Dọc đường nhàm chán, Liêu Khải Vân liền nói về chuyện lúc trước của gã cho Diệp Cốc Thanh nghe. Thì ra Liêu Khải Vân là một người chèo thuyền, bởi vì về sau không chịu được chủ thuyền thịnh khí lăng nhân*, trong cơn tức giận liền xuống thuyền chạy theo đội buôn. Đáng tiếc sau này thủ lĩnh đội buôn gặp một số chuyện phiền toái, thương đội cũng tránh không khỏi bị giải tán. Liêu Khải Vân vốn muốn về nhà, nhưng khi đi được nửa đường thì gặp được hai người Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt.
(*Thịnh khí lăng nhân (盛氣淩人): chỉ nét mặt giận dữ khiến ai nhìn cũng khiếp vía. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Chiến quốc sách- Thiệu Sách”.)
Diệp Cốc Thanh có hỏi tới một thân võ nghệ kia của Liêu Khải Vân, đối phương gãi gãi đầu nói cho hắn biết là được ông lão hàng xóm dạy cho y từ nhỏ. Bỗng nhiên, Diệp Cốc Thanh sinh ra hứng thú với vị tuyệt thế cao thủ ẩn cư nơi thôn quê này.
Mặc quần áo nằm trong xe ngựa, Diệp Cốc Thanh nghe thấy trong rừng cây thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng sói tru hổ gầm, một chút buồn ngủ cũng không có. Nghĩ đến rất có thể Hồng Hề Việt ở phía sau bọn họ, không khỏi có chút lo lắng.
Bởi vì trên người Hồng Hề Việt cũng có chút tổn thương, cho dù mấy ngày nay đã khôi phục không tệ, nhưng mà đường xá xóc nảy, dù sao cũng không có lợi đối với vết thương. Điều kiện chữa bệnh nơi này vô cùng kém, lỡ như bị nhiễm trùng, cho dù có là bạn thân của Thường Dương Tử, nói không chừng cũng có khả năng mất mạng.
Diệp Cốc Thanh không ngủ được lăn qua lăn lại trên xe ngựa, lăn một lúc, cảm thấy buồn tiểu. Ngồi dậy xuống xe, Diệp Cốc Thanh tránh chỗ Liêu Khải Vân đang ngủ, lập tức tìm một lùm cỏ rậm rạp đứng vào cởi bỏ đai lưng. Chờ đến khi Diệp Cốc Thanh giải quyết xong chuẩn bị trở về, cảm thấy dưới chân hình như có cái gì. Nương theo ánh trăng nhìn xuống, lập tức đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Chỉ thấy trên mặt đất, là một con rắn to bằng bắp đùi trẻ con đang đối diện với Diệp Cốc Thanh, cái lưỡi không ngừng thò ra thụt vào. Diệp Cốc Thanh biết rõ, thị lực của rắn rất kém, dựa vào cái lưỡi đỏ tươi cùng vảy trên người để cảm nhận xung quanh. Một con rắn lớn như vậy, Diệp Cốc Thanh không chắc chắn mình có thể đối phó được. Cho nên đành phải ngừng thở, cố gắng không cử động để con rắn bỏ qua mình.
Chỉ là Diệp Cốc Thanh đã quên chuyện mình mới đi tiểu vào bụi cỏ, khi con rắn kia đang hoạt động ở chung quanh, Diệp Cốc Thanh nhất thời nhơ ra. Thầm kêu một tiếng: Trời tạo nghiệp chướng vẫn còn đường tha thứ, tự gây nghiệt không thể sống…
Trong lúc Diệp Cốc Thanh còn đang do dự có nên đánh thức Liêu Khải Vân dậy không, chỉ thấy con rắn kia đột nhiên quay đầu bò về phía Diệp Cốc Thanh. Nhìn con rắn lớn dần bò tới gần. Diệp Cốc Thanh chỉ cảm thấy toàn bộ lông trên người đều dựng đứng rồi. Vừa định há miệng kêu lên, chỉ thấy bên hông được siết chặt rồi cả người bay lên. Không đợi Diệp Cốc Thanh hiểu được chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe người phía sau mở miệng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Diệp Cốc Thanh dĩ nhiên nhận ra được giọng của Hồng Hề Việt, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Hồng Hề Việt, lại bị y tức giận liếc một cái, sau đó đưa tay xoay mặt hắn qua chỗ khác. Hồng Hề Việt cách xa chỗ bụi rậm kia một khoảng rồi mượn lực về tới chỗ ngủ của Diệp Cốc Thanh và Liêu Khải Vân. Hồng Hề Việt đặt người xuống đất, bước qua bên kia, nhấc chân đá Liêu Khải Vân đang say ngủ.
Liêu Khải Vân ngồi dậy dụi dụi mắt, nhìn thấy Hồng Hề Việt đang nổi giận đùng đùng trước mắt vẫn cho là mắt mình bị hoa mắt rồi.
“Hồng huynh đệ, sao ngươi lại ở đây?” Liêu Khải Vân cầm thảm đứng lên.
“May mắn ta ở chỗ này, bằng không Tử Khâm chết lúc nào chắc ngươi cũng chẳng biết!”
Bản thân mình đi tiểu gặp phải con rắn cũng không phải là chuyện liên quan đến Liêu Khải Vân, thấy Hồng Hề Việt như vậy, Diệp Cốc Thanh vội vươn tay giữ chặt tay y không cho y nói tiếp.
“Có chuyện gì hả?” Liêu Khải Vân nghi hoặc hỏi.
“Không có gì, chỉ là vừa rồi đi tiểu đêm không cẩn thận gặp phải rắn. Hồng Hề Việt hơi nóng nảy, Liêu đại ca, ngươi đừng để ý.”
“Câm miệng!” Hồng Hề Việt âm trầm nhìn Diệp Cốc Thanh nói: “Đừng quên hiện tại ngươi đang mang cơ thể của A Ly, ngươi không quý trọng, ta không thể không bảo hộ.”
Diệp Cốc Thanh không phải là người tốt tính, nghe Hồng Hề Việt nói những lời này, lửa giận trong lòng liền bốc lên. Chỉ thấy hắn buông tay Hồng Hề Việt xuống, dịch hai bước qua bên cạnh nói: “Nếu đã nói vậy, ngươi đuổi theo bọn ta cũng bởi vì cái túi da này? Đúng là làm phiền Hồng công tử rồi. Yên tâm, hiện tại ta vẫn chưa có chán sống, túi da này ta sẽ bảo hộ giùm ngươi.”
Thành công khiến Hồng Hề Việt biến sắc, Diệp Cốc Thanh cười với Liêu Khải Vân bên cạnh, nói: “Bây giờ cũng không còn sớm, ngày mai chúng ta còn phải lên đường, Liêu đại ca đi nghỉ ngơi thôi.”
Ba người đi mất hai, chỉ còn một mình Hồng Hề Việt đứng tại chỗ im lặng, nhìn bóng lưng Diệp Cốc Thanh lên xe ngựa mà hối hận.
Kỳ thật Hồng Hề Việt không định nói vậy, y chỉ muốn trách Diệp Cốc Thanh ở bên ngoài không nên sơ suất như thế. Nhưng mà vì tức giận nên lời nói ra khỏi miệng lại biểu đạt ý tứ trái ngược hoàn toàn. Trong khoảnh khắc lời nói vừa buột khỏi miệng, Hồng Hề Việt liền hối hận, chỉ là sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của đối phương, lời giải thích vốn đã đến bên miệng, lại từ từ nuốt vào.
Lẳng lặng đứng bên cạnh xe ngựa, Hồng Hề Việt động động hai chân cuối cùng vẫn đi qua.
Nếu như đã hiểu lầm thì cứ hiểu lầm, hơn nữa y vốn cũng có một phần ý tứ như vậy, tuy rằng Diệp Cốc Thanh hiểu không được đầy đủ, nhưng cũng không tệ. Nếu như y đến là để bảo hộ cơ thể A Ly, vậy có thể ở gần để bảo hộ.
Diệp Cốc Thanh đang nhắm mắt bỗng cảm thấy xe ngựa hơi lung lay thì hơi kinh ngạc mở mắt, chờ đến khi nhìn rõ người vào là Hồng Hề Việt, chống tay xuống thùng xe ngồi dậy. Mà Hồng Hề Việt giống như không nhìn thấy đối phương, đi đến bên cạnh Diệp Cốc Thanh cởi giày nằm xuống.
“Ngươi lên đây làm gì?” Diệp Cốc Thanh mở miệng hỏi.
Hồng Hề Việt nhắm mắt lại giống như chuẩn bị đi ngủ, nói: “Không có gì, chỉ ở gần để bảo hộ thôi.”
Diệp Cốc Thanh nghe câu trả lời vô lại của Hồng Hề Việt thì không khỏi tức giận đến nở nụ cười, trong thùng xe tối om trừng mắt Hồng Hề Việt một lúc, Diệp Cốc Thanh cảm thấy hành động mình có chút ngu xuẩn, thế là cũng đưa lưng về phía Hồng Hề Việt nằm xuống.
Ba người ngủ một giấc cho tới hừng đông, đợi đến khi Diệp Cốc Thanh bò ra khỏi xe, Liêu Khải Vân giương đôi mắt đen thui vô thần nhìn hắn, lại cúi đầu tiếp tục đun nước.
Diệp Cốc Thanh nghi hoặc nhìn y một cái, tìm nước cất ở phía sau xe ngựa, qua loa rửa mặt xong liền đến bên cạnh Liêu Khải Vân ngồi xuống.
“Đêm qua xin lỗi a, ta không nghĩ y sẽ trách móc ngươi.”
Nghe Diệp Cốc Thanh nói xin lỗi, Liêu Khải Vân uể oải khoát khoát tay với hắn: “Không có gì. Nhưng mà, Diệp huynh đệ, lời nói ngày hôm qua của ngươi là có ý gì? Sao ta cảm thấy có cái gì đó sai sai. Giống như là ngươi tá thi hoàn hồn?”
Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh cười cười: “Vậy ngươi cảm thấy ta giống sao?” Nói xong, Diệp Cốc Thanh đưa tay nắm lấy cổ tay Liêu Khải Vân: “Xem, tay của ta vẫn có nhiệt độ a, nói không chừng ta là một con quỷ tu vi tương đối cao nha.”
Diệp Cốc Thanh vừa dứt lời, chọc cho Liêu Khải Vân cười ha ha. Thời điểm hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ, chỉ thấy Hồng Hề Việt từ trong bụi cây đi ra, thấy hai người ngồi gần nhau, lúc này mới đen mặt đi đến trước mặt hai người, ngồi xuống ngay chính giữa Diệp Cốc Thanh và Liêu Khải Vân.
Bị chen vào thì Diệp Cốc Thanh chỉ hơi nhíu mày không nói lời nào, chỉ là dịch về phía bên cạnh. Đưa tay sờ sờ bánh bao đặt trên nhánh cây đã nóng, liền lấy xuống, vô thức đưa cho Hồng Hề Việt. Đối phương nhìn bánh bao trước mặt thì hơi sửng sốt, lập tức cong miệng hai tay nhận lấy, cầm lấy bánh bao giống như con sóc nhỏ mà bắt đầu nhấm nháp.
Diệp Cốc Thanh nhìn vẻ mặt vui vẻ của đối phương thì nhất thời có chút không hiểu, sau mới nhớ đến hai người đang trong ‘thời gian chiến tranh lạnh’, động tác này của mình lại giống như cúi đầu nhận sai. Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của đối phương, Diệp Cốc Thanh ngược lại không muốn nói gì, cứ để y muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.
Bởi vì buổi tối Liêu Khải Vân không được nghỉ ngơi tốt, thời điểm xuất phát liền để cho Hồng Hề Việt đánh xe. Cũng may con đường phía trước không khó đi như hôm qua, hơn nữa cũng không có ngã rẽ, ba người một xe đi cả buổi, khi bầu trời đã đen như mực rốt cuộc cũng tìm được một cái thôn.
Tá túc trong thôn một đêm, bổ sung nước cùng thức ăn dùng trên đường, ba người bắt đầu gấp rút khởi hành. Trên đường đi, Liêu Khải Vân lại bắt đầu lảm nhảm, Hồng Hề Việt từ lúc đầu đã có khúc mắc với gã nên không thèm để ý tới gã, để cho Liêu Khải Vân không quá lúng túng, dọc đường đi Diệp Cốc Thanh đều nói chuyện với Liêu Khải Vân. Hồng Hề Việt vốn đã không thích Liêu Khải Vân, thấy vậy thì càng bất mãn, Liêu Khải Vân hiểu rõ lý do là gì nhưng cũng chỉ có thể vô cùng bất đắc dĩ.
Sau năm ngày, ba người đi đường tắt đã tới được Tuế Giang thành. Diệp Cốc Thanh dựa theo địa chỉ quản gia ghi trên thư mà tìm được nơi ở của ông.
Quản gia đã biết Hồng Hề Việt, vì vậy Diệp Cốc Thanh chỉ giới thiệu Liêu Khải Vân cho ông, hơn nữa đem tính toán của mình cùng mọi người nói ra một lượt. Quản gia nghe xong thì càng thêm cung kính Liêu Khải Vân, thấy vậy Hồng Hề Việt càng tỏ ra lạnh nhạt.
Mấy ngày bôn ba trên đường không ngừng nghỉ, cho dù có võ công như Hồng Hề Việt hay Liêu Khải Vân cũng có chút không chịu nổi, chứ đừng nói đến Diệp Cốc Thanh. Chờ quản gia sắp xếp chỗ ở, Diệp Cốc Thanh tha cơ thể mệt mỏi vào phòng của mình rồi ngủ như chết.
Ba người ngủ thẳng cho đến nhà nhà lên đèn mới lần lượt tỉnh lại, mấy ngày chạy liên tục nên Diệp Cốc Thanh chưa tắm rửa kĩ càng. Hôn nay có điều kiện, đương nhiên đem mình tắm rửa sạch sẽ một phen. Đúng lúc Diệp Cốc Thanh đi ra khỏi thùng tắm, cửa phòng bị người bên ngoài đẩy vào.
Diệp Cốc Thanh vội kéo lấy quần áo trên bình phong xuống khoác lên người, chưa đợi hắn thắt chặt đai lưng thì Hồng Hề Việt đã đi tới.
Hồng Hề Việt vốn cho rằng Diệp Cốc Thanh chưa tỉnh, liền muốn nhân cơ hội xem vết thương trên đùi hắn đã ổn chưa. Không nghĩ tới vừa vào cửa lại nhìn thấy bộ dạng quần áo nửa kín nửa hở của Diệp Cốc Thanh.
Khoát tay dựa bên giường, Hồng Hề Việt chớp chớp mắt nói: “Oa, bức tranh mỹ nam tắm rửa nha.”
Nghe Hồng Hề Việt trêu chọc, Diệp Cốc Thanh nhịn không được ấn đường giật giật. Mặt không biểu tình tùy ý ánh mắt dò xét của Hồng Hề Việt mà mặc quần áo tử tế lại, cầm lấy khăn vải chà lau tóc đến gần khô mới dời mắt chuyển đến trên người Hồng Hề Việt.
“Ngươi tới có việc sao?”
“Vừa rồi có, hiện tại không có.” Hồng Hề Việt nói, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, tự mình rót một chén trà uống.
Diệp Cốc Thanh biết rõ y lại đang đùa giỡn, cũng không muốn để ý tới y. Lau tóc xong, choàng áo khoác liền đi ra ngoài. Thấy thế, Hồng Hề Việt cũng vội vàng theo ra.
Lúc này, Liêu Khải Vân cũng vừa từ phòng đi ra, thấy Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt một trước một sau từ bước ra từ phòng Diệp Cốc Thanh, cho là bọn họ làm hòa rồi, vừa định cười trêu ghẹo, đã bị Hồng Hề Việt hung hăng liếc một cái.
Liêu Khải Vân bị trừng có chút không hiểu, quay đầu nhìn Diệp Cốc Thanh, đối phương lại một vẻ không biểu tình đi qua gã.
Lúc này quản gia dưới lầu đã sớm chuẩn bị đồ ăn, thấy mấy người xuống vội vàng kéo ghế cho mọi người ngồi. Lão quản gia cũng không phải người ngoài, Diệp Cốc Thanh để cho ông ngồi chung bàn, sau khi ăn xong liền bắt đầu nói về chuyện mua thuyền.
Theo như lão quản gia nói, đứng đầu trong số người bán thuyền ở Tuế Giang thành cũng chỉ có Triệu gia. Bởi vì đã mấy chục năm chuyển sang làm việc làm ăn khác, cho nên không muốn tiếp tục làm ăn buôn bán trên thuyền. Diệp Cốc Thanh muốn mua hai con thuyền chỗ bọn họ, Triệu gia đưa ra giá là ba mươi vạn lượng bạc. Lão quản gia tìm người chèo thuyền có kinh nghiệm nhìn một chút, hai con thuyền kia cũng đã chạy được khoảng ba năm, vẫn còn dùng được mười năm nữa, ba vạn lượng nếu có trả thấp xuống một ít, cho dù mua lại cũng không bị chịu thiệt.
Lời lão quản gia nói không sai, nhưng nếu muốn thật sự chắc chắn, vẫn phải chờ Diệp Cốc Thanh đích thân đi xem mới được. Diệp Cốc Thanh nhấp một ngụm trà, suy nghĩ một chút rồi mở miệng: “Lưu quản gia, ngày mai ông đi cùng ta tới Triệu gia một chuyến, chuyện mua bán thuyền nên giải quyết cho sớm.”
“A, được. Thiếu gia đi đường có mệt không, ta nghe nói Kỳ Dương bên cạnh xảy ra lũ bất ngờ, các người có đụng phải nó không? Mấy ngày nay dọa ta sợ muốn chết.”
“Vận khí không được tốt, thời điểm lũ bất ngờ đúng lúc chúng ta đi ngang qua. Nhưng mà may mắn có Hồng công tử cứu giúp, ta mới tránh được một kiếp.”
Nghe Diệp Cốc Thanh nói vậy, Lưu quản gia vội vàng đứng dậy khom người với Hồng Hề Việt đang ngồi một bên không ai đếm xỉa tới.
Không ngờ Lưu quản gia sẽ làm vậy, Hồng Hề Việt nhất thời có chút luống cuống, quay đầu nhìn Diệp Cốc Thanh đang nhìn y, sau đó quay qua cười nói với Lưu quan gia: “Cứu hắn chẳng qua chỉ là thuận tay mà thôi, không cần tạ ơn, hơn nữa cho dù nói cảm ơn cũng không tới phiên ông, không phải sao?”
Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh cúi đầu cười cười, đưa tay rót chén trà, đứng dậy đi đến trước mặt Hồng Hề Việt: “Hồng công tử, chén trà này ta mời ngươi, cảm ơn đã cứu mạng ta.”
Hồng Hề Việt cũng không nghĩ Diệp Cốc Thanh thật sự nói cảm ơn với y, nhất thời nhìn hắn đến thẫn thờ. Thấy thế, Diệp Cốc Thanh ngửa đầu nâng chén trà lên, một hơi cạn sạch.
“Trời đã không còn sớm, đi về phòng nghỉ thôi. Lưu quản gia, sáng sớm mai nhớ kêu ta.” Dứt lời, Diệp Cốc Thanh đứng dậy đi lên lầu.
Từ lúc mấy người tới đây, Lưu quản gia đã thấy thiếu gia nhà mình cùng Hồng Hề Việt có chút quái dị. Mấy câu vừa rồi của Hồng Hề Việt lại khiến cho cảm giác này của Lưu quản gia càng thêm mãnh liệt, chẳng qua là chưa đợi ông hiểu rõ ràng rốt cuộc là có chỗ nào không đúng, thiếu gia nhà mình đã phân phó một câu liền đứng dậy lên lầu.
Sau khi Diệp Cốc Thanh rời đi, Liêu Khải Vân và Lưu quản gia cũng tìm lý do ra ngoài. Chỉ còn một mình Hồng Hề Việt ngồi tại chỗ, trên mặt vẫn còn nụ cười cứng ngắt, nhìn về hướng Diệp Cốc Thanh đã rời đi.
Bỗng dưng, một người đi đến bên cạnh Hồng Hề Việt, Hồng Hề Việt thu lại nụ cười quay đầu lại, chỉ thấy một nam tử khoảng hơn ba mươi tuổi đang cười híp mắt đứng trước mặt y.
“Có việc?” Hồng Hề Việt đảo mắt, đưa tay sửa lại mái tóc tán loạn trước ngực.
“Không có gì, chỉ là muốn mời công tử một chén rượu nhạt.”
Nghe vậy, Hồng Hề Việt chầm chậm đứng lên, mỉm cười đến trước mặt người nọ, cầm lên bầu rượu vừa uống hồi này vẫn còn dư lại một nửa, đưa đến bên miệng người nọ: “Không bằng để ta mời thì thế nào?” Nói xong, Hồng Hề Việt nắm lấy cầm người nọ đổ xuống.
Nhìn bộ dạng người nọ bị sặc đến cả mặt đỏ bừng, trong mắt Hồng Hề Việt hiện lên một tia sắc bén, nụ cười càng lớn. Chờ đến khi rót hết nửa bầu rượu, Hồng Hề Việt mới ném đi, liếc nam tử đang che ngực ho khan, giống như dính phải thứ đồ gì đó không sạch sẽ mà phủi phủi tay rồi rời đi.
Diệp Cốc Thanh về phòng không lâu, Lưu quản gia liền cầm theo một bức thư gõ cửa phòng hắn. Mở cửa để cho Lưu quản gia vào, Diệp Cốc Thanh mở thư ra nhìn một lượt.
Thư là từ Tuyên thành đưa đến, trên thư Phương quản gia có nói thùng gỗ mà Diệp Cốc Thanh đặt đã làm được một phần ba rồi, cũng theo sắp xếp của hắn mà mỗi thùng đều có đánh số. Phương quản sự sợ dùng sơn viết lên thì qua một thời gian sẽ phai màu. Liền tự chủ trương để cho thợ điêu khắc khắc số lên. Sau đó lại báo cáo một số việc vặt khác, Diệp Cốc Thanh nhìn sơ qua thư liền đưa lại cho Lưu quản gia.
Bởi vì lúc trước đã ngủ đến trưa, lúc này Diệp Cốc Thanh cũng không cảm thấy buồn ngủ nữa. Từ giấy bút lấy từ chỗ Lưu quản gia, thoáng suy tư một chút liền viết xuống kế hoạch phát triển trong tương lai.
Kế hoạch của Diệp Cốc Thanh về cơ bản là sao chép từ quá trình hải vận (*Chuyên chở bằng đường biển.) thời hiện đại, nhưng bởi vì không có khoa học kỹ thuật tiến bộ, có nhiều chỗ chỉ có thể giản lượt.
Sau khi bận rộn cho đến nửa đêm, Diệp Cốc Thanh rốt cuộc cũng viết ra được một bản kế hoạch hoàn chỉnh. Sau khi làm ra một bảng tương tự như bản kê khai hàng hóa, chỉ có điều so với trước đây thì chỗ cần điền vào đơn giản hơn nhiều.
Trời vừa sáng, Diệp Cốc Thanh đem giấy tờ trên bàn dọn dẹp lại cho gọn rồi để vào một hộp nhỏ. Biết rõ Lưu quản gia sẽ không gọi mình sớm như vậy, cho nên Diệp Cốc Thanh duỗi lưng lên giường nhắm mắt một lúc. Đợi đến khi Lưu quản gia tới gọi, Diệp Cốc Thanh rửa mặt, thay quần áo rồi theo ông ra ngoài.
Triệu gia ở Tuế Giang thành rất dễ tìm, có cổng lớn nhất thành đông là được. Lưu quản gia và Diệp Cốc Thanh ngồi xe đến trước phủ đưa lên bái thiếp, đợi một lúc sau, quản gia Triệu phủ mới khoan thai bước ra.
(*Bái Thiếp (拜帖), thời xưa, đây là một tấm thiếp dùng thông báo đến thăm ai đó.)
“Lưu tiên sinh, vị này là….” Quản gia Triệu phủ nhìn Diệp Cốc Thanh hỏi.
“A, vị này chính là thiếu gia nhà ta, hôm nay muốn đến thăm hỏi Triệu lão gia một chút, cũng nói về chuyện làm ăn chúng ta đã bàn lúc trước.”
Ban đầu, Triệu quản gia cũng không coi Lưu quản gia là chuyện gì to tát, nghĩ thầm đối phương chỉ tới đây xem thử, giá cao như vậy, ông ta chỉ là người sống ở thành nhỏ chắc chắn sẽ không mua. Không nghĩ chủ tử của đối phương thật sự đến đây. Lúc này, Triệu quản gia không dám chậm trễ nữa, vội dẫn đối phương vào phòng tiếp khách, mình thì chạy vào viện của chủ tử gọi người tới đây.”
Diệp Cốc Thanh cho rằng thế lực của Triệu gia ở Tuế Giang thành rất khổng lồ, nhất định tuổi tác của đối phương không nhỏ, nào biết sau khi Triệu gia gia đi theo Triệu quản gia đến đây, lại khiến cho Diệp Cốc Thanh không khỏi chấn động. Bởi vì đối phương rất trẻ tuổi, nhìn qua cùng lắm chỉ hơn Diệp Cốc Thanh mấy tuổi mà thôi. Nhìn thấy đối phương cả người là cẩm y màu lam, toát lên vẻ lão luyện. Khóe môi khẽ nhếch, nụ cười ôn hòa, nhìn qua là một người phong nhã, nhưng khi nhìn kỹ vào mắt y, Diệp Cốc Thanh biết rõ người này nhất định khó đối phó.
Diệp Cốc Thanh âm thầm suy nghĩ, nhưng vẻ mặt vẫn là bất động thanh sắc, đứng dậy chắp tay với Triệu gia gia nói: “Tại hạ Diệp Cốc Thanh, lúc trước người trong phủ cũng đã ghé thăm Triệu lão bản.”
“Tại hạ là Triệu Văn Bằng, Diệp công tử không cần khách khí, mời ngồi.” Triệu Văn Bằng đưa tay mời Diệp Cốc Thanh ngồi xuống, sau đó phân phó Triệu quản gia đi pha trà.
“Đúng, chuyện này dĩ nhiên ta nhớ rõ. Chắc hẳn Diệp công tử đã nghe Lưu tiên sinh nói qua, ngươi cảm thấy thuyền của chúng ta có thể làm ngươi vừa lòng sao?”
“Hôm qua ta vừa tới thành Tuế Giang thành, nếu như thuận tiện còn muốn đi xem đội thuyền một chuyến. Về chuyện giá tiền, ta nghĩ sau khi nhìn xong sẽ bàn lại, ý của Triệu lão bản như thế nào?”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Triệu Văn Bằng càng sâu, nhẹ gật đầu đồng ý: “Đó là dĩ nhiên, như vậy đi, vừa vặn buổi chiều ta cũng không có gì làm, không bằng dẫn Diệp công tử ra nhìn một chút thì như thế nào?”
Thấy Triệu Văn Bằng nói vậy, Diệp Cốc Thanh làm sao mà không đồng ý. Hai người lại hàn huyên vài câu, Diệp Cốc Thanh liền cùng Lưu quản gia về lại khách điếm.
Lúc này, Liêu Khải Vân đang tán gẫu với mấy người dưới lầu, mà Hồng Hề Việt thì không thấy bóng dáng. Trong lòng Diệp Cốc Thanh biết rõ người này sẽ không xảy ra chuyện gì, cũng không hỏi nhiều. Kêu Liêu Khải Vân và Lưu quản gia lên trên lầu.
Mới vào phòng, Liêu Khải Vân liền vội vàng mở miệng hỏi: “Diệp huynh đệ, có chuyện gì sao? Công việc đã xong chưa?”
Diệp Cốc Thanh uống xong chén trà Lưu quản gia đưa tới, lắc đầu với Liêu Khải Vân. Sau đó Diệp Cốc Thanh lại đem mấy lời nói với Triệu Văn Bằng ở Triệu phủ thuật lại một lần cho Liêu Khải Vân nghe.
“Ta chèo thuyền cũng được mấy năm, buổi chiều ta có thể giúp ngươi mở to mắt.”
Diệp Cốc Thanh vốn muốn dẫn Liêu Khải Vân đi cùng, nghe y nói vậy liền gật đầu đồng ý, nhớ tới chuyện giá thuyền, Diệp Cốc Thanh mở miệng hỏi: “A đúng rồi, Liêu đại ca, ngươi từ nhỏ đã ở chỗ này, có biết giá để đóng một con thuyền là bao nhiêu không?”
Nghe vậy, Liêu Khải Vân cầm chén trà trầm ngâm một lúc rồi nói: “Lúc trước ta có vài huynh đệ làm việc ở xưởng đóng tàu, nghe người đó nói bình thường đóng một con thuyền ước chừng mười đến mười lăm vạn lượng bạc. Thuyền của Triệu gia rất nổi danh mấy vùng lân cận, có lẽ khoảng hai mươi vạn lượng. Lúc trước nghe Lưu tiên sinh nói, mấy người bọn họ ra giá là ba mươi vạn lượng, nếu thật sự chỉ dùng ba năm, như vậy với giá tiền này cũng rất đáng gia.”
Nghe vậy, Diệp Cốc Thanh gật đầu không nói nữa, trong lòng tự hỏi buổi chiều sau khi xem thuyền xong thì còn bao nhiêu phù hợp. Trầm ngâm một lúc, lúc này Diệp Cốc Thanh mới nhớ bản thiết kế đêm qua mình làm. Thế là đứng dậy lấy ra khỏi hộp đưa cho Lưu quản gia.
“Lưu quản gia, ông đã theo phụ thân nhiều năm, việc kinh doanh buôn bán chắc hẳn hiểu được không ít, đây là một ý tưởng nhỏ của ta, ông xem giúp ta có thể dùng được hay không?”
Lưu quản gia nghe xong không khỏi kinh ngạc một lúc, nhưng mà vẫn nhận lấy bản thiết kế của Diệp Cốc Thanh.
Hai người thấy không còn việc gì, liền đứng dậy rời khỏi phòng. Nhưng khi Liêu Khải Vân và Lưu quản gia vừa ra tới cửa, chỉ thấy Hồng Hề Việt bưng một tô canh đứng ở phía trước đang nhấc tay chuẩn bị gõ cửa. Hai người liền nghiêng qua tránh đường, sau khi y đi vào, Liêu Khải Vân vẫn là tri kỉ mà thay y đóng cửa lại, sau đó dẫn theo Lưu quản gia đang không hiểu chuyện gì rời khỏi đây.