• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, ba người Diệp Cốc Thanh an vị trên thuyền ra khỏi Khúc Dương thành. Đến giữa trưa năm ngày sau, mấy người cũng đã về tới Tuyên thành. Đứng trên thuyền, nhìn nơi đang xây dựng bến tàu, Diệp Cốc Thanh có thể dự đoán đến mấy tháng sau, trên bến tàu là một cảnh tượng huyên náo như thế nào.

Con thuyền chậm rãi cập bờ, Diệp Cốc Thanh và Hồng Hề Việt sóng vai đi xuống thuyền, sau khi nói vài câu khích lệ, Diệp Cốc Thanh đi thẳng tới chỗ nhà kho để thùng gỗ. Nhìn thùng gỗ trước mặt, chiều cao khoảng hơn hai thước, chiều dài khoảng sáu bảy thước, phía trên còn khắc số, Diệp Cốc Thanh hài lòng gật đầu, lúc này lại không ngừng tán dương Phương quản gia bên kia.

“Thiếu gia, chưởng quỹ Khánh Phong Tường mấy ngày trước có đến tìm ta, hỏi lúc nào mới bắt đầu thông tàu thuyền, bọn họ có một số lương thực muốn chuyển đến Tuế Giang thành.”

Thấy mình còn chưa bắt đầu mà đã có mối làm ăn tìm đến tận cửa, Diệp Cốc Thanh dĩ nhiên vui mừng. Nhưng mà nếu như bến tàu ở những trấn kia chưa được tu bổ tốt, nếu chỉ là vận chuyển một số lương thực qua đó, đến khi trở về lại trống không, nhất thời Diệp Cốc Thanh có chút do dự, những thùng gỗ này cần phải chuyển đến những bến tàu ở thành trấn khác, như vậy hiện tại nên đưa đi, sau này sẽ không làm chậm trễ thời gian.

“Nhận, nhưng mà, chúng ta phải cần thêm mấy ngày để chuẩn bị. Phương quản gia, ông đi hỏi bọn họ thử có thể đợi thêm vài ngày nữa hay không. Ngoài ra, ông tìm một số người biết chữ biết tính toán sổ sách đến đây, khoảng ba mươi người. Từ mười lăm đến năm mươi, ban đầu là năm lượng bạc một tháng, nếu làm ổn định thì về sau tiền lương có thể tăng thêm. Sau khi tìm được người, nhớ nói cho ta một tiếng.”

Nghe Diệp Cốc Thanh phân phó, quản gia Phương lập tức tìm người cầm giấy bút, viết bố cáo dán bên ngoài. Thấy mọi người bắt đầu bận rộn, Diệp Cốc Thanh để cho Hồng Hề Việt lấy ra mấy món đặc sản ở Tuế Giang thành đi đến phủ Thái thú.

Sau khi Trương Thái thú biết Diệp Cốc Thanh ghé qua, lập tức để cho thủ hạ dẫn người vào phòng. Nhìn thấy mấy món đồ Hồng Hề Việt xách trong tay, Trương Thái thú vốn định từ chối. Nhưng mà nhìn vào bên trong cũng chỉ là một ít cá khô chẳng phải là thứ gì đáng giá, do dự một lúc liền cho người nhận.

Diệp Cốc Thanh nói về một chút tình hình bên ngoài của mình cho Trương thái thú, sau khi nói hết một lượt, lúc này mới nhắc Trương thái thú viết cho mình một bức thư tiến cử. Nghe Diệp Cốc Thanh nói xong, Trương thái thú không hề do dự, lập tức kêu quản gia cầm theo giấy mực tới đây, viết liên tiếp mấy bức thư rồi cho người phân phát ra ngoài. Thấy vậy, Diệp Cốc Thanh lại thêm một hồi cảm tạ.

Ở phủ Thái thú ngây người một canh giờ, Diệp Cốc Thanh đứng dậy cáo từ. Biết rõ bây giờ hắn bề bộn nhiều việc, Trương thái thú cũng không giữ lại, đích thân tiễn người ra khỏi phủ Thái thú.

Sau khi quay lại Diệp phủ, lúc này Diệp Cốc Thanh mới thở ra một hơi. Nằm trên ghế dựa quen thuộc, Diệp Cốc Thanh giống như người bị rút hết xương không muốn đứng dậy. Thấy thế, Hồng Hề Việt phân phó cho tiểu nha hoàn đứng bên ngoài mang đến một thùng nước tắm, sau đó liền kéo ghế ngồi bên cạnh Diệp Cốc Thanh bóp vai cho hắn. Tay Hồng Hề Việt có lực, bóp cho Diệp Cốc Thanh vô cùng thoải mái, không ngừng phát ra từng tiếng than khẽ.

Mấy ngày liên tục bôn ba, đã nhiều ngày hai người vẫn chưa thân mật, nghe tiếng rên rỉ thoải mái của Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt nhịn không được mà cả người nóng lên, bàn tay vốn đang xoa bóp cho Diệp Cốc Thanh cũng chầm chậm chuyển sang vuốt ve bên dưới, động tác vô cùng khiêu khích.

Diệp Cốc Thanh đang hưởng thụ thì cảm thấy bàn tay đối phương chuyển xuống dưới nên có chút kỳ quái, lúc đối phương chẫm rãi trượt đến lồng ngực hắn, làm sao mà không biết ý định của y. Đưa tay ấn chặt bàn tay càn rỡ của Hồng Hề Việt, kéo y nằm lên người mình, sau đó ngăn lại cái miệng khẽ nhếch của đối phương.

Trong khi hôn, Diệp Cốc Thanh đã vén ra vạt áo của Hồng Hề Việt, nhưng lại không cởi xuống. Hai tay xoa nắn hai đóa hồng mai trước ngực, sau khi thấy nó dựng lên, ngón tay lại dời xuống trùm lên chỗ đã sớm nhô cao của đối phương.

Cảm giác trước ngực trống vắng khiến Hồng Hề Việt không nhịn được vặn vẹo người, lúc phía dưới bị cầm chặt, nhịn không được ngửa đầu phát ra một tiếng rên rỉ.

Diệp Cốc Thanh nhìn bộ dạng của y thì cười cười, ngón tay đẩy ra đai lưng của Hồng Hề Việt, để cho y nằm úp sấp lên người mình rồi cởi ra đai lưng ném xuống dưới chân. Bàn tay xoa nắn cái mông căng tròn của Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh ngửa đầu hôn lên đôi mắt mê ly của Hồng Hề Việt, ngón tay men theo vạt áo tiến vào khe mông. Thứ kia bị xoa nắn chảy ra chất lỏng, mượn chất lỏng bôi trơn chậm rãi xâm nhập vào bên trong.

Nơi bí mật bị người cường thế căng ra, loại cảm giác này cũng không tốt lắm. Hồng Hề Việt nằm trên người Diệp Cốc Thanh cảm nhận ngón tay không ngừng tàn sát bừa bãi ở trong phía sau mình, nhịn không được nhăn lại lông mày, miệng bị ngăn chặn, ngay cả tiếng rên rỉ cũng bị ngăn lại ở cổ.

Tiếng rên khẽ của Hồng Hề Việt khiến Diệp Cốc Thanh không ngừng thở dốc. Khó khăn lắm mới khuếch trương được ba ngón tay nhưng mà cũng không thể chờ được nữa. Nắm lấy cái eo mảnh khảnh của Hồng Hề Việt, Diệp Cốc Thanh cố gắng hít thở bình thường, mở miệng nói: “Hồng Hề Việt, tự mình ngồi xuống.”

Lúc này Hồng Hề Việt bị tình dục làm cho đầu óc choáng váng, sau khi nghe Diệp Cốc Thanh nói xong, gật đầu nằm trên người Diệp Cốc Thanh, đưa tay nắm lấy cái thứ đã đứng sừng sững của Diệp Cốc Thanh, chẫm rãi nhét vào cơ thể mình.

Diệp Cốc Thanh nắm eo Hồng Hề Việt, ngẩng đầu nhìn đến nhất thanh nhị sở cảnh tượng Hồng Hề Việt đang nuốt vào cái kia của mình. Chờ cho Hồng Hề Việt đã nuốt vào một nửa, rốt cuộc không kiềm chế được, thở hổn hển nắm lấy eo Hồng Hề Việt mạnh mẽ đâm vào.

Kích thích cực đại khiến cho Hồng Hề Việt nhịn không được kêu lên một tiếng, đau đớn cùng sung sướng khiến Hồng Hề Việt ngửa đầu ra sau lộ ra cần cổ trắng nõn. Diệp Cốc Thanh nắm eo y chậm rãi động, ngẩng đầu gặm liếm cần cổ Hồng Hề Việt.

Khoái cảm cực hạn khiến cho Hồng Hề Việt không khỏi khóc thút thít, bộ dạng yếu ớt kia dẫn đến Diệp Cốc Thanh thú tính đại phát, ôm eo của y đẩy nhanh tốc độ.

“Tử Khâm, không được… không được a….” Hai tay Hồng Hề Việt nắm chặt thành ghế chịu đựng cuộc tấn công kịch liệt của Diệp Cốc Thanh, nhưng mà y càng cầu xin tha thứ, đối phương càng kịch liệt.

“Vô lại, không… không được… nhanh quá…. không được a.”

“Hồng Hề Việt, Hồng Hề Việt, Hồng Hề Việt…”

Mỗi lần động Diệp Cốc Thanh đều gọi tên Hồng Hề Việt, thẳng đến khi hai tai Hồng Hề Việt nóng lên, hai má phiếm hồng, miệng ngậm lại không dám phát ra bất kỳ tiếng gì.

Cảm thấy chỗ kia của Hồng Hề Việt co rút từng trận, Diệp Cốc Thanh thở dốc nằm bất động trên ghế. Còn kém một chút liền đạt cực hạn, bỗng Hồng Hề Việt cảm thấy Diệp Cốc Thanh ngừng lại, lập tức có chút nóng nảy.

Hai tay vòng qua cổ Diệp Cốc Thanh nói: “Tử Khâm, di chuyển đi, di chuyển đi, ta muốn….”

“Ta mệt, nghỉ một lát.” Diệp Cốc Thanh nhìn Hồng Hề Việt, khóe miệng cong lên, trong mắt lóe lên chút ánh sáng Hồng Hề Việt nhìn không hiểu.

Thật sự không chịu đựng được nữa, Hồng Hề Việt đành phải đưa tay nắm lấy thành ghế, cắn răng lắc lư người mình để tìm chút khoái cảm. Diệp Cốc Thanh nằm nghỉ ngơi cũng không để rảnh hai tay, khẽ xoa nắn hai đóa hồng mai trước ngực Hồng Hề Việt để kích thích y.

Rốt cuộc, trước sự giúp đỡ của Diệp Cốc Thanh, hay là phải nói là chơi xấu, Hồng Hề Việt cũng lên đỉnh. Sau đó cả người mềm nhũn nằm trong lòng Diệp Cốc Thanh.

Nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của Diệp Cốc Thanh, hơi thở gấp gáp của Hồng Hề Việt dần trở lại bình thường. Quay đầu nhìn gò mà Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt hơi hơi cong lên khóe miệng, kêu tên Diệp Cốc Thanh.

Diệp Cốc Thanh bị gọi tên mang theo nghi hoặc xoay đầu nhìn Hồng Hề Việt, sau khi nhìn thấy đối phương cong miệng cười đến ngây ngô, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo cái mũi xinh xắn.

“Không có gì mà bỗng dứng cười ngây ngô vậy?”

“Không có gì, chính là bỗng nhiên cảm thấy có ngươi ở bên cạnh ta thật tốt.” Nói xong, Hồng Hề Việt hơi cử động thân thể, rồi lại quên chỗ kia của mình vẫn còn ngậm lấy Diệp Cốc Thanh, nương theo động tác của mình lại động tới chỗ hai người kết hợp.

