Bây giờ bất luận cô ta có giải thích thế nào đi nữa cũng không thể giải thích rõ ràng được.
Nếu vậy, mục đích là gì?
Mục đích Thi Tĩnh bị bắt đi là gì?
Trong suốt thời gian dài cô ấy luôn phải chịu mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, dưới tình huống như vậy rất có khả năng sẽ ra tay phóng hỏa. Nếu có được điểm nghi vấn này không lý nào luật sư bên nguyên không nắm lấy thời cơ. Điều bây giờ anh không hiểu là, rốt cuộc Thi Tĩnh cố tính để bị đưa đi, hay là cô ấy đã nhìn thấy cái gì.
Chậm rãi khép đôi mắt lại, Vân Dật Bạch âm thầm thở dài. Hiện tại anh chỉ có thể tưởng tượng ra hình ảnh của Thi Tĩnh trong cục cảnh sát.
Một bàn tay hạ xuống trên đầu vai, anh mở mắt nhìn lại, Tông Chính ngồi xuống bên cạnh anh, Lăng Thiếu Dương đã sớm đi tìm Thiếu Giác, giờ trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tông Chính nói, "Yên tâm đi, không có việc gì đâu."
"Ai nói mình đang lo lắng!" Đẩy tay cậu ta ra, Vân Dật Bạch ngồi thẳng người lên.
Tông Chính cười, "Cần gì phải phản ứng mạnh như vậy?"
Vân Dật Bạch không nói. Nghĩ đến những lời bọn họ từng nói trước đó, anh nhìn về phía Tông Chính, suy nghĩ chốc lát vẫn quyết định mở miệng nói, "Thi Tĩnh không phù hợp với cậu!"
Nhướng mày vẻ kinh ngạc, Tông Chính khó hiểu hỏi, "Vì sao lại nói vậy? Chưa từng sống chung vì sao cậu biết bọn mình không thích hợp?"
"Tông Chính, cậu đã có người yêu là thanh mai trúc mã!" Vân Dật Bạch nhắc nhở cậu ta. Đừng quên gia đình cậu đã xác định hôn ước cho cậu từ bé.
"Không phải cậu cũng có một vị hôn thê hay sao?"Tông Chính lơ đễnh hỏi. Hôn ước từ bé, ở thời đại này khó mà có thể tưởng tượng được vẫn còn tồn tại cái loại chuyện này.
"Chuyện của các cậu không liên quan gì đến mình! Đừng có kéo mình vào!" Vân Dật Bạch phủ nhận.
"Nếu không liên quan gì vậy vì sao cậu lại nói như thế? Dật Bạch, cậu và Thi Tĩnh ..."
"Không có chuyện gì cả!" Vân Dật Bạch bình thản nói, "Tông Chính, Thi Tĩnh và cậu không thể được đâu!"
"Vì sao?" Tông Chính khó hiểu. "Cậu biết không? Lần đầu tiên mình nhìn thấy cô ấy, cảm giác của mình rất kỳ lạ, cái cảm giác này mình cũng không thể hình dung được, nếu cậu gọi đó là nhất kiến chung tình, mình cũng không phủ nhận! Nhưng, đối với cô ấy mình có một cảm giác kỳ lạ, Dật Bạch, cậu có thể nói cho mình biết, đây là vì sao vậy?" Anh hy vọng có thể tìm được đáp án từ cậu ta. Vì sao lại hỏi Vân Dật Bạch, anh cũng không rõ nữa, chẳng qua là cảm thấy có thể, có khả năng cậu ta biết gì đó.
Vân Dật Bạch nhìn Tông Chính thật lâu rồi lắc đầu, "Mình không biết. Nhưng mình có thể nói cho cậu biết, Thi Tĩnh sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với cậu đâu. Nếu cần thiết, sau khi chuyện này chấm dứt, có thể các người sẽ không gặp nhau nữa!"
"Vì sao? Cậu định dùng thân phận gì mà nói điều đó?" Trong giọng nói của Tông Chính nghiêm khắc hơn trước.
"Điều này cậu không cần phải biết!"
"Nếu mình nhất định muốn biết?"
"Tông Chính!" Vân Dật Bạch gầm nhẹ, "Cho dù quyết định của cậu có ảnh hưởng đến quan hệ giữa tớ và cậu, cậu vẫn muốn cô ta sao?"
Lời này vừa nói ra, Tông Chính liền rơi vào trầm mặc. Vì một người con gái mà đánh mất một tình bạn. Không đáng. Nhưng anh vẫn không hiểu được, vì sao lại như vậy?
"Mình cần một lời giải thích!"
"Giải thích của mình là không có lời giải thích nào cả!" Vân Dật Bạch trầm giọng nói.