Vân Dật Bạch trầm mặt nhìn ánh mắt thèm thuồng của lão già trên năm mươi đang không ngừng hướng về những người phụ nữ trên sàn nhảy phía quầy rượu. Áp chế lửa giận trong lòng anh xoay người tránh nhìn ông ta.
Theo lời Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh cẩn thận ngồi yên tại chỗ, đến khi ...
“A ... ông làm gì vậy?”
Trên đùi truyền đến cảm giác khiến Thi Tĩnh rợn cả tóc gáy, khi thấy rõ nguyên nhân khiến mình có cảm giác đó thì trên đùi đã có nhiều hơn một cánh tay.
Nghe tiếng động quay đầu lại trong nháy mắt Vân Dật Bạch liền đen mặt.
Vốn đang nhìn người đẹp không biết vì sao Trần đổng lại quay đầu tiến đến gần Thi Tĩnh đang ngoan ngoãn đợi, đôi tay già không chút kiêng dè không ngừng di chuyển trên đùi cô.
Tiến đến một bước, một tay chặn trước bàn tay đầy nếp nhăn, tay Vân Dật Bạch dùng thêm lực, lạnh lùng nói, “Trần đổng, tay của ông, để nhầm chỗ rồi!”
Đau nhức trên tay khiến mặt Trần đổng biến sắc, run giọng mở miệng, “Vân tổng, tay của cậu ...”
Hừ lạnh một tiếng, buông tay đang nắm tay Trần đổng, Vân Dật Bạch lạnh giọng nói khéo, “Nếu Trần đổng không thể tự quản lý tay mình, để Vân mỗ giúp ông được chứ?” Ánh mắt âm trầm khiến một người đã lớn tuổi như Trần đổng không khỏi run lên.
“Không, không cần!” Mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống hai má Trần đổng. Không nên trực tiếp đối mặt với khí vũ hiên ngang của người đàn ông trẻ tuổi này.
Không chút dấu vết bảo Thi Tĩnh tạo khoảng cách giữa hai người, anh duy trì tư thái nhưng không bỏ qua ánh mắt của Trần đổng.
Ông cười mở miệng, “Thứ cho tôi mạo muội, vị tiểu thư này và Vân tổng ...” đã từng nghe danh Vân Dật Bạch không gần nữ sắc, mỗi lần bàn chuyện về hợp đồng, anh cũng chưa từng mang đàn bà theo bên người, người phụ nữ bỗng dưng xuất hiện này là ai?
“Nếu biết là mạo muội, Trần đổng hỏi vậy thì Dật Bạch nên trả lời thế nào?” Vân Dật Bạch lãnh giọng mở miệng.
Bị chặn họng như vậy, mặt Trần đổng không nén nổi giận. Ho nhẹ một tiếng cười gượng, “Xem ra vị tiểu thư này và những người phụ nữ bên cạnh Vân tổng không giống nhau, Trần mỗ không nhịn được mới hỏi mấy câu!”
“Bên cạnh Vân mỗ có bao nhiêu phụ nữ, Trần đổng hiểu rõ thật!” Nhàn nhạt mỉa mai một câu, Vân Dật Bạch cười lạnh.
“Ha ha! Vân tổng thật biết nói đùa!” Không muốn dây dưa cùng Vân Dật Bạch, ông tự động tránh Vân Dật Bạch hỏi Thi Tĩnh, “Không biết nên gọi tiểu thư đây thế nào?”
Theo bản năng nhìn về phía Vân Dật Bạch, thấy anh không có ý định sẽ mở miệng, Thi Tĩnh mím môi, “Tôi là Thi Tĩnh! Trần đổng chào ông!” Chắc hẳn Vân Dật Bạch cũng không muốn làm mất bản hợp đồng này.
“Chào cô, chào cô!” Đưa tay vuốt ve bàn tay Thi Tĩnh, mặt Trần đổng thèm thuồng, đôi mắt vẩn đục nhìn cô tràn đầy dục vọng.
Thật buồn nôn! Thi Tĩnh lúng túng muốn rút tay về lại phát hiện đều uổng công vô ích. Đưa ánh mắt cầu cứu về phía Vân Dật Bạch, nhưng dường như anh không có ý định sẽ giúp một tay.
“Trần đổng ông ...” Bỏ qua cảm giác xấu hổ, cắn răng chịu đựng cảm giác khiến người ta buồn nôn. Mà Trần đổng cũng đã nhìn ra, Vân Dật Bạch không định lên tiếng, động tác của ông càng thêm càn rỡ.
Xác định Vân Dật Bạch sẽ không ra tay, Thi Tĩnh dùng sức đẩy Trần đổng không ngừng tiến lại gần, từng bước đẩy ngã người trên sofa, khuôn mặt thanh tú bởi vì tức giận mà đỏ bừng, “Ông làm gì vậy?”
Trần đổng vì không đứng vững mà ngã ngồi trên sofa, khuôn mặt già nua vì bị cô cự tuyệt mà đen lại. Ông cả giận nói, “Ông đây coi trọng cô chính là phúc phận của cô. Hôm nay đã tới đây rồi cô còn muốn đi?” Ông khẳng định Thi Tĩnh là do Vân Dật Bạch mang đến cho ông chơi.
Vì Vân Dật Bạch chỉ đứng ngoài không mở miệng. Đây là anh đang ngầm thừa nhận cách làm của ông. Vừa nghĩ như vậy động tác của Trần đổng không chút lo ngại.
Sự lạnh lùng của Vân Dật Bạch khiến toàn thân Thi Tĩnh chợt lạnh, anh thật xem cô như món đồ chơi sao? Có thể để mặc người tùy ý đùa giỡn?