“Tử Khâm, thật ra ta đã biết ngươi vì chuyện gì mà phiền lòng.”

Nghe Hồng Hề Việt nói, Diệp Cốc Thanh không khỏi rùng mình, vẻ mặt vẫn là bất động thanh sắc. Thấy thế, Hồng Hề Việt cười cười nói tiếp.

“Lúc trước ta vẫn nghĩ, rốt cuộc lý do là gì mới có thể khiến cho ngươi hồn xiêu phách lạc. Sau khi ta nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra khi chúng ta đến Tuế Giang thành, phát hiện thời điểm ngươi đến thôn Ngân Thủy mới trở nên không đúng. Cho nên vào đêm trước khi rời đi, ta có cùng Liêu Khải Vân bí mật trở về thôn Ngân Thủy một chuyến.”

Nhìn vẻ mặt càng lúc càng khẩn trương của Diệp Cốc Thanh, Hồng Hề Việt cúi người sờ lên khuôn mặt hắn, mở miệng nói: “Kỳ thật nhưng chuyện mà lão già kia nói với ngươi chỉ là lừa gạt ngươi mà thôi.”

“Nếu như ông ta thật đự đang gạt ta, vì sao lại nhận ra được thân phận của ta?” Diệp Cốc Thanh nhịn không được hỏi.

Nghe vậy, Hồng Hề Việt cười một lúc rồi nói: “Kỳ thật tất cả đều là trùng hợp. Lúc trước Liêu Khải Vân trở về thôn có tìm đến sư phụ y nói chuyện chúng ta một lần. Cái lão già chết tiệt kia đúng là cao thủ võ công, thính lực đúng là không bình thường, những lời chúng ta nói trên bãi cát kia đã bị ông ta thu hết vào tai không bỏ sót một chữ, tính tình lão già kia hệt như đứa nhỏ, cho nên liền cố ý lừa gạt ngươi.”

“Nhưng mà ông ta thấy được cảnh trong mơ của ta!” Lông mày Diệp Cốc Thanh không khỏi càng nhíu chặt, trong lòng thầm nói Hồng Hề Việt chỉ đang an ủi hắn.

“Ông ta chỉ là đốt mấy nén hương, giống như thứ đồ lúc trước ta từng ở chỗ Thường Dương Tử lấy ra để kích thích Diệp phu nhân. Thứ đó ta đã lấy từ chỗ của ông ta, ta để ở trong bao. Diệp phu nhân qua đời không có quan hệ với ngươi, Tử Khâm, cảnh trong mộng chỗ nào cũng là giả.”

Nghe Hồng Hề Việt nói, Diệp Cốc Thanh nhất thời có chút bối rối, thế là mở miệng hỏi: “Ngươi không gạt ta?”

Hồng Hề Việt nhịn không được liếc hắn một cái, tức giận nói: “Nếu ngươi không tin ta có thể hỏi Liêu Khải Vân xem thử thật hay giả, nếu như ngươi cũng không tin Liêu Khải Vân, ta sẽ cùng ngươi quay về thôn Ngân Thủy tìm lão già chết tiệt kia để đối chứng, như vậy được không?”

Thấy Hồng Hề Việt không giống như đang nói dối, trái tim mấy ngày nay treo lủng lẳng cuối cùng cũng được hạ xuống. Cảm thấy được chỗ kia của mình vẫn còn được bao lấy, Diệp Cốc Thanh nhịn không được giật giật eo, khi thấy đối phương kêu lên một tiếng, ngồi dậy ôm người vào lòng, cả hai vẫn giữ nguyên tư thế kết hợp đi vào trong phòng. Mà tiểu nha hoàn đưa nước tới đang ngồi xổm ở trước cửa, xấu hổ nhìn chậu nước đã chuyển lạnh, thầm bội phục thiếu gia nhà mình thật dũng mãnh.

………………………………………………………………………………………

Sói: Lão già kia đúng là rãnh rổi sinh nông nổi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK