Mục lục
Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cũng như mọi ngày, Thi Tĩnh thấy được cử chỉ ưu nhã của mẹ Vân, dường như những kinh sợ hôm qua chỉ trong một đêm đã biến mất, không còn một dấu vết.

Từ từ bước xuống cầu thang, theo quán tính Thi Tĩnh đến trước mặt mẹ Vân, êm ái hỏi, "Mẹ Vân. Khí sắc của bác hôm nay không tệ!"

Khi dứt lời, cô không nhận thấy sự dịu dàng đáp lại như mọi lần mà thay vào đó là ánh mắt nghi hoặc. Mẹ Vân vốn xinh đẹp, điều này không phải nghi ngờ gì, mà lúc này Thi Tĩnh mới để ý thấy, hình như hôm nay mẹ Vân có trang điểm qua, khiến bà càng thêm phần quý phái.

Lúc này, ánh mắt nghi hoặc của bà rơi trên người cô, trong mắt bà là sự xa lạ khiến Thi Tĩnh khó hiểu. Trong lúc Thi Tĩnh định hỏi thì mẹ Vân đã lên tiếng.

"Này cô gái, cô là ai?"

Chỉ mấy từ ngắn ngủi lại giống như một đạo sấm sét vang lên. Nháy mắt, Thi Tĩnh sững sờ tại chỗ. Trong lòng cô có hàng ngàn nghi vấn.

Bỗng chốc, Thi Tĩng gọi to một tiếng, "Vân Dật Bạch, Vân Dật Bạch!" Cô hốt hoảng kêu to. Vẻ mặt luống cuống của cô khiến người khác không khỏi lo lắng.

Bác Hoàng nghe thấy vội chạy tới, nhìn thấy cảnh này không khỏi ngạc nhiên, không biết phải làm sao.

Cùng lúc đấy, Vân Dật Bạch nghe thấy cũng vội vàng chạy từ trên lầu xuống. Khung cảnh bình tĩnh dưới lầu khiến anh có chút tức giận, anh lớn tiếng mắng, "Thi Tĩnh. Cô kêu cái gì vậy?"

Trên đầu anh bây giờ đầy bọt, trên người hiện đầy nước. Áo choàng tắm rộng thùng giắt trên người, nếu không phải lúc này trên đầu anh đầy bọt xà phòng và trên mặt anh là sự tức giận thì đây đúng là hình ảnh rất đẹp mắt.

Thi Tĩnh không để ý tới sự tức giận của anh, cô tiến lên trước, run rẩy chỉ về phía mẹ Vân. Giọng cô lắp bắp, "Mẹ... Mẹ..."

"Câm miệng, cô nói dễ nghe chút!"

"Mẹ Vân không ổn rồi!"

"Cô mới không ổn!" Vân Dật Bạch nhìn cô chằm chằm, đợi xem cô sẽ nói gì.

"Mẹ Vân vừa hỏi tôi là ai? Bác... Bác không nhận ra tôi! Đây không phải chuyện lạ sao?" Hít sâu một hơi, Thi Tĩnh cố gắng nói rõ mọi chuyện.

Nghe vậy, Vân Dật Bạch lúc này mới nhìn mẹ mình. Đôi mắt sắc bén híp lại. Anh phát hiện mẹ anh có chút khác thường. Nhận lấy khăn bông từ tay bác Hoàng để lau đầu. Anh chậm rãi đi tới trước mặt mẹ, nhỏ giọng gọi, "Mẹ!"

"Dật Bạch à. Mẹ xin lỗi, mẹ đã làm cô ấy sợ rồi. Cô ấy là ai vậy?" Nhận thấy con trai lớn đang đứng trước mặt, mẹ Vân cười ôn hoà.

Ba năm qua, đây là lần đâu tiên ở trước mặt mọi người, mẹ nhận ra anh, mà không phải là Dật Thanh! Cảm giác này khiến trong lòng Vân Dật Bạch chấn động. Theo phản xạ, anh quay lại nhìn Thi Tĩnh, thấy cô như muốn hỏi.

Mẹ, không sao chứ?!

Sắc mặt anh không đổi nhìn mẹ, Vân Dật Bạch cười nhạt, "Mẹ. Hôm nay mẹ có thấy chỗ nào không được khoẻ không?"

"Con đừng lo cho mẹ, tang sự của Dật Thanh xử lý sao rồi?" Đáy mắt mẹ Vân thoáng chút bi thương lại mạnh dắt khoé miệng hỏi. Đôi tay bà không tự chủ đưa lên xoa mặt Vân Dật Bạch.

Mặt Dật Thanh cũng giống như vậy!

Con mắt đen loé lên, Vân Dật Bạch khẽ nói, "Đã xử lý xong rồi. Mẹ, mẹ có biết hôm nay là ngày nào không?" Giọng anh êm ái.

"Dật Bạch, con cho là mẹ đã hồ đồ rồi à! Mặc dù Dật Thanh vừa mất nhưng mẹ vẫn sẽ kiên cường!" Mẹ Vân dịu dàng trả lời.

Đáp án đã rõ ràng!

Mẹ Vân đã trở lại bình thường rồi. Nhưng bà lại quên mất khoảng thời gian qua. Trở lại khoảng thời gian khi Dật Thanh mất.

Không kiềm chế được, anh ôm lấy mẹ mình. Vân Dật Bạch nhận thấy cánh tay mình đang run rẩy.

Mà Thi Tĩnh đã sớm chết lặng tại chỗ, không nhúc nhích!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK