thụ. Tay bị thương nên cô không thể làm những công việc nặng nhưng cô vẫn có thể
làm những việc nhỏ khác!
Thi Tĩnh kiên trì muốn ra vườn hoa phơi nắng cùng mẹ Vân. Bệnh tình của mẹ Vân lúc tốt
lúc xấu, lúc tỉnh táo sẽ cùng cô nói chuyện trời đất, bàn luận viển vông. Còn lúc phát
bệnh thì giống như là một đứa trẻ càn quấy, không để cho bất kỳ ai tới gần, trừ một
người.
“Thi Tĩnh, cánh tay của cháu thật sự không sao chứ?” Mẹ Vân dịu dàng hỏi thăm cô, như
một người mẹ hiền. Điều này làm cho một người thiếu thốn tình thương của mẹ từ bé
như cô cảm thấy nghẹn ngào.
Cô nhẹ nhàng lắc đầu một cái, ôn hòa nói, “ Cảm ơn mẹ Vân đã quan tâm, cháu thật sự
không có việc gì!” Cô chỉ là muốn cùng mẹ Vân nói chuyện mà thôi. Đối với việc ngày
ngày trông chừng mẹ Vân thế này, đối với cô thật sự là quá dễ dàng!
Mẹ Vân cái hiểu cái không gật đầu một cái, cũng không có tiếp tục tra hỏi, chỉ là lầm bầm
lầu bầu nói, “ Không sao, để Bác bảo Dật Thanh xem bệnh cho cháu. Chắc cháu chưa
gặp qua Dật Thanh đâu nhỉ? Dật Thanh là con út của bác, bây giờ đã là bác sỹ tại viện Y
học rồi đấy!”
Mẹ Vân kể lại những chuyện nghịch ngợm từ bé đến lớn của Dật Thanh. Lúc này, Thi
Tĩnh mới hiểu hết được những tình cảm trong câu nói kia. Từ sâu trong đáy lòng, ấn
tượng của mẹ Vân không phải là những biểu hiện xuất sắc mà là những chuyện xấu của
Dật Thanh. Thật là một người mẹ vĩ đại!
Thi Tĩnh phát hiện, phàm là điều gì cô muốn thì điều đó sẽ biến mất không chút tung tích.
Nửa đêm trời bắt đầu mưa, Thi Tĩnh chợt nhớ tới chiếc chăn của mẹ Vân còn phơi ngoài
sân, cô mở cửa đi ra ngoài.
Trong nháy mắt cửa mở ra, cô liền bị hấp dẫn bởi đôi nam nữ phía ngoài.
Đối diện cửa phòng của cô là cầu thang uốn quanh, khúc cuối cầu thang là một đôi nam
nữ đang dây dưa với nhau.
Vân Dật Bạch chắc mới từ bên ngoài trở về, trên tay hắn là chiếc cặp tài liệu, bên cạnh là
cô gái xinh đẹp.
Cô gái dùng sức ôm chặt cánh tay Vân Dật Bạch, khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng quyễn rũ
lên, áp sát mặt hắn. Thế mà hắn không có cự tuyệt, vươn tay kéo cô gái lại gần, nụ hôn
theo đó cũng rơi vào trên môi hắn. Bởi vì Vân Dật Bạch đưa lưng về phía cô, nên Thi
Tĩnh không thấy rõ được vẻ mặt của hắn.
Trông chừng đến khi hôn đủ rồi, cô gái mới khẽ đẩy hắn ra. Sau đó nghiêng người ghé
vào lỗ tai hắn nói cái gì đó, rồi đi thẳng.
Vân Dật Bạch quay người lại liền thấy Thi Tĩnh đang đứng trước cửa phòng. Bước chân
hắn khẽ ngừng lại, rồi tiếp tục chầm chậm đi tới.
Thi Tĩnh mím môi, muốn đưa tay phải chốt cửa nhưng lại bị Vân Dật Bạch bước một bước
dài chặn cánh cửa lại.
“Nhìn lén?” Hắn cười như không cười liếc nhìn cô.
“Không có!”
“Thật sao?” Dễ dàng nhận thấy hắn không tin điều này.
Một tay chặn cánh cửa lại, một tay khống chế Thi Tĩnh giữa cánh cửa và hắn.
Vân Dật Bạch áp sát người khiến cho Thi Tĩnh lỡ mất một nhịp tim, cô run rẩy hỏi: “Vân
Dật Bạch, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“ Ở đây nhìn lén? Không phải vì muốn tôi tìm đến sao?” Giọng nói trầm thấp trong đêm
tối của hắn tràn đầy hấp dẫn.
“Không phải! Tôi chỉ vô ý nhìn thấy thôi mà!” Thi Tĩnh run rẩy phủ nhận.
“ Không phải vô ý? Vậy là cố ý đúng không?” Vân Dật Bạch cố ý xuyên tạc lời nói của cô.
Tay đặt trên cánh cửa chợt nắm lấy cằm của cô, khiến cho cô phải ngẩng đầu nhìn hắn.
Ngón tay lướt qua cánh môi đỏ mọng của cô, không tự chủ nhớ lại nụ hôn ngọt ngào
ngày ấy. Khẽ nghiêng người, áp sát Thi Tĩnh, ánh mắt nóng rực nhìn vào môi cô, hắn
gian tà nhếch môi nói: “ Không cần phiền toái như vậy! Chỉ cần cô muốn, tôi sẽ thỏa
mãn cô!”