Mục lục
Rể Hổ Hào Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi rời khỏi đây, Trần Thanh Xuyên trở về nơi ở của mình.

Kết quả là vừa về đến nhà, Tô Tuyết liền giống như một con cún con, ngửi ngửi xung quanh người anh.

Trần Thanh Xuyên hỏi: “Em ngửi gì thế, thích mùi rượu như vậy à?”

Tô Tuyết lắc đầu, cuối cùng cẩn thận nhìn Trần Thanh Xuyên, lấy được một sợi tóc trên vai anh.

Sau khi so sánh với mình, Tô Tuyết nhàn nhạt nói: “Vừa rồi em ngửi thấy mùi khác lạ, quả nhiên có người phụ nữ khác.”

“Nhưng anh yên tâm, dù em có ghen thì cũng sẽ không giận anh đâu. Em đã nói từ lâu rồi, người đàn ông tốt như anh có người phụ nữ thứ ba là chuyện bình thường, em sẽ không nói gì đâu. Anh đi nghỉ ngơi trước đi, em nấu chút canh gừng cho anh, trời lạnh uống rượu rất dễ cảm lạnh.”

Những lời này khiến Trần Thanh Xuyên cảm thấy ấm áp trong lòng, thật là một người phụ nữ tuyệt vời!

Vẫn nhớ rằng khi Tô Tuyết ở bên anh năm đó, cô còn có một chút kiêu hãnh không thể phá vỡ, không thể đập nát. Nhưng bây giờ làm gì có cái loại kiêu ngạo đó, tất cả những gì anh có trước mặt chỉ là sự dịu dàng của một cô gái, thật sự khiến cho lòng người ta như bị hòa tan.

Khi Tô Tuyết quay người định đi vào bếp, Trần Thanh Xuyên đã nắm lấy tay cô và kéo cô đến bên cạnh anh.

Ngồi trên ghế sô pha, Trần Thanh Xuyên kể cho Tô Tuyết những gì đã xảy ra đêm nay.

Nói xong, anh lại đưa tay gãi mũi Tô Tuyết: “Em đang nghĩ gì vậy, không có chuyện gì đâu.”

“Anh đã đồng ý với em, ngoại trừ em cùng chị Hồng Vũ, anh sẽ không có người phụ nữ nào khác, anh nói được thì làm được.”



“Hơn nữa em có thể tự mình cảm nhận xem anh có nói dối không.”

Khi Trần Thanh Xuyên nắm bàn tay nhỏ bé của Tô Tuyết định cảm nhận, Tô Tuyết đã tránh thoát ra với khuôn mặt đỏ bừng.

Cô không muốn thử, nhìn cũng thấy được rồi. Hơn nữa, cô hoàn toàn tin tưởng vào Trần Thanh Xuyên.

Bởi vì cô biết rất rõ rằng nếu Trần Thanh Xuyên thực sự có những người phụ nữ khác thì sẽ chẳng thèm nói dối mà sẽ thẳng thắn.

Bây giờ Trần Thanh Xuyên đã nói không có thì chắc chắn là không có.

Nghĩ đến việc Trần Thanh Xuyên đối xử tốt với mình như vậy, Tô Tuyết cảm thấy tốt đẹp, thậm chí bước chân khi đi nấu canh gừng cũng rất nhẹ nhàng.

Chỉ là hiện tại thứ Trần Thanh Xuyên cần không phải canh gừng, mà là cô. Cho nên Tô Tuyết căn bản không có cơ hội vào phòng bếp, lập tức bị Trần Thanh Xuyên bế lên, trực tiếp đi vào phòng ngủ. Theo cánh cửa phòng ngủ đóng lại, chỉ để lại mấy lời như “đáng ghét”…

Sáng hôm sau, Trần Thanh Xuyên lái xe đến công ty, cuối cùng bước vào văn phòng của mình.

Vừa bước vào văn phòng, anh đã thấy Dư Tư Mẫn đang dọn bàn cho anh.

Đó là điều bình thường, sáng nào Ngô Thiến Thiến cũng làm như vậy, không có gì lạ.

Sau khi chào hỏi một tiếng, Trần Thanh Xuyên ngồi trên ghế văn phòng, ngăn Dư Tư Mẫn tiếp tục.

“Được rồi, không cần quét dọn vệ sinh nữa, cô đi thông báo cho các bộ phận, mở họp sáng ở phòng họp.”

“Đúng rồi, về sau cô cũng không cần quét dọn vệ sinh, chỉ cần để dì vệ sinh tiến vào thu dọn là được. Tài liệu quan trọng tôi đều đã cất vào, cũng không cần lo lắng vấn đề an toàn.”

Sau khi dặn dò Dư Tư Mẫn những chuyện này xong, Trần Thanh Xuyên mân mê tài liệu trên bàn, tìm kiếm tài liệu liên quan đến cuộc họp sau đó.

Nhưng khi anh đang tìm tài liệu, tình cờ phát hiện ra rằng Dư Tư Mẫn vẫn đang đứng trước bàn làm việc.

Vì vậy, anh ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy, còn gì nữa không?”

Dư Tư Mẫn lúc này có vẻ hơi xấu hổ, cô ấy vẫn nhớ những gì đã xảy ra tối qua, mặc dù bản thân nương theo sức mạnh của rượu mới đồng ý hoàn thành vụ cá cược nhưng Trần Thanh Xuyên không nhận mà thay vào đó đưa cho cô ấy tiền cược khác.



Cô ấy rất rõ ràng về điểm này, cũng rất cảm kích trong lòng, vì vậy muốn cảm ơn Trần Thanh Xuyên.

Chỉ là cô ấy còn đang đỏ mặt chưa kịp nói điều gì, Trần Thanh Xuyên đã nói trước.

“Ồ, tối hôm qua uống nhiều quá, căn bản không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ là Tào Cương tới xin lỗi.”

“Có lẽ là lương tâm của anh ta thức tỉnh, biết quấy nhiễu cô không tốt, cho nên quyết định về sau không quấy rầy cô.”

“Nhưng vô luận như thế nào, đây cũng là chuyện tốt, về sau cô có thể yên tâm làm việc. Cố gắng lên, tôi rất xem trọng cô!”

Trần Thanh Xuyên dường như đang cổ vũ Dư Tư Mẫn, nhưng trên thực tế, anh đang ngầm bày tỏ rằng anh không quan tâm đến những gì đã xảy ra tối qua.

Là một nghiên cứu sinh, Dư Tư Mẫn tự nhiên sẽ không ngu ngốc, rõ ràng là Trần Thanh Xuyên đã đoán được cô ấy đang xấu hổ vì nghĩ đến chuyện tối hôm qua từ khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy, vì vậy anh tỏ vẻ mình cũng đã quên, cho cô ấy một bậc thang để thoải mái bước xuống.

Có một ông chủ chu đáo và nhân phẩm tốt như thế, Dư Tư Mẫn không biết mình có lý do gì để không chu toàn công việc.

“Sếp Trần, dù sao cũng cảm ơn anh, cảm ơn anh đã giúp tôi, tôi nhất định sẽ cố gắng và nỗ lực!”

Cô ấy nắm chặt tay và làm động tác cổ vũ, sau đó Dư Tư Mẫn sẵn sàng rời đi một cách đầy tự tin và thoải mái.

Nhưng ngay khi cô ấy chuẩn bị rời đi, Trần Thanh Xuyên lại cho cô ấy một đề nghị: “Sau này đừng làm động tác cổ vũ này nữa, ít nhất đừng dùng quá sức.”

Dư Tư Mẫn hơi sửng sốt, không hiểu Trần Thanh Xuyên có ý gì, động tác cổ vũ thì sao, trẻ con quá hả?

Khi cô ấy vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Trần Thanh Xuyên, Trần Thanh Xuyên vỗ ngực, đồng thời giải thích với cô ấy: “Rất dễ run.”

Run sao? Đây là bệnh, cần phải trị!

Nhưng ngay khi Dư Tư Mẫn chuẩn bị khuyên Trần Thanh Xuyên thì đột nhiên tỉnh táo lại, hiểu ý của Trần Thanh Xuyên.

Trong nháy mắt này, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy lại đỏ bừng, lại một lần nữa hối hận vì sao mình có dáng người tốt như vậy, ngay cả làm động tác cổ vũ cũng bị người khác trêu chọc chế nhạo, thật là xấu hổ chết mất!

Dư Tư Mẫn đỏ mặt cúi đầu, vội vã đi ra cửa.



Có lẽ do quá bối rối nên cô ấy đã va đầu vào khung cửa khi đang cúi đầu rời đi…

Nhìn Dư Tư Mẫn bối rối, Trần Thanh Xuyên không thể nhịn được cười.

Người phụ nữ này mặc dù có học vị, năng lực và trí tuệ cao, nhưng đôi khi ngây ngốc lại rất đáng yêu. Đặc biệt là ngoại hình xinh xắn dễ thương kết hợp với dáng người nóng bỏng như vậy, khiến người ta khó có thể không thích cô ấy.

Nhưng thích không có nghĩa là sở hữu, sở hữu thì phải chịu trách nhiệm. Trần Thanh Xuyên cảm thấy mình thỏa lòng tham rồi. Sở hữu Triệu Hồng Vũ cùng Tô Tuyết, như vậy thế giới này đối với anh mà nói đã không tệ rồi. Nước ba nghìn anh đã lấy đi hai gáo, không ít, còn lại sẽ được những người khác đến trân trọng, tin rằng Dư Tư Mẫn sẽ có một tương lai hạnh phúc.

Thu lại suy nghĩ của mình, Trần Thanh Xuyên lấy tài liệu ra và bắt đầu chuẩn bị cho những vấn đề liên quan đến cuộc họp…

Trong vài ngày tới, Trần Thanh Xuyên đều bận rộn với công việc của công ty, không có chuyện ngoài ý muốn nào khác xảy ra.

Lý Hiếu Mỹ cũng đã gọi điện vài lần trong khoảng thời gian đó, mời Trần Thanh Xuyên đến chơi nhà bà ấy khi rảnh rỗi.

Thực ra ý tứ rất rõ ràng, chính là để anh dẫn Tô Tuyết về nhà nhìn một cái, chỉ là Lý Hiếu Mỹ không nói rõ ra mà thôi.

Trần Thanh Xuyên có thể hiểu ý này, nhưng anh không vội vàng chuyện này. Mọi thứ đang từng bước tiến đến, lúc này chỉ mới rời đi vài ngày, để Tô Tuyết trở về nhà họ Hàn cùng, ngay cả khi anh có thể hiểu được sự nhung nhớ của Lý Hiếu Mỹ dành con gái, thì dù sao cũng phải đi từng bước ổn định vững chắc!

Vì vậy Trần Thanh Xuyên chỉ bảo sau này sẽ gặp, nhưng bây giờ công việc quá bận rộn, anh không có thời gian.

Lý Hiếu Mỹ cũng không ép, dù sao bà ấy cũng biết chuyện này quá chặt cũng không ổn, cho nên đành thôi.

Ngoài lời mời của Lý Hiếu Mỹ, Trần Thanh Xuyên còn nhận được những lời mời khác. Lời mời này quan trọng hơn nhiều, anh phải tham dự, bởi vì người đưa ra lời mời này là… chú hai của anh, Trần Chính Hà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK