"Không nên cúp điện thoại của anh. Ý anh như vầy phải không?" Thi Tĩnh nỉ non nói.
"Cô dám cúp điện thoại của tôi, chắc hẳn đã nghĩ tới hậu quả!" Vân Dật Bạch có điều ngụ ý.
Thi Tĩnh cúi đầu nhìn mũi giày "Điều tôi muốn không phải như vậy, anh cũng sẽ không tới a!"
Đột nhiên, ở giữa hai người trầm mặc lại.
"Cô làm nhiều chuyện như vậy, chính là vì muốn gặp tôi?" Giọng Vân Dật Bạch xem ra là lạ.
Chẳng biết tại sao, đang nghe Vân Dật Bạch nói Thi Tĩnh chợt đỏ mặt lên.
"Tôi là có lời muốn nói với anh!"
"Trong điện thoại có thể nói." Hắn dứt khoát nhìn vào mắt của cô "Anh muốn nói gì?"
Đột nhiên ngẩng đầu đối diện với đôi mắt chuyên chú của hắn, Thi Tĩnh có chốc mất hồn. Cho tới nay cũng biết Vân Dật Bạch là một người đàn ông xuất sắc. Hắn có một gương mặt không tính là tuyệt hảo nhưng tuyệt đối có thể hấp dẫn phụ nữ, cộng thêm của cải hùng hậu. Chỉ riêng thân phận tổng giám đốc của công ty Vân thị cũng đã đủ khiến phụ nữ người trước ngã xuống, người sau tiến lên.
Bị ánh mắt chuyên chú của người khác nhìn chằm chằm, Vân Dật Bạcg mặt lúng túng nặng nề ho một tiếng "Nhìn đủ chưa?"
Bỗng nhiên hoàn hồn, Thi Tĩnh né tránh ánh mắt của của hắn, "Thật xin lỗi, tôi muốn nói, có thể hay không đem Vân mẹ về nhà? !"
Có chút ngoài ý muốn nhìn cô, Vân Dật Bạch nói: " Tại sao?"
Thi Tĩnh cô đơn cúi đầu "Vân mẹ cũng không có vấn đề gì, thấy bộ dạng bác sĩ bắt bà uống thuốc chích, giống như coi bà là . . . . ."
"Giống với bộ dạng đối đãi bệnh thần kinh không?" Vân Dật Bạch cười lạnh, "Cô cảm thấy đây là trách nhiệm của ai?"
Nghe lời này, toàn thân Thi Tĩnh run lên. Hắn quả thật là đang trách cứ cô.
"Tôi. . . . . ."
"Nếu như cô muốn nói nói xin lỗi, vậy chớ nói." Hắn lạnh lùng cắt đứt lời cô muốn nói ra. Thi tĩnh mím môi, lúc này thật không biết nói gì rồi.
Nhìn cái bộ dáng cô khổ sở lại không chịu giải thích này, Vân Dật Bạch từ trong lòng dâng lên một cỗ phiền muộn,"Tô hỏi cô, ai cho cô tự mình đi gặp Lăng Thiếu Dương?"
"Lăng thiếu dương? Anh không phải bạn bè Dật Thanh sao? Tôi cho là. . . . . ."
"Cô cho rằng cô cho rằng, cái gì đều là ngươi cho rằng. Nếu như cô rời đi ,trong khoảng thời gian này mẹ tôi có chuyện gì thì làm sao? Cô chưa từng quên tôi và cô đã ký hiệp ước chứ? ! Nửa đời sau thi tĩnh cô đều là của Vân gia đấy!" Hắn lạnh lùng nói xong " Cô tốt nhất cùng những người đàn ông khác giữ một khoảng cách! Nếu để cho tôi biết rõ. . . . . . Cô nên biết tôi sẽ làm gì?"
Hắn. . . . . . Thật là lãnh khốc, thật là tàn nhẫn!
Thi Tĩnh kinh ngạc nhìn bộ mặt tức giận của Vân Dật Bạch, trước đây không lâu nàng chợt cảm thấy cái nhìn mới biến chuyển đối với hắn, mình sai lầm rồi! Vân Dật Bạch là Vân Dật bạch, hắn không phải Dật Thanh, hắn không có nụ cười rộng rãi như Dật Thanh vậy.
Buồn bã cười một tiếng, cô cười mình có phần chút ngây thơ rồi. Một người đàn ông ba mươi tuổi làm sao có thể nói thay đổi liền thay đổi ngay!
"Vân tiên sinh, anh yên tâm, tôi ký gì tôi biết rõ, tôi cũng sẽ làm được! Tôi chỉ là muốn nói cho anh biết, mẹ của anh bây giờ ở nơi này đang rất khổ sở,bà rõ ràng có thể trở về nhà dưỡng bệnh. Tại sao bị giam ở chỗ này? Tôi nghĩ điều tôi muốn chuyển đạt chuyện đã chuyển đạt, làm sao cũng tùy anh!" Vẻ mặt lạnh xuống, Thi Tĩnh lần đầu tiên ở trước mặt của Vân Dật Bạch chiến đấu, mặt lạnh lùng nhìn hắn.