• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu là thăm hỏi, dĩ nhiên phải có lễ gặp mặt. Diệp Cốc Thanh xuống xe trước khách điếm, lại để cho Lưu quản gia đi ra đường chọn mua mấy món lễ vật, khi nào về nhà của Liêu Khải Vân thì mang theo. Sau khi xe ngựa rời đi, Diệp Cốc Thanh khoanh tay đi vào khách điếm.

Mới vừa bước vào, Diệp Cốc Thanh cảm thấy bầu không khí trong đại sảnh dường như có chỗ là lạ. Đứng trước cửa nhìn xung quanh một vòng. Chỉ thấy một đống người đang tụm lại bàn tán xôn xao ở góc đông bắc trong khách điếm, không biết nói đến chuyện gì. Diệp Cốc Thanh thầm nghĩ dù sao cũng không phải chuyện của mình, vì vậy liền đi lên đầu, nhưng còn chưa bước chân lên bậc thang, đã thấy đống người rộn ràng bên kia bỗng nhiên lộ ra một khoảng trống, chi thấy Hồng Hề Việt lẽ ra đang nằm nghỉ ngơi trên lầu, nhìn hắn cười cười đi đến.

Diệp Cốc Thanh khoanh tay đứng tại chỗ, mặt không biểu tình nhìn Hồng Hề Việt cười đến quyến rũ tiêu sái đến trước mặt hắn, hai tay vòng qua cổ hắn, mềm mại không xương treo cả người lên trên người hắn, sau đó nhìn hắn chớp chớp mắt, dùng ánh mắt ra hiệu Diệp Cốc Thanh chú ý đám người phía sau.

Diệp Cốc Thanh hiểu ý ngẩng đầu nhìn đám người kia, hắn chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra người cầm đầu chính là một người mặc cẩm y xanh ngọc. Đưa tay ôm lấy eo Hồng Hề Việt, đưa tay nhéo nhéo cái mũi vểnh cao của y.

“Đã xảy ra chuyện gì? Có phải hôm nay lại gây ra họa gì rồi phải không?”

“Không có, người ta chỉ là đói bụng muốn xuống ăn cái gì đó. Nhưng mấy người kia liền vây ta lại. Bảo là muốn mời ta uống rượu, ta không đi, bọn họ nói ta rượu mời không muốn muốn uống rượu phạt… Ngươi phải làm chủ cho ta a.” Nói xong, Hồng Hề Việt càng dán sát vào người Diệp Cốc Thanh ‘bất mãn’ lắc lắc vài cái.

Diệp Cốc Thanh nghe giọng nói chảy nước của Hồng Hề Việt, nhịn không được nổi da gà cả người. Cố gắng xúc động không đẩy người trong ngực ra, Diệp Cốc Thanh mấp máy môi ngẩng đầu nhìn về phía đám người kia.

“Vị nào muốn mời phu nhân nhà ta uống rượu? Có thể dẫn Diệp mỗ theo cùng?”

Nam tử cẩm y xanh ngọc nghiêng đầu nhìn đồng bọn bên cạnh một cái, tiến lên trước một bước, sau đó mở quạt xếp ra nhẹ nhàng phe phẩy.

“Là ta, lúc trước không biết vị công tử này là người của ngươi, thật sự là thất lễ. Nhưng mà, vị phu nhân này của ngươi cũng thật là hung dữ độc ác, nếu không dạy dỗ, ngày sau thật là không thể quản được a, nói không chừng còn có thể hồng hạnh xuất tường.”

(*Chắc ai cũng biết, là bỏ nhà theo giai í.)

Nghe người nọ nói xong, Hồng Hề Việt đang treo trên người Diệp Cốc Thanh đột nhiên che miệng cười: “Ha ha, hồng hạnh xuất tường? Nào có hồng hạnh? Nhưng mà nói đến bức tường cũng không tệ lắm. Nếu như ra khỏi bức tường cũng phải lựa chọn cho tốt nha. Ít nhất so với tướng công ta phải đẹp mắt hơn, còn phải so với hắn có tiền hơn, quan trọng nhất là so với tướng công nhà ta càng thương ta hơn.” Nói xong, Hồng Hề Việt xuống khỏi người Diệp Cốc Thanh, trực tiếp đi đến trước mặt người nọ hỏi: “Lúc trước đại gia ngươi nói muốn tìm bổn công tử chơi a vui a, ba điều đó ngươi làm được không? Khỏi cần phải nói, tướng công nhà ta vì ta mà đắc tội toàn bộ võ lâm, đại gia ngươi dám không?”

Người nọ nghe vậy thì mặt cứng ngắt, nhịn không được lùi ra sau một bước.

Nhìn bộ dạng sợ hãi của đối phương, khóe miệng Hồng Hề Việt nâng lên một nụ cười lạnh, đi đến trước mặt người đó nói: “Chỉ là một tên tiểu tử không hơn còn dám đến trêu chọc ta, cũng không tự soi gương* xem chính mình có bộ dạng gì!”

(*nguyên văn là 撒泡尿 tát phao niệu: ý châm chọc những người hay thích làm mầu, khoe khoang, tự cao, không biết tự lượng sức mình. không thấy rõ khuyết điểm của mình, kiểu mày khinh tao mãi sao không tự soi gương đi? ở đây nó chửi nặng hơn.)

Dứt lời, Hồng Hề Việt trợn mắt liếc người nọ một cái, quay người kéo tay Diệp Cốc Thanh ý bảo lên lầu. Nhìn sắc mặt mấy người kia, biết không xử lý tốt những người này sẽ gặp phiền toái. Diệp Cốc Thanh giữ chặt tay Hồng Hề Việt nhìn những người kia cười nói.

“Bọn ta cũng vừa mới đến đây, vừa rồi có chỗ nào đắc tội mong rằng rộng lòng tha thứ, muốn tìm phiền toái ta đây cũng phụng hồi, ta tin tưởng Tư Mã Đại nhân rất thích tiếp quản mấy chuyện này.”

Diệp Cốc Thanh nói xong, cũng không thèm nhìn sắc mặt người nào, dẫn Hồng Hề Việt lên lầu. Mới vừa bước vào phòng. Diệp Cốc Thanh liền buông Hồng Hề Việt ra, sau đó mặt lạnh nhìn y.

Chuyện này vốn không phải là do Hồng Hề Việt gây ra, nhưng mà bị Diệp Cốc Thanh trừng như vậy, không khỏi bắt đầu cảm thấy chột dạ. Dời mắt khỏi mặt Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt đến bên cạnh rót chén trà, nở nụ cười nịnh nọt cầm qua.

“Tử Khâm, uống ước, uống nước.”

Diệp Cốc Thanh mặt không biểu tình nhận chén trà Hồng Hề Việt đưa tới, uống một ngụm liền đi đến bàn ngồi xuống.

“Ngày mai ta và Liêu Khải Vân đi qua thôn của y, ngươi đợi ở khách điếm đi.”

“Ta cũng muốn đi! Tại sao lại để ta ở đây?” Hồng Hề Việt ngồi trước mặt Diệp Cốc Thanh, bất mãn nói.

“Tại sao? Ngươi còn nói tại sao? Chuyện ngày hôm nay ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu.”

Nhắc tới chuyện vừa rồi, Hồng Hề Việt nhìn Diệp Cốc Thanh giải thích: “Là bọn họ tìm ta trước, ta cũng chưa ra tay. Tóm lại là ta muốn cùng đi với ngươi, cho dù thế nào ngươi cũng không ngăn được ta.”

Nghe Hồng Hề Việt nói, Diệp Cốc Thanh cười lạnh một cái. Cao thấp đánh giá vẻ mặt kiên định của Hồng Hề Việt một lúc, sau đó nặng nề đặt chén trà nhỏ lên bàn.

“Thật không? Vậy ngươi cứ đi cùng thử xem!”

Hồng Hề Việt nhìn Diệp Cốc Thanh thật sự tức giận, liền bắt đầu cảm thấy do dự. Chuyện xảy ra hôm nay y kéo Diệp Cốc Thanh vào quả thật có chút không phúc hậu, nhưng những người đó là tìm y gây phiền toái trước, Diệp Cốc Thanh không hỏi nguyên nhân, ngược lại còn truy vấn người không có lỗi là y. Hồng Hề Việt càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất. Nhưng mà ngẩng đầu nhìn Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt lại nghĩ Diệp Cốc Thanh vì chuyện này mà nổi nóng như vậy, còn không phải bởi vì ghen sao? Bằng không thì với tính tình của hắn, sao có khả năng vô duyên vô cớ không để cho mình đi?

Hồng Hề Việt càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, càng nghĩ càng vui vẻ. Lại nhìn vẻ mặt của Diệp Cốc Thanh, đột nhiên cảm thấy thật thuận mắt. Đứng dậy, trước ánh mắt nghi hoặc của Diệp Cốc Thanh mà ngồi lên đùi hắn, hai tay vòng qua cổ hắn, giống như dưới lầu vừa rồi mà lắc qua lắc lại.

“Tướng công, người ta biết sai rồi, ngươi dẫn ta theo đi. Ta cam đoan một bước không rời đi bên cạnh ngươi, ngươi đi mao xí ta cũng đi theo.”

Lời Hồng Hề Việt nói khiến cho mặt Diệp Cốc Thanh cứng đờ. Nhưng vẫn bất động thanh sắc nhìn Hồng Hề Việt.

Thấy chiêu này không dùng được, Hồng Hề Việt dán người vào Diệp Cốc Thanh, đảo mắt một cái quyết định gia tăng thế tiến công. Cọ cọ mông, Hồng Hề Việt làm cho mình càng thêm dán sát Diệp Cốc Thanh.

“Tử Khâm, ta thật sự biết sai rồi. Lần sau ta cam đoan không như vậy nữa. Chỉ cần ngươi đồng ý mang ta đi, sau này cái gì ta cũng nghe theo ngươi, tuyệt đối không phản bác ngươi một câu!”

Nghe Hồng Hề Việt nói vậy, Diệp Cốc Thanh cười thầm, nhưng trên mặt vẫn là bất động thanh sắc, hắn muốn thử xem Hồng Hề Việt rốt cuộc có cách gì khiến mình thay đổi chủ ý.

Hồng Hề Việt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Cốc Thanh dĩ nhiên nhìn không ra đối phương đang trêu chọc mình, cho rằng đối phương vẫn tức giận như cũ, mà điều kiện có thể nói đều nói hết rồi, cho nên nhất thời có chút nóng nảy.

Cúi đầu nhìn tay Diệp Cốc Thanh đang ôm eo mình, mặt Hồng Hề Việt đỏ bừng, bỗng giang hai chân vòng qua hông Diệp Cốc Thanh, sau đó, hai tay tiếp tục vòng qua cổ hắn hôn lên môi hắn.

Không ngờ Hồng Hề Việt lại dùng chiêu này, Diệp Cốc Thanh không chuẩn bị tâm lý suýt nữa nhịn không được hùa theo với Hồng Hề Việt. Tuy rằng Diệp Cốc Thanh không nhúc nhích, nhưng mà cánh tay đang ôm eo Hồng Hề Việt lại chặt thêm mấy phần, chỉ là Hồng Hề Việt đang một lòng muốn lấy lòng Diệp Cốc Thanh nên không phát hiện ra.

Đợi đến khi Hồng Hề Việt buông môi Diệp Cốc Thanh ra, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó đụng đụng phía dưới của mình. Sau đó Hồng Hề Việt liền minh bạch, Diệp Cốc Thanh không bình tĩnh như vẻ bề ngoài….

Khẽ khom người ghé sát bên tai Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt thổi một hơi vào lỗ tai Diệp Cốc Thanh: “Tử Khâm, chỉ cần ngươi đồng ý mang ta theo, hôm nay ta sẽ ‘hầu hạ’ ngươi thật thoải mái.”

