hiện, nói rằng trong thời gian nằm viện Tiểu Cạn sẽ ở lại chăm sóc Thi Tĩnh.
Mười ngày sau Thi Tĩnh xuất viện, trong khoảng thời gian này Vân Dật Bạch cũng không
xuất hiện thêm một lần nào nữa. Vào lúc này Thi Tĩnh mới biết Tiểu Cạn là chú Hoàng
tìm tới để chăm sóc cô. Tiểu Cạn là một thực tập sinh, rất siêng năng học tập, lúc nào
không lên lớp sẽ tới nhà họ Vân giúp một tay.
Ngày Thi Tĩnh xuất viện, đến đón cô có Tiểu Cạn và tài xế. Vân Dật Bạch vẫn không có
xuất hiện. Chẳng biết tại sao trong đầu Thi Tĩnh chợt thoáng qua chút mất mát.
Trở lại nhà họ Vân, ngoài ý muốn khi Thi Tĩnh nhận ra đón cô không chỉ mỗi chú Hoàng
mà còn có mẹ Vân cùng một cô gái rất xinh đẹp. Cô gái đó vẫn đứng bên cạnh cẩn thận
che ô cho mẹ Vân. Thấy Thi Tĩnh, mẹ Vân áy náy mở miệng: , “Cô Tĩnh, thật xin lỗi, đều
là bác làm cho cháu bị thương!” mẹ Vân nhớ lại lúc mình ngã xuống.
Thi Tĩnh vội vàng lắc đầu, “ mẹ Vân, không sao, bác không cố ý mà!”
Hai mắt của mẹ Vân sáng rực, tiến lên, giọng nói đầy khẩn trương, “Vậy cháu nhất định
phải giải thích rõ cùng Dật Bạch nha, không phải là bác cố ý mà!”
“Hả?” Thi Tĩnh có chút không hiểu nhìn Vân mẹ, rồi chuyển sang nhìn chú Hoàng.
Cho tới lúc về phòng, lúc này Tiểu Cạn mới khẽ nói, “Nghe ông Hoàng nói, lúc cô Thi nằm
viện, Đại thiếu gia rất nóng giận!” Nói xong cô le lưỡi một cái, “May mà khi đó em không
có ở đây! Nghe nói rất là khủng bố!”
Vân Dật Bạch bởi vì cô mà tức giận? Điều này sao có thể? Thi Tĩnh khàn giọng lắc đầu.
Vậy mà câu nói tiếp theo của Tiểu Cạn làm cho cô càng ngạc nhiên.
“Đại thiếu gia đối với cô Tĩnh thật tốt!”
Thi Tĩnh cảm thấy buồn cười, “Tiểu Cạn, sau này chúng ta là chị em tốt của nhau nhé!
Còn nữa, em mới đến, ở đây có nhiều chuyện mà em không hiểu rõ đâu!” Vân Dật Bạch
đối xử tốt với cô? Làm sao có thể? Hiện tại người hắn hận nhất chính là cô, nhất định
Tiểu Cạn đã hiểu lầm rồi!
“ Chị xem, Đại thiếu gia thấy chị bị thương, còn đặc biệt tìm một người về chăm sóc lão
phu nhân! Như vậy không phải là muốn cho chị chỉ nghỉ ngơi thôi sao?” Ở trong lòng
tiểu nha đầu đã thản nhiên nhận định như vậy. Đại thiếu gia khẳng định là rất đau lòng
cho chị.
“Có lẽ, Đại thiếu gia chỉ đơn giản là muốn có thêm người chăm sóc cho mẹ Vân!” Thi Tĩnh
lắc đầu, cự tuyệt ý tứ trong lời nói của Tiểu Cạn.
Tiểu Cạn nghiêng đầu nhìn Thi Tĩnh, hồi lâu mới lên tiếng nói: “Chị, chị tại sao nhất định
phải phủ nhận điều này?”
“Chị không có………….”
“Em thật không hiểu! Tại sao chị vẫn không muốn thừa nhận là Đại thiếu gia đối với chị
rất tốt vậy?” Theo ý Tiểu Cạn chính xác là như vậy.
Thi Tĩnh bật cười lắc đầu, “ Tiểu Cạn, không thể nào hắn đối tốt với chị cả!” Điểm này
không cần phải hoài nghi.
“Nhưng là, trên thực tế, Đại thiếu gia không phải đối với chị rất tốt sao! Chị xem chị bị
thương, thiếu gia để em tới chăm sóc chị. Chị không có cách nào chăm sóc lão phu nhân,
thiếu gia lại tìm người tới làm thay công việc của chị, để cho chị chuyên tâm dưỡng
thương. Như vậy không tốt sao?” Tiểu Cạn đơn thuần nên nghĩ mãi không hiểu, tại sao
chị nhất định phải phủ nhận điều này.
Lời nói của Tiểu Cạn khiến cho Thi Tĩnh rơi vào trầm mặc.
Đúng là nếu dựa vào góc độ của Tiểu Cạn để xem xét sự việc, Vân Dật Bạch quả thật rất
tốt. Nhưng, chỉ có trong lòng cô rõ ràng, tại sao hắn lại làm như vậy? Cô đã kí hiệp ước
cả đời với hắn. Chỉ cần cô không chết, nhất định phải chăm sóc thật tốt cho mẹ Vân. Ba
tháng này, hắn làm thế là vì bảo đảm cô tiếp tục chịu đựng sự hành hạ của hắn trong
những ngày tháng tiếp theo.
Không sai, chính là như vậy! Nhất định chính là như vậy! Thi Tĩnh không biết đây là cô
đang tự thuyết phục chính bản thân mình hay là người khác nữa!
Vân Dật Bạch người này quả thật dễ dàng làm cho người khác tin tưởng, đúng là giả
nhân giả nghĩa!