• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liêu Khải Vân lo lắng đứa bé trong xe, thấy Hồng Hề Việt đánh xe quá chậm liền bảo Hồng Hề Việt đứng lên. Hồng Hề Việt vốn lo lắng cho Diệp Cốc Thanh không chịu được xóc nảy, nhưng mà thấy Diệp Cốc Thanh đồng ý, thế là đứng dậy nhường dây cương cho Liêu Khải Vân.

Mấy ngày đi đường, Diệp Cốc Thanh đã sớm quen bị lắc lư. Nhưng mà vẫn vui vì Hồng Hề Việt quan tâm đến hắn, cho nên cũng không giải thích gì. Lúc này, trên xe có một đứa bé tính mạng mỏng manh cần phải cứu chữa, Diệp Cốc Thanh biết không thể chậm trễ, liền để cho Hồng Hề Việt tránh ra.

Không biết Liêu Khải Vân xuất thân từ đâu, không chỉ cõ võ công, mà ngay cả đánh xe cũng là một cao thủ. Tốc độ di chuyển nhanh không ít, lại so với tay lái gà mờ của Hồng Hề Việt thì vững vàng hơn hẳn. Bốn người trong xe ngựa cũng không biết nói gì, Hồng Hề Việt nhìn qua người phụ nữ đang ôm đứa nhỏ bên kia, khoanh tay dựa vào Diệp Cốc Thanh bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Mà Diệp Cốc Thanh thì đang âm thầm tính toán, từ Kỳ Dương thành đi đến Tuế Giang thành còn phải mất mấy ngày nữa.

Bất tri bất giác, xe ngựa đã đi đến cổng Kỳ Dương thành. Binh lính gác cổng đưa tay ngăn cản xe ngựa nói muốn kiểm tra, người phụ nữ vốn ngồi im bỗng móc một khối lệnh bài từ trong ngực đưa ra. Người lính kia nhìn thấy liền vội vàng buông tay, phất phất tay với binh sĩ mặt đầy đề sau đằng sau để cho xe ngựa vào thành.

Xe ngựa đi thẳng một đường đến Bách Thảo Đường cách cổng thành không xa, sau khi cho xe ngựa dừng hẳn, Liêu Khải Vân vén rèm xe lên để cho tỳ nữ của phủ Thái thú đưa đứa bé qua đây. Chờ đến khi đã ôm đứa bé vào ngực, y lập tức ôm nó chạy vào y quán.

Lúc này, Hồng Hề Việt đang nhắm mắt dưỡng thần cũng đã mở mắt. Ngồi bên cạnh Diệp Cốc Thanh chờ cho người phụ nữ kia xuống dưới, lập tức ngồi lên càng xe điều khiển con ngựa đi lên phía trước. Nhưng không đợi bọn họ ra khỏi con đường này, chỉ nghe phía sau vang lên tiếng vó ngựa dồn dập cùng tiếng kinh hô của người đi đường. Đến khi Diệp Cốc Thanh vén rèm lên, chỉ thấy một binh sĩ mặc giáp đang đuổi theo bọn họ.

Trên xe vừa mới chở con gái của Thái thú đại nhân, hiện tại lại thấy binh sĩ mặc giáp đuổi theo nên trong lòng có chút lo sợ. Vì vậy, Diệp Cốc Thanh vén rèm, ý bảo Hồng Hề Việt  tránh qua một bên, để cho người phía sau đi qua.

Lúc này Hồng Hề Việt cũng không mấy để ý, nghe thấy Diệp Cốc Thanh nói vậy liền điều khiển xe ngựa dừng ở ven đường. Chờ cho xe hai người dừng hẳn, người mặc giáp kia đã đuổi theo, thời điểm đến bên cạnh xe, người kia xuống ngựa, dùng kiếm trong tay vén rèm lên nhìn nhìn vào bên trong. Thấy trên xe chỉ có Diệp Cốc Thanh, lập tức đổi sắc mặt.

“Trên xe chỉ có hai người các ngươi?”

Người nọ vừa cất tiếng, Diệp Cốc Thanh không khỏi giật mình. Vừa rồi nhìn thấy cả người mặc giáp, hoàn toàn không nhìn ra giới tính đối phương, vừa mới nghe nàng cất lời mới phát hiện người này lại là nữ. Nhưng mà, cho dù là nữ nhân thô lỗ, cũng không có lý do mà thô lỗ như vậy được.

Không đợi Hồng Hề Việt mở miệng, Diệp Cốc Thanh khom người bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn vị nữ nhân trên lưng ngựa, cười lạnh một tiếng: “Vừa rồi không phải cô nương thấy rồi sao? Trên xe ngựa chỉ có hai người chúng ta. Nếu như ngươi không tin, có thể nhìn thêm lần nữa.”

Nữ nhân kia nghe Diệp Cốc Thanh nói, không khỏi nhíu mày, ánh mắt đi tới đi lui trên người Diệp Cốc Thanh tuần tra một vòng, nghi ngờ hỏi: “Xe ngựa của các ngươi vừa mới vào thành, binh sĩ gác thành nói các ngươi có mang theo lệnh bài của phủ Thái thú, lệnh bài của các ngươi là từ đâu mà ra? Trên đường đi có từng nhìn thấy một người phụ nữ ẵm một đứa nhỏ tám tuổi không?”

“Trên xe vừa mới chở hai người mà ngươi nói kia, nhưng mà bọn họ đến trước Bách Thảo Đường thì đã xuống xe rồi.”

Nghe Diệp Cốc Thanh nói xong, nữ nhân vội vàng quay đầu ngựa chạy lại chỗ Bách Thảo Đường. Nhìn bóng lưng của nàng, Diệp Cốc Thanh xoay đầu, không nghĩ sẽ nhìn thấy khuôn mặt xụ ra của Hồng Hề Việt.

“Mệt sao? Có muốn nghỉ ngơi một chút không?” Diệp Cốc Thanh lấy khăn tay ra đưa cho Hồng Hề Việt.

“Không cần, chúng ta đi thôi.” Hồng Hề Việt lấy khăn Diệp Cốc Thanh đưa, chờ cho hắn lên xe liền tiếp tục đánh ngựa đi lên phía trước.

Hồng Hề Việt ngồi bên cạnh, Diệp Cốc Thanh nhìn y một cái, có chút không rõ vì sao vừa rồi Hồng Hề Việt vẫn còn khá tốt, lại đột nhiên xụ mặt ra. Mình cũng không có làm gì nha? Đừng nói là do nữ nhân cưỡi ngựa kia đi?

Nghĩ đến đây, Diệp Cốc Thanh lại nhìn Hồng Hề Việt lần nữa rồi bật cười.

Hồng Hề Việt nhíu mày nhìn Diệp Cốc Thanh đang cười đến vui vẻ, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, nhịn không được mở miệng hỏi: “Ngươi cười cái gì vậy?”

“Không có gì nha, chỉ là cảm thấy bộ dạng nữ nhân kia mặc giáp bước lên tuấn mã đúng là cảnh đẹp ý vui, tư thế hiên ngang.” Nói xong, Diệp Cốc Thanh lén nhìn Hồng Hề Việt, quả nhiên lúc mình vừa nói xong, tay đang giật dây cương của đối phương lại nhanh thêm vài phần.

“Hừm, chỉ có như vậy, giống hệt mấy người đàn ông thô thiển có cái gì đáng xem, nếu muốn nhìn cũng phải nhìn mấy nữ tử vòng eo nhỏ nhắn, da trắng nõn nà, xinh đẹp! Khụ, giống như cái người phía trước kia kìa.”

Hồng Hề Việt giơ tay chỉ vào một nữ tử mặc váy hồng đang đứng cách đó không xa, Diệp Cốc Thanh theo ngón tay của y nhìn qua, lập tức cười ra tiếng. Nhìn từ phía sau thì dáng của nàng kia không tệ, chính là trên mặt tô tô trát trát, còn có bộ răng hô ảnh hưởng tới cảnh quan. Lập tức chế nhạo: “A.., thẩm mỹ của ngươi quả nhiên không giống người bình thường, không tệ, không tệ.”

Hồng Hề Việt sao có thể nhìn không ra ý tứ trêu chọc của Diệp Cốc Thanh, tuy rằng bực mình, nhưng cũng không nói ra, chỉ thấy y vung roi dùng sức quất xuống mông ngựa. Con ngựa ăn đau liền vội tăng tốc. Diệp Cốc Thanh đang ngồi trên xe trêu chọc Hồng Hề Việt nên không đề phòng, xe ngựa bỗng tăng tốc, Diệp Cốc Thanh theo quán tính ngã ra sau. Nhưng mà trước khi ngã, Diệp Cốc Thanh theo bản năng nắm lấy bả vai Hồng Hề Việt. Thế là, người cố tình chơi xấu bị người kia ôm thành một cục, cùng nhau lăn vào trong xe.. Cũng may hai con ngựa này đều đã qua huấn luyện, cho dù không có người lái xe, cũng không đến nỗi đụng phải hàng quán bên đường.

Hồng Hề Việt bị Diệp Cốc Thanh ôm chặt cứng, không đợi y đẩy Diệp Cốc Thanh ra, chỉ thấy Diệp Cốc Thanh cầm lấy hai tay y nâng lên khỏi đỉnh đầu, trước ánh mắt kinh ngạc của y liền hôn xuống.

Nếu bàn về thân thủ, dĩ nhiên Diệp Cốc Thanh không phải là đối thủ của Hồng Hề Việt, chỉ là Hồng Hề Việt sợ làm thương đến hắn, cho nên chỉ dám động động tay chân mà không dám dùng sức. Diệp Cốc Thanh dần làm nụ hôn thêm sâu, Hồng Hề Việt cảm thấy cả người mình có chỗ không đúng. Giống như năm đó  vừa bước chân ra giang hồ thì bị đám cướp đường hạ nhuyễn cân tán, sức lực toàn thân đều biến mất sạch.

Nhớ chuyện không có ai điều khiển xe ngựa, Hồng Hề Việt dần dần không còn giãy giũa nữa, Diệp Cốc Thanh thả y ra. Cúi đầu in một nụ hôn lên trán y, Diệp Cốc Thanh vén rèm, đúng lúc hai con ngựa đã không thể khống chế được sắp sửa đụng vào hàng bán rau bên cạnh, đưa tay kéo lại dây cương, cầm roi quất ngựa để nó tiếp tục chạy thẳng về phía trước.

Trong xe, Hồng Hề Việt dần khôi phục lại tinh thần, đưa tay sờ sờ bờ môi bị hôn nóng, nhìn Diệp Cốc Thanh đang đánh xe ngoài kia. Hồng Hề Việt bất giác cong khóe miệng, đôi mắt đen trắng rõ ràng toát lên vẻ dịu dàng.

Diệp Cốc Thanh hỏi thăm đường đến Tuế Giang thành, cẩn thận điều khiển xe đi vào vùng ngoại ô. Hồng Hề Việt thấy Diệp Cốc Thanh lái xe thuần thục liền giao cho hắn đánh, mình thì sửa soạng lại quần áo vừa mới bị Diệp Cốc Thanh làm loạn, tựa vào thùng xe trò chuyện cùng Diệp Cốc Thanh.

Nghe thấy tiếng vó ngựa truyền đến, Hồng Hề Việt vội bảo Diệp Cốc Thanh tránh sang ven đường. Chỉ thấy sáu con ngựa cao lớn từ góc cua chạy tới. Đi qua chỗ nào bụi bay mù trời, người tới cưỡi ngựa thuần thục đến nỗi Diệp Cốc Thanh nhìn thấy mà thèm.

Chờ đến khi ngựa chạy đến bên cạnh xe, Diệp Cốc Thanh mới nhìn thấy sáu con ngựa nhưng lại là bảy người, một trong số đó không biết bị gì? Tựa vào ngực người đang cưỡi ngựa. Nhưng từ khuôn mặt trắng bệch cùng mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí, có thể nhìn ra đối phương đang bị thương.

Nhìn thấy xe Diệp Cốc Thanh dừng ven đường, ánh mắt Cao Tinh Vũ phát sáng, cúi đầu nhìn chủ tử đã hôn mê bất tỉnh trong ngực, liền ghìm cương để cho ngựa dừng lại.

“Vị công tử này, chủ tử nhà ta bị thương, có thể mượn xe ngựa công tử dùng được không?”

Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh thầm nâng trán oán trách mình đi ra ngoài không nhìn lịch. Vừa mới bỏ xuống được đứa con gái nhà Thái thú, bây giờ lại chạy tới một đám người. Nhìn quần áo cùng sát khí giữa hai đầu lông mày của bọn họ, cũng không giống như người bình thường, không biết là người giang hồ hay là người của triều đình.

Suy nghĩ một lúc, Hồng Hề Việt bỗng nhiên kề sát vào, nói thầm vào tai Diệp Cốc Thanh: “Chân bọn họ mang giày quan, không phải người trong giang hồ.”

Hồng Hề Việt nói ra một chữa ‘quan’ khiến cho Diệp Cốc Thanh không khỏi rùng mình, nghiêng đầu nhìn Hồng Hề Việt phía sau lại không nghĩ hai người dựa vào nhau sát quá, bờ môi liền lướt qua mặt đối phương. Hồng Hề Việt sửng sốt một chút, sau khi để lại cho hắn ánh mắt tùy thời hành động liền lập tức đỏ mặt dùng vẻ mặt ‘thẹn thùng’ lui vào trong xe.

Cao Tĩnh Vũ không nghĩ tới tới trong xe Diệp Cốc Thanh vậy mà còn có một ‘thỏ nhi gia’, không khỏi âm thầm mắng to, nhưng chủ tử nhà mình đã hôn mê bất tỉnh, lúc này thời tiết càng càng nóng, nơi đây cách Kỳ Dương thành vẫn còn một đoạn khá xa, cứ lắc lư trên lưng ngựa sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên, nhìn hành động thân mật của hai người, Cao Tinh Vũ xem như không nhìn thấy.

(*兔儿爷 Thỏ nhi gia: đồ chơi của trẻ em trong tết trung thu, ý bảo Hồng Hề Việt là đồ chơi của Diệp Cốc Thanh, cũng ngầm hiểu rằng bảo hai người là đoạn tụ.)

“Mấy vị tráng sĩ, chúng ta đây là vừa mới rời thành vào sáng sớm….”

“Chúng ta sẽ trả tiền xe, nói thật cho ngươi biết, người này thân phận không đơn giản, nếu thật sự có chuyện không hay xảy ra, đến lúc đó người chết thay cũng là ngươi.”

Hồng Hề Việt ngồi trong xe nghe thấy vậy, liền tức giận đầy bụng, đưa tay vén rèm xe, híp mắt nhìn mấy người kia một chút, cười nói: “A, ha ha, thật là kỳ lạ quá đi, xe ngựa là của chúng ta, cho mượn hay không cho mượn cũng phải xem chúng ta có đồng ý hay không. Ngược lại khẩu khí của mấy vị quá lớn, ta đây thử xem người nào dám đụng vào một ngón tay của hắn!”

Thấy bầu không khí dần căng thẳng, người trong ngực Cao Tĩnh Vũ ho khan vài tiếng rồi chậm rãi mở mắt. Đưa mắt nhìn một chút, mấy người ở bên cạnh y vốn đang nổi giận đùng đùng, lập tức lùi về sau mấy bước.

“Hai vị công tử, là tại hạ quản giáo không nghiêm, có chỗ nào thất lễ mong hai người rộng lòng tha thứ.”

Nghe xong, Hồng Hề Việt không khỏi nhíu mày, sau đó nghiêng đầu nói nhỏ với Diệp Cốc Thanh một tiếng, Diệp Cốc Thanh nhìn vẻ mặt tái nhợt của người kia thì mím môi gật đầu.

“Nếu như công tử bị thương nặng, chúng ta sẽ đưa các ngươi đi một đoạn.” Nói xong, Diệp Cốc Thanh kéo Hồng Hề Việt xuống xe ngựa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK