“Trần Thanh Xuyên đã đánh em trai tôi, anh ta chỉ có một ít cống hiến nho nhỏ cho công ty thì em trai tôi đáng bị đánh sao? Nếu sáng nay tôi không đến kịp lúc thì chắc em tôi đã bị anh ta đánh chết rồi quá. Thế mà cả đám mấy người còn không hài lòng mà đồng loạt từ chức ư?”
“Được rồi, từ chức đi, tất cả đều từ chức đi, Tô Tuyết tôi không có mấy người vẫn có thể chống đỡ được Văn Hoá Đông Tinh!”
Tô Tuyết tức giận cúp điện thoại, sau đó nằm trên ghế văn phòng bóp trán.
Cô thực sự rất tức giận, Chu Ngọc Hồng ở nhà đã chọc tức cô, ở công ty Trần Thanh Xuyên lại gây rắc rối cho cô, bây giờ ngay cả Tôn Đình cũng chống lại cô. Cả đám đều bị sao thế, sao ai cũng nhắm vào cô mà chọc tức cô thế!
Sau khi đắm chìm trong cơn tức giận một hồi, Tô Tuyết mới từ từ bình tĩnh lại.
Sau khi suy nghĩ, cô cảm thấy mình nên khuyên giải Tôn Đình. Dù sao thì cô và Tôn Đình cũng nửa là bạn thân và nửa là đồng nghiệp, chỉ có Tôn Đình mới có thể chạm vào tâm tư của cô và biết được những thói quen khác nhau của cô, kiểu người ăn ý như vậy rất khó mà có được.
Nhưng khi cô gọi đến bàn thư ký thì chỉ có thư ký Lý Đại Vĩ trả lời.
Thư ký nói với cô rằng Tôn Đình đã rời đi, và chính Tôn Đình đã sắp xếp anh ta đến quầy thư ký để làm việc.
Tôn Đình thực sự đã rời đi, lại còn dứt khoát và kiên quyết như vậy nữa?
Tô Tuyết không thể tin được, vì vậy cô hỏi: “Sáng nay khi xảy ra chuyện khôi hài kia, anh có mặt ở đó không?”
Thư ký nói có, vì vậy Tô Tuyết đã gọi anh ta đến văn phòng.
Khi vào văn phòng, theo yêu cầu của Tô Tuyết, thư ký đã kể lại mọi chuyện xảy ra lúc sáng, từ việc Tô Quân vu khống Trần Thanh Xuyên như thế nào, phản ứng của Trần Thanh Xuyên lúc đó ra sao, đến việc Tô Quân lại mắng Tôn Đình là kẻ nô lệ, lại còn tát Tôn Đình một bạt tai nên Trần Thanh Xuyên mới ra tay dạy cho cậu ta một bài học.
Toàn bộ câu chuyện đã được thư ký kể lại cho Tô Tuyết nghe.
Sau khi Tô Tuyết biết được toàn bộ sự việc, cô đã nổi trận lôi đình.
Bởi vì những gì Tô Quân nói với cô hoàn toàn không phải như thế này, Tô Quân nói rằng vì Trần Thanh Xuyên ỷ vào sự đóng góp của anh cho công ty, vì vậy đã nói đủ loại từ ngữ khó nghe, cuối cùng còn ra tay đánh người. Lúc ấy Tô Tuyết sốt ruột khi thấy cậu ta bị thương nên đã không phân biệt được thật giả.
Điều khiến cô khó chịu hơn cả là Tô Quân lại nói Tôn Đình là một nô lệ!
Tôn Đình đã đi theo cô ba năm, gia đình cô ấy cũng có công ty, lý do khiến cô ấy muốn ở lại hoàn toàn là vì tình cảm.
Mà mối quan hệ bạn thân hiếm có này giờ đã tan vỡ vì một từ kẻ nô lệ của Tô Quân, tất nhiên, điều này cũng có mối liên hệ rất lớn với sự tức giận bừa bãi của chính cô.
Bây giờ tất cả đã rõ ràng, nhưng còn có tác dụng gì cơ chứ?
Tôn Đình đã từ chức, Trần Thanh Xuyên cũng đã từ chức, hai người mà cô có thể tin tưởng hoàn toàn đã từ chức.
Không phải vì những gì người khác đã làm, mà theo phân tích cuối cùng, đó là vì sự kiêu ngạo đáng thương đến tận xương tuỷ của cô.
Cô tự hào nghĩ rằng ai bỏ đi cũng chẳng sao, nhưng lúc này cô mới nhận ra tất cả những người cô buông tay đều là những người có thể chân thành giúp đỡ cô, nhưng họ đều bị cô làm tổn thương.
Tô Tuyết ngồi một mình trong phòng làm việc, lòng tràn đầy hối hận, cô thật sự không nên xúc động như thế.
Nhưng bây giờ hối hận cũng vô ích, bởi vì sau đó cô đã nhận được cuộc gọi từ ê-kíp chương trình.
“Mạc Tiểu Vũ đã dừng thu âm vì cô ấy nghe được tin tức anh Trần sẽ rời cương vị công tác.”
“Ngoài ra... nhóm chương trình của chúng tôi cũng đã thảo luận với tất cả các thành viên, và chúng tôi cũng đã xin từ chức, mong được sự chấp thuận.”
Bất chợt Tô Tuyết cảm thấy như sấm sét kinh thiên động địa, cô không ngờ sự ra đi của Trần Thanh Xuyên lại gây ra một loạt phản ứng như vậy, và phản ứng đó lớn đến mức toàn bộ nhóm chương trình đều muốn từ chức!
Nếu tất cả các nhân viên chương trình từ chức, chương trình sẽ thất bại, và nếu chương trình thất bại, họ sẽ không thể cung cấp quyền điều khiển cho trang web, vì vậy họ sẽ phải trả nhiều thiệt hại do đã vi phạm hợp đồng cho trang web, ngoài ra cô còn phải trả gấp ba lần tiền đầu tư cho công ty chủ quản.
Toàn bộ Văn Hóa Đông Tinh sẽ bị tháo dỡ và rao bán, bao gồm cả giấy trong sọt rác cũng phải bán phế liệu, nhưng cô không thể lấy đâu ra nhiều tiền như thế.
Vì vậy, có thể nói rằng sự từ chức của Trần Thanh Xuyên đã gián tiếp dẫn đến sự phá sản của công ty Văn Hoá Đông Tinh.
Trước đây Tô Tuyết chưa bao giờ dám tưởng tượng đến loại chuyện này, dù sao thì Tôn Đình và những người của tổ chương trình đều là người ban đầu của cô, hẳn phải hướng trái tim về phía cô chứ sao lại hướng về Trần Thanh Xuyên?
Khi cô chất vấn người phụ trách nhóm chương trình, câu trả lời của đối phương cũng rất chân thành.
“Nếu thị phi đúng sai là năm năm, thậm chí là ba bảy thì chúng tôi cũng sẽ hướng về chủ tịch Tô, nhưng toàn bộ chương trình từ lên kế hoạch, sản xuất đến hậu kỳ cho đến khi công chiếu, tất cả đều không phải do Trần Thanh Xuyên tự mình nỗ lực thực hiện sao? Ngay cả Mạc Tiểu Vũ đạt giải quán quân cũng là do anh ấy dẫn dắt hướng đến.”
“Nhưng còn bây giờ thì sao, chương trình nổi tiếng rực rỡ, công ty có tiền rồi thì sếp Tô lại định qua cầu rút ván ư? Chúng tôi không thể hầu hạ nổi một người chủ kiểu niệm xong kinh thánh bèn đánh hoà thượng được. Trần Thanh Xuyên có công lao to lớn như vậy mà cô nói đuổi là đuổi, vậy còn chúng tôi chỉ là những lính quèn, chẳng phải nếu cô thấy không vui thì cũng sẽ đuổi đi sao? Vậy thay vì để cô lao tâm khổ tứ thì chúng tôi sẽ ra đi trước như một sự tôn trọng!”
Những lời nói này rất khéo léo, cúp điện thoại cũng nhanh gọn.
Rõ ràng bọn họ đã hạ quyết tâm từ chức, ngay từ đầu bọn họ đã không muốn đi theo Tô Tuyết.
Như đã nói qua điện thoại, đi theo một người chủ như vậy, họ sợ sẽ thất vọng, sẽ đau khổ, cũng sợ tương lai sẽ bị đá.
Tô Tuyết định nói cô không phải như thế, mọi chuyện không như bọn họ nghĩ, nhưng điện thoại đã bị cúp.
Đến bây giờ cô mới biết được cảm giác của kẻ bị hiểu lầm là thế nào.
Mà cái cảm giác này, Trần Thanh Xuyên đã phải nếm trải suốt ba năm, ba năm mới trôi qua, bây giờ lại phải chịu đựng thêm lần nữa.
Tô Tuyết cảm thấy rất áy náy và thực sự có lỗi với Trần Thanh Xuyên.
Nhưng cô sẽ không thừa nhận sai lầm của mình, bởi vì như vậy có nghĩa là cô hèn nhát và bất tài, hy vọng mượn Trần Thanh Xuyên để kéo họ trở lại.
Cô sẽ không bao giờ làm thế, sự kiêu ngạo tận xương tuỷ sẽ không bao giờ cho phép cô làm chuyện đó, cô tin chắc rằng mình nhất định sẽ chống đỡ được chuyện này!
Vì vậy, tối hôm đó, Tô Tuyết đã tìm tới nhà Mạc Tiểu Vũ, cô ấy đang lau cây đàn.
“Cô có biết sự bốc đồng của cô sẽ phải trả giá như thế nào không?”
“Đó sẽ là cơ hội để cô trở nên nổi tiếng, rất có thể cô sẽ nổi tiếng nhanh chóng và cuối cùng trở thành một ngôi sao hàng đầu trong chương trình.”
“Chỉ vì cô dừng ghi hình và thu âm, cô sẽ mất những thứ này, thậm chí mất cả tương lai của cô và trở lại cuộc sống mà cô đã từng hát trong quán bar.”
Trong khi Tô Tuyết nói lời này, Mạc Tiểu Vũ vẫn luôn cúi đầu, nhẹ nhàng lau cây đàn yêu quý của mình.
Mãi cho đến khi Tô Tuyết nói xong, cô ấy mới ngẩng đầu nghiêm túc hỏi: “Dân đen không sợ chết, hà cớ gì lại lấy cái chết ra doạ?”
Đây là một văn bản cổ, dịch ra từ hiện đại có nghĩa là: tôi đây không sợ chết, có doạ cũng vô ích.
Mạc Tiểu Vũ không quan tâm đến những điều đó, và đó không phải là những gì cô ấy đang theo đuổi, Tô Tuyết có lấy hư danh ra dụ dỗ cô ấy thì cũng vô dụng.
Tô Tuyết còn định thuyết phục thêm, nhưng tiếng đàn ghi ta đã cắt ngang lời cô. Sau đó, tiếng hát của Mạc Tiểu Vũ vang lên.
“Một số người, có phúc đức gì để cho anh ấy phải khổ vì cô.”
“Một số người, hãy tự hỏi bản thân xem cô đã nợ họ quá nhiều không.”
“Một số người, mắt sáng tim mù, cũng không biết anh ấy chân thành nhất trên đời.”
“Một số người... tại sao không chết đi?”