Nói xong, Hồng Hề Việt nhìn Diệp Cốc Thanh đang che dấu lửa nóng trong mắt, cười một tiếng, sau đó động người ưỡn mông lên, cảm thấy hô hấp Diệp Cốc Thanh đã bắt đầu hỗn loạn, Hồng Hề Việt đưa tay thăm dò vào bên trong cổ áo Diệp Cốc Thanh.

Diệp Cốc Thanh cảm nhận được động tác của Hồng Hề Việt, đưa tay ấn chặt ngón tay đang không ngừng trượt vào, sau đó kéo tay y ra khỏi áo của mình.

“Ngươi chỉ hầu hạ ta như vậy?”

Nghe xong, Hồng Hề Việt giương đôi mắt ngập nước nhìn Diệp Cốc Thanh, hỏi: “Vậy ngươi muốn ta hầu hạ như thế nào?”

Đỡ eo Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh để cho y đứng trước mặt mình, cao thấp đánh giá một lượt rồi nói: “Trước cởi quần áo đi.”

Nghe Diệp Cốc Thanh nói, Hồng Hề Việt cười một tiếng, sau đó dùng động tác vô cùng khiêu khích ở trước mặt Diệp Cốc Thanh dần cởi quần áo ra. Thấy thế, Diệp Cốc Thanh khoát tay với y ý bảo ngồi lên đùi hắn.

Hồng Hề Việt nhìn Diệp Cốc Thanh, theo hướng ngón tay chỉ mà ngồi lên đùi hắn, đưa tay cởi bỏ đai lưng của Diệp Cốc Thanh, lấy ra ‘súng bạc’ đã tỉnh giấc bên trong, lại bị Diệp Cốc Thanh đưa tay nắm chặt cổ tay.

Cả hai đang chơi đến cao hứng nên không phát hiện Liêu Khải Vân đã đến trước cửa, Hồng Hề Việt mới đỡ ‘súng bạc’ của Diệp Cốc Thanh nhét vào lỗ nhỏ của mình bỗng nghe ngoài cửa phịch một tiếng bị người từ ngoài đẩy ra, sau đó là giọng nói của Liêu Khải Vân vang khắp phòng.

“Diệp huynh đệ, ngày mai chúng ta đến nhà của ta sao?”

Hai người đang kết hợp bỗng nghe thấy giọng của Liêu Khải Vân thì không khỏi biến sắc, Diệp Cốc Thanh sợ Liêu Khải Vân nhìn thấy thân thể Hồng Hề Việt, nhanh chóng kéo quần áo Hồng Hề Việt mới cởi ra đặt trên bàn, lung tung khoác lên cho y. Mà lỗ nhỏ của Hồng Hề Việt đang nhét đầy thứ đó của Diệp Cốc Thanh, nương theo động tác của hắn bị đâm một cái khó nhịn. Tựa vào vai Diệp Cốc Thanh, nhìn thấy Liêu Khải Vân thì hoảng hồn, đưa tay sờ soạng chén trà trên bàn ném về phía Liêu Khải Vân.

Mới xông vào lại bị một tiếng xé gió làm cho hoảng hồn, nghiêng đầu né tránh chén trà bay qua liền xoay người chạy luôn ra ngoài, vừa chạy vừa hô: “Hai người cứ tiếp tục, ta cái gì cũng chưa nhìn thấy!”

Diệp Cốc Thanh nhìn Hồng Hề Việt tức giận đến khuôn mặt ửng đỏ, đụng đụng người Hồng Hề Việt: “Tiếp tục không?”

Hồng Hề Việt một lòng muốn cùng đi với Diệp Cốc Thanh ra ngoài, thật vất vả mới cho hắn buông tha dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Phất tay mượn lực đóng cửa lại, Hồng Hề Việt cắn răng động eo: “Đã làm đến bước này rồi, dĩ nhiên là tiếp tục!”

Nhất thời trong phòng lại một mảnh xuân sắc, tiếng ngân cao thấp cứ kéo dài đến hoàng hôn mới ngừng….

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK