Diệp công tử, để cho hắn ở lại Mẫn gia. Ngươi có biết Diệp công tử đã nói gì không?”
“Ta không có hứng thú…” Hồng Hề Việt lạnh lùng nói, nhưng trong đôi mắt lại hiện lên vẻ thấp thỏm không yên.
“Nhưng ta thấy phải nói cho ngươi biết. Hắn nói với Vương gia hắn đã có vợ, hơn nữa còn là một vị nam thê. Trong tương lai Vương gia là người có thể leo lên được vị trí lớn, người mà y chấm dĩ nhiên sẽ được tiền đồ vô lượng. Người bình thường đều ước gì có thể được Thành Vương gia để ý, nhưng vì ngươi mà hắn lại buông tay. Hồng công tử, ngươi cảm thấy vậy là do đâu? Nếu hắn có tình cảm sâu đậm, sao có khả năng buông tay tiền đồ tốt như vậy!”
Lời nói của Mẫn Ngôn khiến cả người Hồng Hề Việt run rẩy, quay đầu lại vẻ mặt đầy căm phẫn nhìn Mẫn Ngôn hỏi: “Ngươi thay hắn nói như vậy, hay là ngươi cũng vừa ý Diệp Cốc Thanh rồi?”
“Đúng, ta vừa ý hắn!” Mẫn Ngôn chắp tay nhìn Hồng Hề Việt, can đảm thừa nhận. “Ta vừa ý hắn, đáng tiếc vốn ta gửi lòng nơi trăng tỏ, Nhưng sao trăng lại chiếu rạch nào. Hồng công tử, nếu như ngươi không muốn có thể nói thẳng ra, ta sẽ không chê hắn bị người khác vứt bỏ!”
(Ngã bản tương tâm chiếu minh nguyệt, Nại hà minh nguyệt chiếu câu cừ.” (我本将心照明月, 奈何明月照沟渠) Ý nói đối phương không hiểu được tâm ý của mình. Nghĩa giống “Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình”)
Hồng Hề Việt tưởng tượng đến hình ảnh Diệp Cốc Thanh cùng một chỗ với Mẫn Ngôn tương thân tương ái, gương mặt vốn tái nhợt, lập tức trắng bệch vì tức giận.
Hồng Hề Việt hừ lạnh một tiếng, nói với Mẫn Ngôn: “Đồ con gái không biết xấu hổ, dù sao cũng là đại tiểu thuư phủ Thái thú, vậy mà còn không biết xấu hổ mà mở miệng nói điều đó, không sợ người khác truyền ra ngoài chế nhạo hay sao?!”
“Tại sao ta phải sợ người khác chế nhạo? Ta chỉ biết rằng, người ta thích ta sẽ khăng khăng nắm trong tay, ai cũng không thể cướp người khỏi tay ta. Ngược lại là ngươi, ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi một câu, hiện tại nếu đã quyết tâm vứt bỏ, đừng đợi đến lúc đó lại cảm thấy hối hận. Tất cả đã nói xong, ta về đây. Thân thể cũng là của ngươi, nếu như ngươi muốn giày vò ta có thể giúp.”
Nói xong, Mẫn Ngôn chắp tay ra khỏi phòng. Nha hoàn đứng bên vội vàng đuổi theo, lúc ra khỏi sân, nghiêng đầu nhìn Mẫn Ngôn, thấp giọng hỏi: “Tiểu thư, tiểu thư, người thật sự vừa ý Diệp công tử kia rồi sao.”
Nhìn thấy bộ dáng tin sái cổ của tiểu nhà hoàn, Mẫn Ngôn khó mà nín cười được. Nhấc tay gõ đầu tiểu nha hoàn một cái, cười mắng: “Tiểu nha đầu ngươi quản nhiều như vậy làm gì, hiện tại ta đang âm thầm giúp Thành Vương gia cùng ca ca hoàn thành nghiệp lớn, những thứ khác sau này hãy nói.”
Sau khi Mẫn Ngôn rời đi, trong phòng trở lại yên tĩnh. Nhìn bộ dạng thất thần của Hồng Hề Việt, lão đại phu cũng không muốn nói thêm gì nữa, thở dài một cái lắc đầu rời đi.
Còn lại một mình, Hồng Hề Việt trượt người khỏi cửa ngồi bệt xuống đất, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt không biểu tình của Diệp Cốc Thanh.
Y thích Diệp Cốc Thanh sao? Hồng Hề Việt cảm thấy thật ngu ngốc khi hỏi vấn đề này, nếu như không thích tại sao lại có khả năng thân mật cùng với một người như vậy? Nhưng nếu y thích Diệp Cốc Thanh, vậy thì A Ly?
Nghĩ đến Đường Khanh Ly, Hồng Hề Việt bỗng nhiên cảm thấy cả hai người căn bản không thể so sánh. Tuy rằng khi mới bắt đầu, bản thân mình là áy náy với Diệp Cốc Thanh, nhưng thời gian dần trôi, bất tri bất giác đã thay đổi. Người từ ban đầu tiếp xúc với mình, chính là Diệp Cốc Thanh mà không phải Đường Khanh Ly, dĩ nhiên người mình yêu cũng chỉ có thể là Diệp Cốc Thanh hắn.
Nhưng sư tôn và mình đã hao hết tâm trí tìm A Ly? Chẳng lẽ cứ như vậy biến mất sao?