Nhưng dù vậy, anh ta cũng phải đi ra ngoài gặp Tô Tuyết, bởi vì Lưu Trường Hà đã lên tiếng rồi, anh ta nhất định phải lấy lại một ngàn vạn.
“Dám thọc gậy bánh xe Trần Thanh Xuyên, con chán sống rồi sao? Con có biết cho dù anh ta có là chủ tịch của một chi nhánh, nhưng cũng nắm trong tay một sản nghiệp hàng trăm tỷ, muốn đùa giết chúng ta còn đơn giản hơn bóp giết một con kiến nữa đấy!”
“Mau cút đi đi, lấy lại một ngàn vạn từ chỗ Tô Tuyết, sau này đừng có liên hệ gì với cô ta nữa, mau đi đi!”
Lưu Chấn không có ý kiến gì về việc lấy lại tiền, dù sao thì gia đình anh ta bây giờ quá nghèo, nhất định phải đòi lại số tiền này.
Nhưng anh ta cũng có những lo lắng của mình: “Bố, bây giờ con mà đi ép Tô Tuyết trả lại tiền lại cho con, lỡ như con lại chọc tức Trần Thanh Xuyên thì phải làm sao...”
“Mày là đồ óc lợn hả? Con ép Tô Tuyết trả lại tiền. Không phải chỉ là chuyện tiền bạc, mà còn là đang hành động để chứng minh cho Trần Thanh Xuyên thấy rằng con không còn chút tâm tư mong nhớ đến Tô Tuyết nữa, anh ta cũng sẽ không nhắm vào chúng ta nữa, như vậy mà mày cũng không hiểu, đúng là đồ vô dụng!”
Lưu Chấn rất quen thuộc với cái từ “vô dụng” này, bởi vì khoảng thời gian trước đó anh thường dùng nó để đánh giá Trần Thanh Xuyên, nhưng hôm nay, từ quen thuộc này lại được dùng cho anh ta, hơn nữa còn là do chính bố của anh ta đặt cho, cho nên anh ta hoàn toàn không có cách nào để phản bác lại.
……
Sau khi Tô Tuyết tắm xong, cô nằm trên giường trằn trọc khó ngủ.
Cô không giống như Chu Ngọc Hồng và Tô Quân, hai người đó đang phiền nào vì đã bức ép con rể nhà giàu và quyền quý đi mất, mà chỉ đơn giản là cô cảm thấy nhất thời khó lòng chấp nhận được sự thay đổi thân phận của Trần Thanh Xuyên. Còn chuyện ly hôn, cô không có gì phải hối hận.
Tính cách kiêu ngạo như cô, tiền bạc hay của cải gì cô cũng đều không quan tâm, cô tin chắc rằng tương lai tươi sáng phụ thuộc vào sự nỗ lực của bản thân.
Cho nên cô đã nghĩ xong rồi, cô không lợi dụng Trần Thanh Xuyên, quyết định trả lại một ngàn vạn nhân dân tệ đó, nếu như đã ly hôn rồi thì phải sạch sẽ gọn gàng.
Sau khi hạ quyết tâm, Lưu Chấn đã đến.
Dưới tiếng kêu gọi của Chu Ngọc Hồng, Tô Tuyết mặc quần áo vào và đi đến phòng khách, cô liền nhìn thấy Lưu Chấn.
“Được rồi, tôi cũng không phí lời với cô. Cô trả lại tôi một ngàn vạn, tôi không cho cô mượn nữa.”
Tô Tuyết hoàn toàn không thể ngờ rằng cô mới mượn được một ngàn vạn còn chưa đầy 48 giờ đồng hồ, Lưu Chấn nhanh như vậy đã đến đòi lại tiền về.
“Lưu Chấn, tôi mới bỏ tiền đầu tư vào dự án, anh bảo tôi ngay lập tức lấy đâu ra một ngàn vạn cho anh đây?!”
“Hơn nữa khi vay tiền chúng ta đã nói rõ ràng, thời hạn là nửa năm, sao còn chưa tới hai ngày mà anh đã...”
Tô Tuyết đang nói, Lưu Chấn đã trực tiếp thô lỗ ngắt lời cô: “Tôi không quan tâm, không có tiền thì tìm chồng cũ của cô đi, chồng cũ của cô có tiền đấy!”
Tô Tuyết rất tức giận: “Anh thật vô lý!”
Lưu Chấn quả thực là đang không nói đạo lý, hơn nữa hôm nay anh ta đến cũng không phải là vì muốn nói đạo lý với cô, mà là vì muốn buộc Tô Tuyết phải trả lại tiền!
Ở bên cạnh anh ta, Chu Ngọc Hồng ra mặt và làm người hòa giải: “Tiểu Lưu, theo lý mà nói thì chúng tôi cũng nên trả lại tiền cho cậu, dù sao thì gia đình của cậu cũng đang gặp khó khăn. Nhưng cậu cũng biết việc kinh doanh của Tiểu Tuyết không hề dễ dàng, cậu đột nhiên đến tận cửa đòi tiền, con bé...”
“Cút sang một bên đi bà già, tôi đã phiền bà muốn chết rồi. Bà suốt ngày cứ léo nhéo. Còn nữa mau trả lại sợi dây chuyền đó cho tôi đi!”
Chu Ngọc Hồng bị mắng đến choáng váng, trước đây Lưu Chấn không phải như thế này đâu, đó là con rể tốt nhất mà bà ta đã nhận định.
Bây giờ, bây giờ sao lại biến thành ra như thế này, đến tận nơi đòi tiền thì không nói đi, mà còn đòi sợi dây chuyền kim cương đã tặng cho bà ta lại nữa.
Khi bà ta định thần lại, Chu Ngọc Hồng tức giận vô cùng bắt đầu ồn ào lên: “Tên họ Lưu kia, cậu là cái thá gì chứ!”
“Nếu hôm đó không phải là cậu đút lót tôi bằng sợi dây chuyền đó, thì tôi có ép Tiểu Tuyết ly hôn với Trần Thanh Xuyên ngay lập tức không? Tôi sẽ không, nếu Tiểu Tuyết không ly hôn với Trần Thanh Xuyên, vậy thì hôm nay con bé có thể xuất hiện trong bữa tiệc tối với tư cách là vợ của chủ tịch, còn tôi là mẹ vợ!”
“Là tại cậu, mà chúng tôi mới đuổi một người con rể tốt như vậy đi. Món nợ này tôi còn chưa hề tính với cậu mà bây giờ cậu lại còn quay ngược lại mắng tôi à? Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu còn dám nói nhảm nữa, thì một ngàn vạn đó chúng tôi sẽ không trả lại đâu. Có bản lĩnh thì cậu đi kiện chúng tôi đi? Cùng lắm thì tôi sẽ đích thân đến tận nhà cầu xin Trần Thanh Xuyên, dập đầu tạ tội với cậu ấy, nhưng như vậy thì tôi sẽ không trả cho cậu một xu nào, cho cậu tức chết!”
Chu Ngọc Hồng tuôn ra một tràng, Lưu Chấn thật sự không còn cách nào khác, nếu Trần Thanh Xuyên thật sự lo chuyện bao đồng này, anh ta sẽ hoàn toàn không lấy được một xu.
Nhưng ngay khi anh ta đang khổ sở và không biết phải xử với sự việc phức tạp này như thế nào thì Tô Tuyết đã lên tiếng.
“Được rồi, tôi sẽ trả lại tiền cho anh. Bây giờ sẽ trả lại ngay. Tôi thà nợ ân tình của Trần Thanh Xuyên còn hơn là nợ một cái tên vô lại như anh!”
Mặt cô tái mét, lập tức gọi điện thoại thông báo với phòng tài vụ, và yêu cầu phòng tài vụ chuyển tiền cho Lưu Chấn ngay trong đêm.
“Lưu Chấn, tôi đã chuyển tiền cho anh rồi. Bây giờ mời anh hãy cút khỏi nhà của tôi ngay lập tức, sau này đừng bao giờ liên lạc với tôi nữa!”
“Không liên lạc thì không liên lạc được, nhưng còn sợi dây chuyền kim cương của tôi đâu, mau bảo bà già kia trả lại cho tôi đi!”
Chu Ngọc Hồng suýt tức chết, tạo nghiệp rồi, bà ta đã tạo một nghiệp chướng lớn rồi, con rể gia đình giàu có bị bà ta ép phải ly hôn, còn người con rể tốt nhất mà bà ta đánh giá lại đến tận cửa bắt con gái của bà ta phải trả lại tiền, mắng nhiếc bà già như bà ta thì không bàn tới, mà còn đòi sợi dây chuyền đã tặng cho bà ta lại.
Nếu như, nếu như trước đây không ép Trần Thanh Xuyên ly hôn với con gái mình thì sẽ tuyệt vời biết bao...
Sáng hôm sau, Trần Thanh Xuyên đang xử lý tài liệu trong văn phòng.
Mặc dù anh đã không làm việc này trong ba năm, nhưng chút chuyện cỏn con này đối với anh mà nói hoàn toàn không phải là chuyện gì khó khăn, anh làm rất nhanh chóng và dễ dàng.
Triệu Hồng Vũ đứng ở một bên nhìn, bất lực lắc đầu.
Cô ấy không có ý gì khác, cô ấy chỉ đơn thuận cảm thấy rằng có một số người thực sự được trời sinh ra để ăn loại khẩu phần này.
“Trong ba năm qua, tôi đảm nhiệm chức chủ tịch, trách nhiệm cũng giống như của anh. Mỗi lần giải quyết những vấn đề kinh doanh này, tôi đều cảm thấy mình đau đầu chóng mặt, lo trước nghĩ sau, vắt hết cả óc cũng không thể nào nghĩ ra được một kế hoạch hay ho gì. Bây giờ nhìn thấy anh, tôi nghĩ rằng tôi thực sự đã thất bại rồi. Anh tùy tiện làm một kế hoạch thôi đã giỏi hơn gấp trăm lần so với ý tưởng mà tôi đã phải vắt óc suy nghĩ ra. Người so với người thật sự chỉ muốn chết thôi mà.”
Trần Thanh Xuyên mỉm cười: “Sao thể, chịu đả kích rồi à?”
“Bị đả kích?” Triệu Hồng Vũ nâng ngực lên: “Ít nhất phương diện này tôi mạnh hơn anh nhiều, cả đời này anh cũng không thể nào vượt qua tôi được!”
Trần Thanh Xuyên bất lực ôm trán, ai so ngực với cô chứ, cái ưu thế bẩm sinh cả đời này tôi cũng không thể nào thắng được...
Mang theo các tài liệu đã sửa, Triệu Hồng Vũ đắc ý rời khỏi văn phòng của Trần Thanh Xuyên.
Nhưng một lúc sau cô ấy quay lại: “Vợ cũ của anh đến đây, cô ấy muốn gặp anh, có gặp không?”
Tô Tuyết đến à? Cô đến đây làm gì, trong ấn tượng của Trần Thanh Xuyên, cô không phải là một người phụ nữ sẵn sàng cúi đầu trước kẻ giàu có và quyền lực.
Còn chưa kịp đưa ra quyết định, Triệu Hồng Vũ đã nói tiếp: “Tôi đặt cược vào một bát ma lạt thang, là anh nhất định sẽ gặp.”
Trần Thanh Xuyên cứng họng: “Chị Hồng Vũ, tốt xấu gì thì chị cũng đã từng làm chủ tịch thay thế, mà chỉ có chút triển vọng như vậy thôi à?”
Triệu Hồng Vũ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Xuyên, sau đó Trần Thanh Xuyên chỉ có thể đưa ra một câu trả lời; “Tôi nợ chị một bát ma lạt thang.”
“A ha, tự nhiên kiếm được một bát ma lạt thang!”
Sau khi làm một biểu tượng chiến thắng, Triệu Hồng Vũ vui vẻ đắc ý rời đi.
Nhìn dáng vẻ tinh nghịch của cô ấy, trên khuôn mặt Trần Thanh Xuyên xuất hiện nụ cười, đó là môi trường ấm áp nhất giữa những người thân thiết khi ở chung với nhau.
Một lúc sau, Tô Tuyết đi vào, cách bàn làm việc đứng trước mặt Trần Thanh Xuyên, cho dù Trần Thanh Xuyên ra hiệu cho cô ngồi xuống, cô cũng không ngồi.
“Trần Thanh Xuyên, tôi xin lỗi...”