Mục lục
Rể Hổ Hào Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Ngọc Hồng rời đi, bà ta không thèm để ý tới Tô Tuyết, trước khi rời đi còn vứt lại một câu.

“Chỉ cần là người có chút lương tâm, thì cả đời này đừng bao giờ gặp lại thứ bố mẹ lòng lang dạ sói đó nữa!”

Bị Chu Ngọc Hồng nói vậy, Tô Tuyết cảm thấy oan ức vô cùng, tại sao Hàn Thiệu Tông lại không chịu giúp Tô Quân, không phải ông ta không có năng lực giúp, chẳng lẽ bọn họ không biết Tô Quân và cô là chị em suốt hơn hai mươi năm nay sao?

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, là Lý Hiếu Mỹ gọi tới, nhưng Tô Tuyết tắt máy không nghe, giờ cô không muốn nói chuyện với Lý Hiếu Mỹ nữa.

Lau nước mắt, Tô Tuyết lái xe quay về nhà, thấy Trần Thanh Xuyên vẫn đang đứng hút thuốc ở ban công.

Những nỗi bất bình oan ức trong lòng cô không biết kể với ai, chỉ biết nói với Trần Thanh Xuyên.

Lúc vừa mới kể xong câu chuyện, Trần Thanh Xuyên lập tức lên tiếng hỏi cô: “Em là trẻ con sao?”

Tô Tuyết ngây ngốc, không rõ lời này của Trần Thanh Xuyên là có ý gì, sau đó, giọng nói Trần Thanh Xuyên lại tiếp tục vang lên.



“Nếu em không phải trẻ con thì ít cũng cần hiểu chuyện mình làm sai, mình phải có trách nhiệm gánh vác chứ? Tô Quân làm sai, cậu ta có nghĩa vụ gánh vác. Không ai có nghĩa vụ phải gánh vác thay cậu ta cả, cũng chẳng ai đáng bị lôi vào vì lỗi sai của cậu ta, và em càng không cần phải thấy oan ức như bây giờ.”

“Tại sao Hàn Thiệu Tông phải làm trái với pháp luật, làm trái lương tâm, làm tổn thương người khác chỉ vì mong muốn của em, bởi vì em là con gái ruột của ông ấy sao, hay bởi vì ông ấy nợ em nhiều thứ? Em đã thử nghĩ tới chưa, nếu Hàn Thiệu Tông làm theo lời yêu cầu của Chu Ngọc Hồng, ông ấy sẽ phải đối mặt với những chuyện gì?”

“Anh nói em nghe, đến lúc đó không chỉ Tô Quân bị bắt rồi xử bắn, mà Hàn Thiệu Tôn cũng sẽ ngồi tù vì chuyện của em, khi ấy, đối thủ của ông ấy sẽ nhân cơ hội giẫm đạp gia đình em, giày xéo gia đình em thành trăm mảnh mới thôi. Nếu vậy thì sao, cuộc sống của Hàn Sương – em gái em sẽ hoàn toàn thay đổi chỉ vì chuyện của em, mẹ em – Lý Hiếu Mỹ cũng sẽ suy sụp vì chuyện đó, thậm chí còn có những chuyện nghiêm trọng hơn nữa kìa.”

“Mà tất thảy những chuyện này là vì đâu, chỉ là vì thỏa mãn lòng muốn cứu cậu em trai cố ý giết người của em, em thấy như vậy có đáng không?”

Bị Trần Thanh Xuyên dạy dỗ một trận, Tô Tuyết thất thần nói không nên lời, cô có thể hiểu đạo lý đó, nhưng trơ mắt nhìn Tô Quân bị xử tử như vậy mà không làm gì, cô thật sự băn khoăn vô cùng, cô không thể chấp nhận kết quả như vậy.

Mà sau khi dạy dỗ cô, Trần Thanh Xuyên lại tiếp tục lên tiếng: “Vẫn là câu nói anh nói lúc trước, không phải chúng ta mặc kệ chuyện Tô Quân, chúng ta sẽ dốc hết sức vì chuyện này, nhưng phải có giới hạn nhất định, điểm mấu chốt là được thể vi phạm pháp luật, không thể tổn thương người nhà nạn nhân. Nếu Tô Quân nhận bản án chung thân, vậy thì cơ hội cậu ta tái hòa nhập xã hội là rất lớn.”

“Đến lúc đó, dù cậu ta có là phế vật em vẫn có thể nuôi cậu ta, cho cậu ta một ngàn vạn hay một trăm triệu cũng không sao hết, đây là cách để em báo đáp ơn dưỡng dục của Chu Ngọc Hồng, chứ không phải đề xuất cách tổn thương người khác và hủy hoại chính mình như vậy…”

Sau khi nghe Trần Thanh Xuyên nói xong, cuối cùng Tô Tuyết cũng gật đầu, cô ý thức được, đây là biện pháp phù hợp nhất.

“Thanh Xuyên, cảm ơn anh, nếu không nhờ anh thông não, thẳng thắn nói với em những lời này có lẽ em vẫn sẽ cố chấp.”

Tô Tuyết nhấc cánh tay Trần Thanh Xuyên lên, sau đó rúc đầu vào vai anh, bày tỏ sự cảm kích, cô thấy biết ơn vì vào những lúc thế này sẽ có Trần Thanh Xuyên bình tĩnh đưa ra quyết định chính xác, để cô không phải hối hận vì những hành động vội vàng hôm nay của mình.

Thấy cuối cùng Tô Tuyết cũng khôi phục được lý trí và khả năng phán đoán chính xác, Trần Thanh Xuyên mới dám thở phào một hơi.

Anh chỉ sợ Tô Tuyết sẽ trở nên cố chấp vào những lúc thế này, bởi vì một khi chấp niệm sinh ra sẽ rất khó thay đổi.



Trần Thanh Xuyên hít sâu một hơi, anh vươn tay, khẽ xoa xoa đầu Tô Tuyết, nói: “Yên tâm, anh sẽ dốc sức nghĩ cách mà…”

Đang nói chuyện, đột nhiên, tiếng đập cửa dồn dập bỗng vang lên.

Trần Thanh Xuyên nhích người đi tới mở cửa, sau đó, xuất hiện trước mắt anh là khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Chu Ngọc Hồng.

“Thanh Xuyên, tôi cầu xin cậu, dù thế nào cậu cũng phải cứu Tô Quân, giờ tôi chỉ quen một mình cậu là người có năng lực cứu nó thôi, tôi chỉ có thể tới cầu xin cậu, chỉ có cậu mới cứu được Tô Quân!”

Sau khi nói xong mấy lời này, Chu Ngọc Hồng lại nhìn về Tô Tuyết, ra hiệu bảo cô khuyên Trần Thanh Xuyên giúp bà ta, những biểu hiện của bà ta lúc này như thể người vừa tát Tô Tuyết vừa nãy không phải bà ta mà là một người khác. Trên thực tế, bà ta cũng hết cách rồi, bà biết chân trước đánh Tô Tuyết chân sau chạy tới cầu xin cũng không đúng lý lắm, nhưng vì Tô Quân bà ta không rảnh lo nhiều như vậy.

Có điều, Trần Thanh Xuyên không phải Tô tuyết, nên càng không cần ngại cái gọi là ơn dưỡng dục.

Vì vậy Trần Thanh Xuyên lập tức đáp lại Chu Ngọc Hồng: “Bà không cần cầu xin tôi làm gì, có xin thì tôi vẫn trả lời câu đó thôi, tôi sẽ dốc hết sức có thể để giúp Tô Quân trong phạm vi pháp luật cho phép, nhưng nếu là chuyện vượt quá giới hạn pháp luật thì mong bà đừng mơ tưởng nữa, không có khả năng đâu.”

“Cho nên, thời gian bà đứng đây cầu xin tôi thế này chi bằng đi cầu xin người nhà nạn nhân đi thì hơn, xin được bọn họ tha thứ cho Tô Quân rồi thì tương lai lúc bị tuyên án tòa có thể cân nhắc mức hình phạt của Tô Quân, như vậy rất có lợi cho Tô Quân, nên tôi khuyên bà tốt nhất đừng lãng phí thời gian ở chỗ tôi thêm nữa.”

Sau khi Trần Thanh Xuyên nói xong mấy lời này, Chu Ngọc Hồng vẫn rơm rớm nước mắt cố đấm ăn xôi năn nỉ một lúc lâu, nhưng Trần Thanh Xuyên vẫn không đồng ý.

Cuối cùng, Chu Ngọc Hồng lau nước mắt, tức giận hét lên: “Các người đều là một đám súc sinh, các người đều là đám tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa, bình thường các người nói dễ nghe thế nào hả, đến lúc xảy ra chuyện thì cảm đám trốn đâu hết không biết, đến cái rắm cũng không dám đánh, các người thậm chí còn không bằng súc sinh!”

Trần Thanh Xuyên không chấp nhận mấy lời mắng chửi của Chu Ngọc Hồng, anh lạnh mặt đáp lạp: “Chúng tôi là súc sinh, vậy tôi đây xin hỏi lại bà một câu, thế con trai Tô Quân bà là cái gì? Bà có nhớ lúc ở nhà bà tôi đã khuyên Tô Quân cái gì không? Tôi khuyên cậu ta hãy mau gọi 120 tới hiện trường đi, có thể người đó chưa chết mà chỉ bị sốc thôi, biết đâu cứu được.”

“Nhưng Tô Quân nói thế nào hả, cậu ta nói người chết chắc rồi, cậu ta sẽ không quay lại đó, cũng sẽ không gọi xe cứu thương, bởi vì cậu ta sợ cảnh sát tìm ra cậu ta! Nhưng sự thật thì sao, thực tế khi tôi đuổi tới bệnh viện, bác sĩ nói nếu đưa tới sớm hơn năm phút nữa thì vẫn còn hy vọng cứu sống!”



“Tô Quân sống chết không chịu nói ra hiện trường xảy ra vụ án, cuối cùng hại nạn nhân bỏ mạng, có thể nói cục diện trước mắt là do một tay cậu ta tạo thành! Bây giờ đã xảy ra chuyện thế này, cậu ta còn không chịu đứng ra nhận trừng phạt, mà bà thì vì cậu ta mà nghĩ người trên đời này đều xấu hết, còn bà là một người tốt, chỉ mình bà cảm thấy đau lòng khi con trai sắp bị xử bắn. Nhưng sao bà không thử nghĩ xem, liệu bố mẹ nạn nhân có đau đớn không?”

“Người ta nói suy bụng ta ra bụng người là tim Phật, nhưng theo tôi thấy, đừng nói là tim Phật, bà thậm chí còn chẳng biết thấu tình đạt lý là thế nào!”

Bị Trần Thanh Xuyên dạy dỗ một trận, Chu Ngọc Hồng á khẩu không nói được lời nào, đặc biệt là khi nghe đến chuyện bệnh viện cứu người kia bà ta lại hối hận không thôi, chỉ hận không thể đâm đầu vào tường. Khi đó bà ta cũng có mặt, tại sao bà ta lại không nghe lời khuyên bảo của Trần Thanh Xuyên, bà ta cũng có suy nghĩ giống Tô Quân, cảm thấy tốt nhất đừng báo cảnh sát, lỡ như cảnh sát bắt được con trai bà ta thì sao.

Kết quả thì hay rồi, không chỉ hại chết con nhà người ta, mà cũng thành công giúp con trai bà ta chuẩn bị nhận án xử bắn.

Nghĩ tới chuyện này, Chu Ngọc Hồng chỉ muốn chết luôn cho xong, sớm biết thế này lúc ấy bà ta đã bắt Tô Quân gọi điện kêu xe cấp cứu rồi…

Nhưng thế giới này vốn không bán liều thuốc hối hận, Tô Quân đã hại chết con nhà người ta, cậu ta cần phải nhận sự trừng phạt của pháp luật.

Sau khi bình tĩnh, Chu Ngọc Hồng cẩn thận suy nghĩ lại, cuối cùng cầu xin Trần Thanh Xuyên hãy dốc hết sức giúp đỡ Tô Quân trong phạm vi cho phép của pháp luật. Đương nhiên Trần Thanh Xuyên đồng ý, dẫu sao đây cũng là lời hứa xuất phát từ chính miệng anh.

Sau đó, Chu Ngọc Hồng nhìn về phía Tô Tuyết, bà ta ôm chặt cô, than thở khóc lóc…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK