• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Diệp Cốc Thanh rời khỏi chỗ Khúc Thành Dẫn, liền ra ngoài mua mấy món ăn thanh đạm rồi mới trở về. Đến khi hắn quay lại viện tử, chỉ thấy cửa phòng vẫn đóng chặt, hiển nhiên là Hồng Hề Việt chưa tỉnh dậy.

Thấy thế, Diệp Cốc Thanh theo bản năng thả nhẹ bước chân, chờ hắn đi lên bậc thềm đẩy cửa bước vào, Hồng Hề Việt đang chân trần ngồi bên cạnh bàn không biết đang suy nghĩ cái gì. Diệp Cốc Thanh tới gần, Hồng Hề Việt sững sờ ngẩn đầu, sau khi thấy người tới là Diệp Cốc Thanh, không để ý tới vết thương trên vai mà vội vàng ôm lấy cổ Diệp Cốc Thanh, dùng sức đến độ Diệp Cốc Thanh suýt nữa không thở được.

Diệp Cốc Thanh nghiêng đầu nhìn Hồng Hề Việt, đặt thực hạp lên bàn rồi đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng y, an ủi tâm tình bất an của Hồng Hề Việt.

“Có chuyện gì vậy? Không thành thành thật thật nằm trên giường lại còn chân trần ngồi đây, không lạnh à?”

Hồng Hề Việt nghe Diệp Cốc Thanh nói, ôm chặt vai hắn, lại không ngừng cọ cọ vào cổ hắn: “Ta nghĩ vừa rồi ngươi giả bộ tha thứ cho ta, sau đó bỏ ta mà đi.”

Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh không nhịn được cười một tiếng, hắn không ngờ tới, mình chỉ ra ngoài một chuyến, vậy mà lại dọa Hồng Hề Việt đến tình trạng này. Xem ra phải làm chút gì đó để Hồng Hề Việt có thể cảm thấy an toàn.

Chỉ là trước đó vẫn còn một số việc phải nói cho y biết, miễn cho bây giờ không nói, chờ đến lúc chính mình nhịn không được mà buộc miệng nói ra, cuối cùng hai người sẽ không thể quay về lúc trước được nữa.

“Ngươi nói vậy, chính là không tin tưởng ta, cũng không tin tưởng ngươi? Vừa rồi lời ta nói muốn chúng ta cùng một chỗ chẳng lẽ là giả hay sao? Ta nhớ được ta chưa bao giờ lừa gạt ngươi, vừa rồi ta ra ngoài chỉ để mua đồ ăn cho ngươi, thật sự không có biện pháp để bỏ ngươi mà đi.”

“Không phải, chỉ là cảm thấy không an tâm.”

Đẩy Hồng Hề Việt ra khỏi ngực mình, Diệp Cốc Thanh mang giày vào cho y, mình thì lấy đồ ăn trong thực hạp ra bày trên bàn. Chờ đến khi Hồng Hề Việt ra khỏi phòng, đã thấy trên bàn bày năm sáu chén dĩa lớn nhỏ.

Hồng Hề Việt đã lăn lộn cùng Thường Dương Tử mấy năm, dĩ nhiên biết không ít mấy loại thuốc, nhìn mấy món trên bàn làm sao có thể không biết đối phương là mua cho y tâm bổ cơ thể.

“Đứng ngốc ở đó làm gì, sao còn không đến đây ăn.” Diệp Cốc Thanh nhìn Hồng Hề Việt trố mắt đứng nhìn, mở miệng thúc giục.

Hai người đều chưa dùng cơm trưa, lúc này đã sớm đói bụng. Sau khi Hồng Hề Việt nghe Diệp Cốc Thanh nói xong, liền hoàn hồn đáp lại, vội rửa sạch tay rồi đi đến bên bàn.

Sau một trận ăn đến lang thôn hổ yết, đồ bày trên năm sáu cái đĩa đã bị hai người ăn sạch sẽ. Hồng Hề Việt  đang định đứng dậy dọn dẹp, lại bị Diệp Cốc Thanh đưa tay đè xuống.

“Cái này không cần vội cứ để đó đi, ngồi xuống cho tiêu thực.”

Ăn cơm cũng tốn không ít thời gian, Diệp Cốc Thanh đã chuẩn bị lý do giải thích cho tốt rồi. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy Hồng Hề Việt trước mặt, Diệp Cốc Thanh mở to miệng vẫn không thể nói ra lời nào.

Hồng Hề Việt và Diệp Cốc Thanh ở chung với nhau cũng đã hơn nửa năm, tính tình đối phương như thế nào cũng đã hiểu rõ. Thấy hắn phản ứng như vậy, nhất định là có chuyện muốn nói với mình.

“Có gì ngươi cứ nói đi, giữa chúng ta còn chuyện gì có thể giấu giếm nữa a.” Hồng Hề Việt cười cười rót cho Diệp Cốc Thanh chén trà.

Thấy Hồng Hề Việt nói vậy, Diệp Cốc Thanh cũng hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hồng Hề Việt rặn ra từng chữ: “Ta thật sự không phải là Đường Khanh Ly, ta là Diệp Cốc Thanh. Nói cách khác, thân thể này vốn là của Đường Khanh Ly, mà người điều khiển nó lại là ta Diệp Cốc Thanh.”

Nhìn ánh mắt khiếp sợ của Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh hít sâu một hơi nói tiếp: “Ta cũng không phải là Diệp Đại thiếu gia, linh hồn của ta đến từ một nơi rất xa, xa hơn hết thảy, là xuyên việt. Ta vốn đang ở chỗ làm ngủ một lát thôi, nhưng không nghĩ tới khi thức dậy lại đến đây rồi, sau đó gặp được ngươi. Chuyện này rất lâu trước kia ta có nói với ngươi, nhưng mà nói không rõ ràng lắm, ngươi cũng không để ý. Hôm nay, quan hệ của chúng ta đã tiến triển đến mức này, ta không muốn giấu giếm nữa.”

“Hồng Hề Việt, ta biết trong lòng ngươi có ta, nhưng không biết trong lòng ngươi ta là Đường Khanh Ly, hay là Diệp Cốc Thanh. Nếu như chúng ta cùng một chỗ, ta không muốn tiếp tục bị ngươi xem như Đường Khanh Ly, ta nghĩ phải nói cho ngươi biết người cùng một chỗ với ngươi là Diệp Cốc Thanh, vẫn luôn là Diệp Cốc Thanh, mà từ lúc ta tiến vào cơ thể này thì Đường Khanh Ly đã không tồn tại nữa rồi.”

“Đủ rồi! Đừng nói nữa, Tử Khâm, ngươi đang gạt ta đúng không, ngươi nhất định là đang gạt ta đúng không?! Điều này thật sự hoang đường.”

Gương mặt Hồng Hề Việt đã trở nên trắng bệch, tay đặt trên bàn run nhè nhẹ, trong con ngươi đen nhánh là khủng hoảng cùng không dám tin.

“Đúng, quả thật rất vớ vẩn, nhưng mà tất cả điều ta nói đều là sự thật, mặc kệ ngươi có tin hay không. Ta không muốn mang bóng dang của Đường Khanh Ly để cùng một chỗ với ngươi. Ta nghĩ để cho ngươi biết người cùng một chỗ với ngươi là Diệp Cốc Thanh ta, không phải là Đường Khanh Ly trưởng thành trong suy nghĩ của ngươi!”

“Ngươi ở trong cơ thể Đường Khanh Ly, vậy A Ly đâu? A Ly đâu rồi?” Hồng Hề Việt đột nhiên đứng dậy nắm lấy cổ áo Diệp Cốc Thanh trầm giọng hỏi.

Diệp Cốc Thanh nhìn vào mắt y lặng lặng nói: “Không biết, nhưng mà rất có thể đã không còn, bởi vì ta không cảm nhận được trong cơ thể này còn có một linh hồn khác tồn tại.”

Diệp Cốc Thanh vừa dứt lời, ngón tay lạnh lẽo của Hồng Hề Việt liền vươn đến cổ hắn, nhẹ nhàng vuốt ve động mạch chủ bên gáy, thấp giọng hỏi: “Nếu như ngươi chết, A Ly sẽ trở về? Hắn có thể nhận ra ta hay không?”

Hồng Hề Việt nhìn Diệp Cốc Thanh, trong mắt đong đầy hơi nước, thời điểm Hồng Hề Việt chớp mắt liền chảy dài xuống gò má.

Diệp Cốc Thanh thở dài, nâng tay giúp y lau sạch nước mắt trên mặt, lắc đầu: “Ta không biết, nhưng mà có lẽ không về được. Không tin có thể thử xem, ta sẽ không phản kháng, nhưng mà trước đó ngươi có thể nói cho ta biết, người trong lòng ngươi rốt cuộc là Đường Khanh Ly người mà ngươi cảm thấy áy náy, hay là ta Diệp Cốc Thanh.”

“Cái đó thì có ích gì?”

“Có, ít nhất là có với ta! Hồng Hề Việt, ta muốn chứng minh trong lòng ngươi có ta tồn tại. Trước khi ta chết hãy nói cho ta biết, trong lòng ngươi là ta hay là Đường Khanh Ly?”

Diệp Cốc Thanh dứt lời, ngón tay Hồng Hề Việt dần siết chặt. Nhưng Diệp Cốc Thanh vẫn nhìn vào y không chớp mắt. Bộ dạng kia giống như muốn nhìn thấu vào trái tim Hồng Hề Việt, khiến y phải vĩnh viễn nhớ ký sự hiện hữu của mình.

Thời điểm Diệp Cốc Thanh vì thiếu dưỡng khí mà sắc mặt đỏ bừng, Hồng Hề Việt bỗng nhiên nhấc tay đẩy hắn sang một bên. Diệp Cốc Thanh không phòng bị liền bị ngã ngồi xuống cái ghế phía sau. Ngay sau đó, Hồng Hề Việt xoay người chạy ra bên ngoài.

Thấy thế, Diệp Cốc Thanh bất chấp tất cả, vội đứng dậy đuổi theo người, lúc mở miệng gọi đã thấy Hồng Hề Việt đứng trên nóc nhà.

Hồng Hề Việt đưa lưng về phía Diệp Cốc Thanh, biết rõ trong lòng y đang rối loạn, Diệp Cốc Thanh cũng không nói gì, chỉ nói cho y biết ngày mai mình sẽ rời khỏi đây. Hồng Hề Việt mặc một bộ sa y mỏng đứng trên nóc nhà, thoạt nhìn vô cùng yếu đuối. Nhớ tới bộ dạng y vừa rơi nước mắt trước mặt mình, trái tim Diệp Cốc Thanh co rút đau đớn, muốn mở miệng giữ y ở lại, nhưng cũng muốn cho y chút thời gian để lấy lại bình tĩnh.

Sau khi Diệp Cốc Thanh nói xong, Hồng Hề Việt phóng người rời khỏi. Nhìn theo phương hướng Hồng Hề Việt rời đi, thật lâu sau Diệp Cốc Thanh mới lấy lại tinh thần, chậm rãi đi vào phòng.

Nằm trên cái giường Hồng Hề Việt mới nằm qua, Diệp Cốc Thanh dường như còn có thể ngửi được mùi hương trên người đối phương, chỉ là người đã không còn.

Nói cho Hồng Hề Việt tất cả mọi chuyện dẫn đến việc y rời khỏi đây, nhưng Diệp Cốc Thanh lại không thấy hối hận. Chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói ra, sớm cho Hồng Hề Việt rời đi bởi vì tình cảm đối với mình vẫn chưa đủ sâu sắc, tuy rằng mình không chết, nhưng Hồng Hề Việt như vậy cũng không làm lòng mình tổn thương quá sâu.

Nếu như trễ hơn một chút, chờ đến khi tình cảm y dành cho mình đã khắc sâu vào trong xương tủy, lúc đó còn bị tổn thương hơn nhiều. Hơn nữa, Diệp Cốc Thanh không muốn hai người cứ bên cạnh nhau như hiện tại, hắn muốn thêm một bước nữa, giống như người yêu thật sự ở cùng một chỗ, không chỉ là tâm, mà cả thân thể….

Hắn có loại cảm xúc này tại thời điểm Khúc Thành Dẫn nói về chuyện Mẫn Ngôn, Diệp Cốc Thanh không muốn trong lòng Hồng Hề Việt vẫn còn bóng dáng của Đường Khanh Ly, cho nên hắn chỉ có thể nói sự thật.

Rời đi tĩnh tâm một chút cũng tốt, như vậy y có thể sớm một chút nhận ra được tình cảm của bản thân, sớm một chút về lại bên cạnh mình… Diệp Cốc Thanh giơ tay che lên hai mắt, lặng lẽ an ủi chính mình.

Đêm khuya, Diệp Cốc Thanh bị một hồi tiếng đập cửa dồn dập làm tỉnh. Tưởng rằng Hồng Hề Việt đã quay lại. Diệp Cốc Thanh không thèm mang giày, vội vàng chạy ra ngoài mở cửa. Chỉ tiếc Diệp Cốc Thanh lại thất vọng rồi, đứng bên ngoài không phải là Hồng Hề Việt, mà là Mẫn Ngôn.

Nét vui mừng trên mặt Diệp Cốc Thanh dần tắt, nhìn Mẫn Ngôn thản nhiên nói: “Đêm đã khuya mà Mẫn cô nương còn đến đây, không biết là có chuyện gì?”

Mẫn Ngôn cúi đầu nhìn Diệp Cốc Thanh quần áo không chỉnh tề, cũng bày ra vẻ mặt không biểu tình nói: “Đêm nay mấy người kia đang ở bên ngoài Kỳ Dương thành ngăn cản Hồng Hề Việt.”

Nghe Mẫn Ngôn nói xong, cả người Diệp Cốc Thanh run lên, trái tim cũng dần có nhịp đập. Sắc mặt Diệp Cốc Thanh khẽ chuyển lẳng lặng nhìn Mẫn Ngôn chờ lới nói tiếp theo.

“Đám người trong chốn võ lâm người chết người bị thương vô cùng nghiêm trọng, Hồng Hề Việt y cũng bị thương. May mắn Bành phó tướng dẫn người đi kịp thời cứu được một mạng của Hồng Hề Việt. Bành phó tướng không biết Hồng Hề Việt tạm thời đang ở phủ Thái thú, đã đem y đến Bách Thảo Đường, ngươi đi nhìn y một chút xem sao.”

Chờ Mẫn Ngôn nói xong, Diệp Cốc Thanh nói lời cảm ơn với nàng. Sau khi Mẫn Ngôn rời đi, Diệp Cốc Thanh mới buông xuống bàn tay run rẩy của mình, quay vào phòng xỏ giày cẩn thân, sửa soạng lại quần áo mới ra khỏi phủ Thái thú, một thường đi thẳng đến Bách Thảo Đường.

Lão đại phu trông chừng nghe Diệp Cốc Thanh nói là bằng hữu với Hồng Hề Việt, liền để hắn vào. Vừa vào cửa liền nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Hồng Hề Việt vì mất máu quá nhiều, Diệp Cốc Thanh nhịn không được đưa tay lên xoa mặt y.

Ngồi một lúc lâu trước giường Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh đưa mắt nhìn lão đại phu đang ngáp đến chảy nước mắt bên cạnh, đứng dậy, trước ánh mắt mờ mịt của đối phương, rút ra một tờ ngân phiếu bảo ông chuyển cho Hồng Hề Việt, sau đó quay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK