Hầu hết những kẻ côn đồ này đều là những người trẻ tuổi, liều lĩnh và bốc đồng, làm việc không màng hậu quả.
Nhưng Trần Thanh Xuyên không quan tâm đến điều này, khi anh có bản lĩnh thực sự, không phải dựa vào sự tàn nhẫn là có thể chế trụ anh được.
Trên thực tế, điều này đúng là như vậy, Tiền Phát Đông vẫn rất đắc ý sau khi bọn xã hội đen xông vào một cách hung.
Chỉ là sự tự mãn của ông ta kéo dài chưa đầy một phút trước khi mặt ông ta hoàn toàn đóng băng, bởi vì những tên khốn đó đều đã bị hạ gục.
Nhìn những tên côn đồ rên rỉ khắp nơi, Tiền Phát Đông nhận ra một vấn đề, Trần Thanh Xuyên có năng lực, không thể chế trụ anh được.
Vì vậy, khoảnh khắc tiếp theo, Tiền Phát Đông đã thay đổi góc nhìn về Trần Thanh Xuyên:
“Xem ra cậu có võ công không tệ, làm sao vậy, cậu muốn lấy võ công đánh tôi sao?”
"Nói cho cậu biết, nếu cậu cho rằng làm vậy có thể khiến tôi buông tha tập đoàn Đại Minh, vậy thì cậu nghĩ sai rồi.”
“Tiền Phát Đông tôi đi lên không phải dựa vào nhiều người, mà là dựa vào quan hệ của tôi, quan hệ của tôi ngoài sức tưởng tượng của cậu đấy!”
Sau khi nói xong, Tiền Phát Đông hét vào mặt bọn côn đồ trên mặt đất: “Cút đi, cả một đám vô dụng!”
Có người ở đây thì ông ta có thể tăng thêm can đảm, nhưng Tiền Phát Đông không cần, ông ta rất tự tin, cần gì phải thêm can đảm để đối phó với đồ rác rưởi.
Sau đó, ông ta nói với Trần Thanh Xuyên: “Có tin vì chuyện lúc nãy cậu đánh người, tôi có thể khiến cậu vào tù không!”
Trần Thanh Xuyên cười lạnh một tiếng: “Làm sao vậy, gần đây sếp Tiền chuyển nghề sang nuôi trâu rồi à? Bằng không sao lại có nhiều lỗ mũi trâu để khoác lác như thế?”
Những gì anh nói khiến Tiền Phát Đông khá khó chịu, Trần Thanh Xuyên không thềm nể mặt ông ta!
"Đồ chó, xem ra hôm nay nếu không cho mày nếm chút lợi hại, mày sẽ không biết trời cao đất rộng là gì rồi.”
Trần Thanh Xuyên thực sự không biết trời cao đất rộng là gì, nhưng anh biết rằng Tiền Phát Đông không phải trời cao đất rộng.
Tự nhận mình có nhiều mối quan hệ sao? Theo quan điểm của Trần Thanh Xuyên, đây chỉ là một đống phân thối thôi!
Nhưng Tiền Phát Đông rõ ràng là không đủ tự mình hiểu mình, ông ta thật sự đã gọi điện.
“Trương Sở, tôi là Tiền Phát Đông, anh phái hai anh em đến đây đi, có người coi thường pháp luật và gây rắc rối ở đây này!”
“Được, được, Trương Sở vất vả rồi, hôm khác uống trà nhé!”
Sau khi gọi điện thoại, Tiền Phát Đông nhìn Trần Thanh Xuyên: “Chờ đi nhóc con, tao sẽ cho mày tiếp nhận sự dạy dỗ của xã hội!”
Trần Thanh Xuyên thực sự không sợ, anh muốn xem trong một xã hội được cai trị bởi pháp luật, có ai dám coi thường pháp luật hay không.
Vì vậy, anh và Tiền Phát Đông ngồi đối diện nhau trong phòng, mỗi người hút một điếu thuốc mà không nói lời nào.
Rõ ràng là hai người họ đang chiến đấu ngầm với nhau, chỉ chờ người ta đến, để xem ai cao thâm hơn.
Không lâu sau, có người mặc đồng phục bước vào, chào Tiền Phát Đông: “Sếp Tiền, có chuyện gì vậy?”
Tiền Phát Đông chỉ thẳng vào Trần Thanh Xuyên: “Chính cậu ta là người vô cớ đến đánh nhân viên của tôi, ra lệnh cho tôi ngừng hoạt động kinh doanh hợp pháp bình thường, còn yêu cầu tôi bồi thường cho cậu ta 8 trăm vạn nhân dân tệ. Đây là tống tiền, đây là coi thường pháp luật!”
Tiền Phát Đông đánh trả và đổ lỗi trực tiếp cho Trần Thanh Xuyên làm chuyện phi pháp.
Những gì ông ta nói, ngay cả một đứa trẻ cũng sẽ không tin, nhưng hai bộ tên mặc đồng phục kia thì có.
Sau khi Tiền Phát Đông nói xong, họ rút còng tay ra và chuẩn bị còng Trần Thanh Xuyên lại.
Trần Thanh Xuyên buồn cười; “Làm sao vậy, ông ta nói gì thì là vậy à, không cần điều tra sao?”
“Nói nhảm,s Tiền luôn là một doanh nhân xuất sắc ở địa phương. Loại chuyện này, người ta sẽ đổ oan cho anh sao? Cùng chúng tôi trở về điều tra!”
Những lời này thật sự rất có khí phách, đạo lý cũng rất cứng rắn, nhưng vấn đề là, đạo lý này là lẽ phải sao?
Trần Thanh Xuyên vỗ vào tay viên cảnh sát chuẩn bị còng tay anh, rồi gọi cho Hàn Thiệu Tông.
“Ông Hàn, tôi biết ông phụ trách kỷ luật và pháp luật, nhưng tôi không ngờ ông lại phụ trách kém như vậy, một sở trưởng không tôn trọng pháp luật, không phục tùng mệnh lệnh của cấp trên, mà lại tuân theo mệnh lệnh của một doanh nhân, người ta bảo cửa người đến là sở trưởng cử liền, chuyện gì vậy, chẳng lẽ chức vụ của ông không đủ quyền uy sao? Chẳng lẽ ông ngồi vị trí này để lấy tiền lương rồi mặc kệ tất cả sao?”
Những gì Trần Thanh Xuyên nói đã khiến Hàn Thiệu Tông ở đầu bên kia điện thoại vô cùng tức giận.
Cái quái gì thế này, tại sao lại gọi điện đến trào phúng chế nhạo ông ta chứ?
Nhưng ông ta cũng nghe ra được Trần Thanh Xuyên đã gặp phải sự bất công, anh đang tố cáo với ông ta!
Mặc dù rất khó chịu khi bị chế giễu, nhưng vì đã ở vị trí này, ông ta chắc chắn sẽ chứng thực những lời cáo buộc mình, thực thi pháp luật một cách công bằng. Vì vậy, ông ta hỏi Trần Thanh Xuyên, tên sở trường mà anh vừa nhắc đến là ai.
Đầu bên kia điện thoại, Trần Thanh Xuyên cũng không vòng vo, trực tiếp báo tên người đó, chính là lời mà Tiền Phát Đông vừa nói.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Hàn Thiệu Tông, Trần Thanh Xuyên trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha.
“Chờ một chút, rất nhanh sẽ có điện thoại xử lý chuyện này thôi.”
Lời này là nói với hai tên mặc đồng phục, và cả với Tiền Phát Đông, hai cảnh sát sau khi nghe điều này đều sửng sốt, vốn dĩ họ muốn dùng vũ lực bắt Trần Thanh Xuyên, nhưng không ngờ Trần Thanh Xuyên lại nói năng ngoan cố như vậy.
Tiền Phát Đông ban đầu cũng có chút sững sờ, nhưng sau khi nghĩ lại, chắc là không phải đâu, có lẽ anh đang dọa người ta thôi!
Nếu Trần Thanh Xuyên thực sự có chống lưng to như vậy, tại sao anh lại đích thân đến đây, anh chỉ cần gọi điện để tìm mối quan hệ là được rồi.
Nhưng ông ta không biết rằng Trần Thanh Xuyên đến đây chủ yếu là để xem Tiền Phát Đông này trâu bò như thế nào!
Sự thật đã chứng minh Tiền Phát Đông cũng chỉ có thế thôi, việc giải quyết ông ta chỉ còn là vấn đề trong vài phút.
Lúc này Tiền Phát Đông vẫn chưa có nhận thức như vậy, ông ta vẫn cảm thấy Trần Thanh Xuyên đang khoác lác và giở trò, vì vậy ông ta đắc thắng ngồi vào ghế ông chủ: “Giả vờ với tôi làm gì, cậu còn non lắm!”
"Cậu cho rằng cậu dùng thủ đoạn này có thể dọa được tôi sao? Mẹ nó! Tôi không ngại nói cho cậu biết sự thật, mấy thứ này chỉ là mánh khóe nhỏ thôi, lúc tôi dùng thủ đoạn thật sự thì cậu còn chưa sinh ra đâu.”
Vào lúc này, Tiền Phát Đông vẫn còn điên cuồng đến mức không để tâm đến cuộc điện thoại của Trần Thanh Xuyên.
Trần Thanh Xuyên không thèm quan tâm đến những điều này, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Hai cảnh sát cũng không tiện động thủ, chỉ có thể tiếp tục ở bên cạnh chờ đợi.
Cũng may thời gian chờ đợi không quá lâu, trong vòng hai phút, sở trưởng của họ đã gọi và bảo họ nhanh chóng rút lui, hơn nữa họ phải có thái độ tốt với Trần Thanh Xuyên, không được xúc phạm anh.
Sau khi trả lời điện thoại, hai người mặc đồng phục liếc nhìn nhau, nhanh chóng cười nói giả lả xin lỗi Trần Thanh Xuyên.
Nhưng Trần Thanh Xuyên hoàn toàn không để ý đến họ, xin lỗi là đủ sao? Nếu họ tuân thủ luật pháp thì đã không tồn tại tình trạng hiện tại, nhưng vì họ chọn vi phạm các quy tắc, vậy thì ngại quá, người như thế không thể tha thứ được.
Thế là họ đi đâu thì đi, Trần Thanh Xuyên chỉ lẳng lặng ngồi đó.
Anh hoàn toàn có lý do tin rằng, đừng nói là hai cảnh sát này, ngay cả tên Trương Sở kia cũng sẽ gặp xui xẻo!