Mục lục
Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quay đầu nhìn Vân Mẫu đang co rúc mình một chút. Thi Tĩnh tiến lên vài bước, dịu dàng đỡ người Vân Mẫu dậy , "Bác gái, bác không sao chớ? Đến đây, ngồi ở chỗ này, cháu đi thu dọn một chút!" Bố trí xong cho Vân Mẫu, Thi Tĩnh xoay người dọn dẹp mảnh vụn trên đất.

Dọn dẹp vội vàng xong, cô lại múc tới một chậu nước, cẩn thận vì Vân Mẫu xoa một chút mặt, xoa tay, lúc này mới xoay người thu thập gian phòng có tý chút bừa bộn.

Đợi đến lúc Vân Dật Bạch sau khi vào cửa lần nữa, Thi Tĩnh đã đem dọn trong phòng xong. Hắn sững sờ chỉ chốc lát, trở tay đóng lại cửa, "Tôi đã nói chuyện cùng người nơi này. Trong khoảng thời gian này cô ở nơi này chăm sóc mẹ tôi!" Hắn dùng giọng khẳng định.

Thi Tĩnh gật đầu một cái, "Tôi hiểu rồi." Không còn là phần hiệp ước ước định mà đây là cô thiếu Vân gia khoản nợ! Coi như Vân Dật Bạch không có mở miệng, cô sao có thể làm như vậy . Quan trọng nhất là chỉ cần không đối mặt Vân Dật Bạch, ở nơi nào Vân gia , đều là giống nhau thôi!

Bắt đầu từ ngày đó, cuộc sống Thi Tĩnh là vây quanh Vân Mẫu. Nếu như không có phát bệnh. Vân Mẫu liền giống như người bình thường, mặc dù an tĩnh hơn rất nhiều nhưng là không đến nỗi làm bị thương người.

Nếu như có lúc bà chợt nhớ tới Vân Dật Thanh. Căn bản đã không thể khống chế bản thân chỉ có thể đem thuốc lần lượt tiêm vào trong cơ thể bà. Mỗi lần thấy thế, Thi Tĩnh cũng không nhịn được rơi lệ.

Nếu như không phải là bởi vì cô, hiện tại Dật Thanh còn sống thật tốt trên thế giới này, Vân Mẫu cũng sẽ không bởi vì Dật Thanh mà xuất hiện bệnh như vậy tình. Mỗi khi Vân Mẫu lúc tỉnh táo, cô lại không có dũng khí thừa nhận, mình là ngọn nguồn những chuyện này.

"Đau, đau đau, tôi không muốn tiêm, tôi không muốn uống thuốc, tôi muốn Dật Thanh, các ngườii đem Dật Thanh của tôi giấu ở nơi nào rồi hả ? Tại sao nhốt tôi ở chỗ này? Tôi muốn về nhà!" Bị tiêm thuốc an thần Vân Mẫu không nhịn được khóc khẽ .

Trong đầu của Thi Tĩnh như bị người ta hung hăng đánh. Không nghe được nữa cô bỗng chốc xoay người đi ra ngoài.

. . . . . .

"Tổng giám đốc, đây là dự án hợp tác cùng Hào Vĩ , ngài ký tên sau là có thể bắt đầu thi hành! Phần này là lịch hành trình hôm nay của ngài, còn có. . . . . ." Giọng thư ký không nhanh không chậm truyền vào trong tai Vân Dật Bạch mà hắn đưa lưng về phía thư ký không biết đang nghĩ cái gì.

"Đủ rồi!" Vân Dật Bạch đưa tay ngăn cản thư ký nói tiếp, "Để xuống đi! Hôm nay không được cho người đến quấy rầy ta!" Hắn phân phó. Cuộc sống như thế, còn phải trong bao lâu?

Thư ký nhìn hắn một chút, cuối cùng chỉ có thể cầm lịch làm việc xoay người rời đi. Đợi thời điểm đi tới cửa. . . . . .

"Đợi chút. . . . . ." Vân Dật Bạch ngừng lại, "Hôm nay hành trình không thay đổi, cô đi giúp đi!" Hắn xoay người đã cầm văn kiện lên thẩm duyệt .

Thư ký lặng lẽ thở nhẹ một hơi. Không cần nói chuyện điện thoại tới khô cổ họng, không bị người khác trách mắng. Cô ta dĩ nhiên nhẹ nhõm. Tâm tình rất tốt nói "Dạ, tổng giám đốc!" Tiếp đó rón rén đóng cửa phòng làm việc.

Tiếng đóng cửa truyền đến, Vân Dật Bạch không khỏi thả lỏng cơ thể, lặng yên thở dài một tiếng. Hắn không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, mấy ngày qua tiến độ công việc của hắn cơ hồ là 0 .

Nút thắt trong lòng mẹ không phải là hắn không hiểu, bà là bởi vì không chịu nổi đả kích, hơn nữa không kịp nhìn thấy Dật Thanh một lần cuối, cho nên mới phải dùng cái phương thức này tới trừng phạt mình.

Ánh mắt không tự chủ rơi vào trên bức hình ttrên bàn. Trong tấm ảnh nụ cười Dật Thanh sảng lãng mang theo ấm áp, giống như có thể sưởi ấm toàn bộ thế giới.

Không tự chủ đưa tay vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn cười trên hình, Vân Dật Bạch nhìn không chớp mắt. Từ nhỏ Dật Thanh đã là một đứa bé rất sáng sủa , bất kỳ chuyện gì không vui , hắn hình như cũng chưa bao giờ thay đổi. Cho dù là mình, đang đối mặt hắn thời điểm cũng sẽ bị thái độ của hắn lây.

Ba năm! Dật Thanh rời đi, đã 3 năm. Ba năm qua, không có ai quên cái kia nụ cười sảng lãng mang cho bọn họ ấm áp. Dật Thanh đối với người của Vân gia mà nói, chẳng khác gì là một vệt ánh mặt trời, chiếu tim của mỗi người.

Hôm nay, ấm áp không có ở đây!

Mẹ kể từ ngày mất đi Dật Thanh sau thần chí không rõ. Bà chỉ tỉnh táo ở trong thế giới Dật Thanh.

Dật Thanh. . . . . .

Trong lòng nỉ non một tiếng, Vân Dật Bạch bỗng chốc nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Tĩnh. Hắn khẽ nhíu mày. Mang cô đi đã là chuyện một tuần lễ trước.

Vốn cho là cô sẽ rất mau không chịu nổi, nhưng là tin tức từ viện dưỡng lão bên kia truyền đến. Cô ta chăm sóc mẹ cũng không có bất kỳ câu oán hận.

Lặng yên thở dài một tiếng, Vân Dật Bạch nhìn thời gian, hắn đã lãng phí thời gian đến gần nửa tiếng rồi. Có thể bắt đầu làm việc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK