Nhưng bây giờ ông ta đột nhiên phát hiện ra danh tính thực sự của Trần Thanh Xuyên, điều này khiến ông ta cảm thấy hoảng sợ.
Đây không phải là nói ngoa, ông ta thực sự đang hoảng sợ, người ta là người đứng đầu tương lai của tập đoàn Đại Minh, nếu tập đoàn Đại Minh muốn đối phó với ông ta thì sẽ dễ dàng như trở bàn tay. Huống hồ rõ ràng là tương lai sẽ có mối quan hệ hợp tác tốt đẹp, nhưng lúc này lại bị ông ta chặn đứng, ông ta thật sự muốn tát hai tay vào mặt mình mà…
Đối mặt với Trần Thanh Xuyên, nghĩ đến bộ dạng kiêu ngạo vừa rồi của mình, ông ta cảm thấy vô cùng hối hận, cũng căm tức vì đứa con trai không nên hồn của mình, tại sao anh ta lại đắc tội với Trần Thanh Xuyên chứ.
Nhưng bây giờ nghĩ lại cũng vô ích, vẫn nên mau chóng bồi thường cho tốt, mất bò mới lo làm chuồng nhưng cũng chưa muộn.
Đối mặt với Trần Thanh Xuyên một lần nữa, Ngưu Sơn Quan nở một nụ cười tâng bốc.
"Sếp Trần, tôi vừa mới bình tĩnh lại suy nghĩ kỹ càng, chuyện này nhất định là lỗi của con trai tôi, vừa rồi tôi nhất thời đắc tội với cậu, mong cậu thứ lỗi, đừng chấp nhặt với tôi, tôi cũng nhất thời hồ đồ thôi...."
Vốn dĩ, các thuộc hạ của Ngưu Thượng Vĩ ở xung quanh vẫn đang nghĩ đến việc xem một màn kịch hay, xem Ngưu Sơn Quan sẽ đối phó với Trần Thanh Xuyên như thế nào, họ đều rất mong chờ, như thể Ngưu Sơn Quan là cha của họ sẽ trút giận cho họ. Nhưng bây giờ nghe những gì Ngưu Sơn Quan nói, tất cả họ đều sững sờ.
Họ không thể hiểu tại sao, đây là Ngưu Sơn Quan đấy, là một nhân vật lợi hại đấy!
Họ không thể hiểu được, nhưng Trần Thanh Xuyên biết rằng thái độ của Ngưu Sơn Quan đã thay đổi.
Điều này có lẽ là do danh tính thực sự của anh đã được tìm ra, nếu không Ngưu Sơn Quan sẽ không có sự thay đổi đột ngột như vậy.
Tuy nhiên, anh không sợ hàng hóa bị trì hoãn, anh còn đang mong kia kìa.
Anh đang nắm chặt nắm đấm, nhưng đối phương lại lựa chọn cầu xin tha thứ, làm sao anh có thể ra tay được?
Vì vậy Trần Thanh Xuyên lạnh mặt nhìn Ngưu Sơn Quan, cũng không muốn nói chuyện với ông ta nữa.
Và vào lúc này, Ngưu Thượng Vĩ đã được thả ta, không vì lý do gì khác, chính là do Ngưu Sơn Quan đã đến.
Dù sao Ngưu Sơn Quan tặng nhiều đồ như vậy, con trai ông ta mặc dù có chút khốn nạn, nhưng cũng không phải chuyện gì to tát, bọn họ không truy cứu là vì nể mặt Ngưu Sơn Quan.
Nhưng Ngưu Thượng Vĩ không quan tâm đến điều này, theo ý kiến của anh ta, vấn đề này rất đơn giản.
Khi bố của anh ta đến, những người này nhất định phải thả anh ta đi thôi.
Thế là anh ta đắc thắng kêu lên: "Thế nào, vừa rồi không phải các người đều vênh váo lắm sao? Để tôi xem các người vênh được bao lâu, có bản lĩnh thì đừng thả tôi ra đi, để xem cuối cùng ai mới có quyền vênh váo."
Anh ta thực sự điên cuồng đến mức không có điểm dừng, nhưng anh ta không chỉ khiêu khích cảnh sát, mà sau khi nhìn thấy Trần Thanh Xuyên, anh ta quay lại và tiếp tục khiêu khích.
"Còn anh, đồ không biết sống chết, còn dám khiêu khích ông nội anh, có tin ông nội…"
Anh ta còn chưa kịp nói vài câu kiêu ngạo, cái miệng đã bị Ngưu Sơn Quan tát một cái thật kêu.
Ngưu Thượng Vĩ sửng sốt, trước đây anh ta cũng đã từng kiêu ngạo trước mặt Ngưu Sơn Quan, nhưng quá đáng lắm cũng chỉ là bị khiển trách, thật sự không hề trực tiếp ra tay như bây giờ.
Cho nên một cái tát này khiến anh ta choáng váng, hoàn toàn không biết phải làm gì.
Ngưu Thượng Vĩ ôm mặt, sững sờ nhìn Ngưu Sơn Quan: "Bố, sao bố đánh con?"
"Sao tao đánh mày à, trong lòng mày còn chưa nghĩ ra được hả? Đúng là cái đồ vô dụng!"
Nhìn Ngưu Thượng Vĩ là Ngưu Sơn Quan lại muốn tức giận, theo ông ta thấy tên nhóc này càng ngày càng quá phận, nếu tiếp tục như thế, sau này nhất định sẽ gây ra rất nhiều rắc rối lớn hơn nữa, rắc rối hiện tại đã đủ cho ông ta đau đầu rồi.
Vì vậy, sau đó, ông ta nhanh chóng nhìn Trần Thanh Xuyên và chân thành xin lỗi anh.
"Sếp Trần, cậu cũng đừng so đo với nó, nó chỉ là đồ vô dụng thôi."
"Cậu yên tâm, hôm nay sau khi trở về, tôi nhất định sẽ trừng phạt nó, để nó sau này mở to mắt ra mà đi đường..."
Ông chủ của tập đoàn bò Tây Tạng đáng kính lúc này lại bày ra dáng vẻ nhún nhường trước mặt Trần Thanh Xuyên, điều này thực sự khiến người ta khinh thường.
Ngưu Thượng Vĩ cũng sửng sốt, bố của anh ta bình thường rất uy nghiêm, hôm nay làm sao lại nhát gan như vậy?
"Bố, sợ cái gì chứ? Cần phải làm như vậy sao? Tuy rằng bố và anh ta đã ký hợp đồng, nhưng anh ta đã không có cách nào ràng buộc bố được, hiện tại bố có thể ràng buộc anh ta, bố đã nói chuyện này với con lúc ở nhà rồi mà. Nếu đã như vậy, bố sợ cái gì chứ, hiện tại đang ở trên địa bàn của chúng ta, là rồng khiến anh ta phải cuộn mình, là hổ khiến anh ta…”
Ngưu Thượng Vĩ đang thao thao bất tuyệt, Ngưu Sơn Quan lại giáng thêm một cái tát nữa.
"Mẹ nó, mày nói hả, nói đi, nói đi, tao cho mày chết luôn đấy!!!"
Mỗi câu nói tương ứng với một cái tát, viên cảnh sát bên cạnh cũng sững sờ, không biết có nên định nghĩa đây là hành vi cố ý gây thương tích hay không.
Ngưu Thượng Vĩ hoàn toàn chết lặng, anh ta che khuôn mặt sưng đỏ và không dám nói lời nào nữa.
Về phía Trần Thanh Xuyên, nhìn thấy thái độ của Ngưu Sơn Quan, anh cũng không muốn nói thêm gì nữa, cho hai tay vào túi, quay người rời đi.
Anh không để ý đến Ngưu Sơn Quan, giống như đang coi thường Ngưu Sơn Quan, nhưng Ngưu Sơn Quan lại nở nụ cười trên khuôn mặt, bước về phía trước và nhìn Trần Thanh Xuyên đi xa, cho đến khi nhìn thấy bóng lưng của anh khuất xa thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi xin lỗi và cảm ơn cảnh sát, Ngưu Sơn Quan quay trở lại xe.
Lúc này, Ngưu Thượng Vĩ cũng đi theo vào trong xe, khuôn mặt sưng đỏ, trong mắt tràn đầy vẻ bất bình. Nhìn thấy sự bất bình của Ngưu Thượng Vĩ đang ngồi đối diện với mình, Ngưu Sơn Quan cảm thấy vô cùng tức giận.
Không chần chừ gì nữa, ông ta giơ chân và đá Ngưu Thượng Vĩ vào một góc, khiến anh ta không dám di chuyển.
Nhưng anh ta vẫn không biết vì sao, chỉ là một tên Trần Thanh Xuyên thôi mà bố lại có thể đánh anh ta một trận không ngừng như vậy...
Nhìn Ngưu Thượng Vĩ, sự tức giận của Ngưu Sơn Quan vẫn hừng hực như cũ, nhưng may mắn thay ông ta cũng không tiếp tục làm gì nữa, thay vào đó là khiển trách anh ta.
"Mày nói xem, mày chọc ai không được, sao lại chọc vào Trần Thanh Xuyên làm gì hả?"
"Mày có biết cậu ta là ai không mà khiêu khích cậu ta hả, tao thấy mày chán sống rồi!"
"Tao nói cho mày biết, cậu ta không chỉ là chủ tịch chi nhánh của tập đoàn Đại Minh, mà còn là người thừa kế tương lai của tập đoàn Đại Minh đấy!"
"Tài sản mà cậu ta nắm giữ bây giờ đã mạnh hơn chúng ta gấp mười lần, mày lại dám khiêu khích một người như vậy, còn dẫn người tới gây sự với cậu ta? Mày chán sống rồi chứ gì!"
Sau khi biết được danh tính thực sự của Trần Thanh Xuyên, Ngưu Thượng Vĩ cũng ngây ngẩn cả người.
Anh ta không bao giờ ngờ rằng nền tảng của Trần Thanh Xuyên sẽ mạnh như vậy.
Anh ta vốn cho rằng xuất thân của mình đã rất kinh người, nhưng so với Trần Thanh Xuyên...
Ngưu Sơn Quan nói tiếp: “So với người ta ư, mày lấy cái gì so với người ta hả? Mày còn không bằng cái rắm của người ta.”
Mặc dù Ngưu Thượng Vĩ bị đả kích nặng nề, nhưng, nhưng xem ra thật sự là như vậy, anh ta thực sự không có tư cách để so sánh với người ta.
Lúc này, Ngưu Sơn Quan cũng hỏi Ngưu Thượng Vĩ về lý do tại sao anh ta lại chủ động gây sự Trần Thanh Xuyên.
Sau khi biết rằng đó là ý tưởng của Ngụy Thành Trạch, Ngưu Sơn Quan ngay lập tức nổi giận.
"Ngụy Thành Trạch, tên khốn kiếp này, thế mà lại dám mưu hại con tao, mày cũng thấy sống đủ rồi đúng không?”