Phải nói phòng truyền hình trực tiếp của anh ta quả thực rất sôi động, vừa mở màn đã có liên tiếp mấy quả tên lửa phóng lên, phòng truyền hình trực tiếp rất sôi sục.
Tôn Bách Lâm trò chuyện với các chị phóng tên lửa quen thuộc, bất kể bên kia màn hình là một bà già giàu có ở độ tuổi sáu mươi bảy mươi hay một nữ công nhân bình thường ba mươi bốn mươi, ai tặng quà cho anh ta đều là chị gái tốt. Tất nhiên, quà giá rẻ không tính.
Buổi tối tám giờ ba mươi, sau nửa thời gian tán gẫu, nơi này hoàn toàn đã được anh ta hâm nóng.
Sau khi đủ độ hot, Tôn Bách Lâm nói về bản thảo của mình tối nay.
"Kể cho mọi người nghe một câu chuyện cười nha. Dù là chuyện cười nhưng đó là sự kiện có thật. Tôi đã tận mắt chứng kiến."
"Nghe nói có một người như vậy, tên là Trần Thanh Xuyên, hai mươi tuổi, cả ngày hết ăn lại nằm không làm được gì. Kỳ thực cũng không thể nói là anh ta không làm được gì. Ít nhất thì anh ta vẫn có chút bản lĩnh trong việc lừa dối phụ nữ."
"Anh ta lừa một người bạn học nữ của tôi, cuối cùng cũng lừa được cô ấy kết hôn. Nhưng sau khi kết hôn thì bạn học nữ này của tôi mới phát hiện Trần Thanh Xuyên này ăn gì cũng không đủ, làm gì cũng không được, ngay cả thứ đơn giản nhất là lái xe cũng không biết, còn nói một cách đường hoàng rằng một người nặng hơn một trăm cân như anh ta hoàn toàn không thể có ích bằng một cục sắt nặng cả tấn.”
"Chỉ là một tên phế vật, cả ngày hết ăn lại nằm cũng thôi đi, lại còn hái hoa bắt bướm bên ngoài. Sau đó bạn học của tôi cuối cùng cũng ly hôn với anh ta, anh ta vẫn cứ bám dai như đĩa, hở một tí là sẽ quỳ gối trước mặt người khác giả vờ đáng thương, nếu không thì dọa treo cổ tự tử, còn ép bạn học của tôi đến mức không tuyển anh ta không được, bất đắc dĩ đành phải bố trí anh ta làm việc trong công ty của mình.”
"Nào có thể tưởng tượng được sau khi vào công ty, tên phế vật này còn chưa làm đủ ba ngày đã dụ dỗ một nữ đồng nghiệp cùng công ty, thậm chí còn chuốc say người ta rồi kéo vào nhà vệ sinh cưỡng bức..."
Tối hôm đó, Tôn Bách Lâm đã kể chuyện về Trần Thanh Xuyên trong phòng phát sóng trực tiếp cả đêm, lại còn chẳng thèm đổi tên. Nếu nói thẳng ra thì chính là sắp xếp vu khống. Cái có hay không có anh ta đều nói hết, chỉ thiếu nước nói ngay cả khi bà già đi vệ sinh mà Trần Thanh Xuyên cũng nhìn trộm nữa thôi.
Sau màn sắp đặt sinh động của anh ta, các đồng bào nữ trong phòng phát sóng trực tiếp tức giận đến mức không chịu được. Họ đều lên tiếng chê trách, thậm chí còn đăng video ngắn lên và lan truyền trên mạng, nhất quyết phải "làm thịt" Trần Thanh Xuyên kia.
Sau buổi phát sóng trực tiếp của Tôn Bách Lâm, có vẻ như một cơn bão lớn đang ập đến với Trần Thanh Xuyên.
Tất nhiên, đây cũng là điều mà Tôn Bách Lâm hy vọng, anh ta chỉ muốn Trần Thanh Xuyên bị mọi người đào lên và hoàn toàn bốc mùi, như vậy sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường và buộc phải rời xa Tô Tuyết. Trong ngành Internet, anh ta rất giỏi trong việc sử dụng sức mạnh của sự hỗn loạn Internet.
Trên thực tế đúng là như vậy, không cần đến ngày hôm sau, đêm hôm đó, Triệu Hồng Vũ đã đến gõ cửa phòng Trần Thanh Xuyên.
Nhìn Triệu Hồng Vũ mặc chiếc váy ngủ màu hồng đến đây, hai đùi khẽ di động, Trần Thanh Xuyên còn tưởng rằng cô ấy cố ý làm như vậy. Đang khi anh định tỏ vẻ đầu hàng, Triệu Hồng Vũ lại lấy điện thoại di động ra, cho anh xem đoạn video ngắn.
Đoạn video là ảnh chụp màn hình của buổi phát sóng trực tiếp của Tôn Bách Lâm trong phòng phát sóng trực tiếp, bên dưới còn có những đoạn ghi chép lại, biểu đạt tên đàn ông cặn bã phế vật lợi dụng phái nữ, bắt nạt phái nữ như thế nào. Chỉ trong một giờ ngắn ngủi, số lượt thích đã vượt quá 30.000 lượt. Ngoài ra còn có xu hướng tăng lên, các bình luận khác nhau bên dưới thậm chí còn gay gắt hơn, ý tứ gần giống nhau: Trần Thanh Xuyên đáng chết, phải bị làm thịt.
"Hiện tại tôi sẽ thu xếp người xử lý chuyện này, nhất định sẽ xóa sạch mọi dấu vết liên quan. Về phần Tôn Bách Lâm, cậu cứ yên tâm. Tôi sẽ thông báo cho Ngô Thế Hùng, bảo ông ta đưa Tôn Bách Lâm đến thế giới bên kia để câm miệng vĩnh viễn."
Lúc nói những lời này, trong đôi mắt của Triệu Hồng Vũ tràn ngập sự lạnh lẽo, cô ấy thực sự tức giận rồi.
Nếu chuyện này nhằm vào bản thân cô ấy thì cô ấy chẳng thấy sao hết, nhưng là Trần Thanh Xuyên thì tuyệt đối không được!
Đương nhiên, Trần Thanh Xuyên cũng hiểu sự lo lắng của cô ấy, nhưng anh vẫn từ chối: "Không cần thế đâu, tôi sẽ xử lý chuyện vặt vãnh này. Chị Hồng Vũ, chị cứ yên tâm ngủ tiếp đi, đừng lo lắng cho tôi."
Đặt hai tay lên bờ vai mịn của Triệu Hồng Vũ, Trần Thanh Xuyên đẩy cô ấy ra khỏi cửa.
Triệu Hồng Vũ trừng mắt nhìn anh: "Cậu đẩy cái gì mà đẩy, sợ tôi ở lại ăn thịt cậu luôn sao?"
Đúng là Trần Thanh Xuyên sợ, nhưng anh không sợ bị Triệu Hồng Vũ ăn, mà là sợ mình không nhịn được mà ăn Triệu Hồng Vũ.
Sức hút của cô gái này có thể gọi là yêu nghiệt, anh cũng không dám đánh giá quá cao định lực của mình, cho nên không đơn độc ở chung mới là cách ổn thỏa nhất.
Sau khi Triệu Hồng Vũ rời đi, Trần Thanh Xuyên trở về phòng và bật máy tính lên.
Anh bật máy tính lên không phải vì để ý đến cái trò mắng nhiếc trẻ con này của Tôn Bách Lâm, mà là để đầu cơ chứng khoán vào thị trường chứng khoán nước ngoài.
Tất nhiên, anh không vì kiếm tiền, mà là đang nghiên cứu các quy luật vận hành sức mạnh của thị trường vốn.
Người bình thường chắc hẳn không thể nghiên cứu kỹ lưỡng, thậm chí không biết bắt đầu từ đâu, nhưng tầm nhìn và mạng lưới kết nối đủ để anh làm được điều đó.
Đây là lý do thực sự tại sao mỗi ngày anh đều ngủ trên bàn tại nơi làm việc!
...
Sáng hôm sau, khi Tôn Bách Lâm vẫn đang nằm trên giường, anh ta nhận được cuộc gọi từ Tô Tuyết.
Trong điện thoại, Tô Tuyết vô cùng tức giận, hỏi Tôn Bách Lâm tại sao lại làm như vậy.
"Có bao giờ cậu nghĩ làm như vậy không chỉ làm tổn thương Trần Thanh Xuyên mà cả tôi, cũng như Văn hóa Đông Tinh cũng sẽ bị kéo xuống nước. Đến lúc đó Văn hóa Đông Tinh mà xảy ra chuyện, hợp đồng quảng cáo trực tiếp cậu ký với Văn hóa Đông Tinh cũng sẽ bị hủy, vì vậy kết quả cuối cùng của hành động tối qua của cậu là tự bê đá đập chân mình thôi!"
Qua điện thoại, Tô Tuyết chỉ trích Tôn Bách Lâm rất lâu, cuối cùng Tôn Bách Lâm cũng đồng ý yêu cầu của Tô Tuyết.
"Được rồi, vậy thì trong buổi phát sóng trực tiếp tối nay, tôi sẽ công khai xin lỗi tên rác rưởi đó và chấm dứt sự việc."
Tôn Bách Lâm không muốn buông tha cho Trần Thanh Xuyên nhẹ nhàng như vậy, anh ta ước gì Trần Thanh Xuyên sụp đổ trong cơn bão này mới tốt.
Nhưng nghĩ đến những gì Tô Tuyết nói cũng có lý, anh ta muốn đánh đổ Trần Thanh Xuyên, nhưng rất có thể Tô Tuyết và chính mình sẽ bị liên lụy. Nếu thực sự bị liên lụy thì mất nhiều hơn được, cho nên anh ta lựa chọn thỏa hiệp.
"Tên phế vật này, nể mặt Tô Tuyết nên lần này tao sẽ tha cho mày. Tin rằng qua lần này mày sẽ nhìn thấy sự lợi hại của tao, thế cũng là một chuyện tốt. Chắc là mày có thể hiểu được cái giá phải trả khi đắc tội tao lớn đến chừng nào, để xem tương lai mày có dám ngang tàng nữa không!"
Theo Tôn Bách Lâm thấy, Trần Thanh Xuyên chắc là một tên nhát gan, sau khi đến công ty, Trần Thanh Xuyên sẽ cúi đầu nhận lỗi anh ta.
Nhưng thực tế không phải vậy. Khi Tôn Bách Lâm đứng dậy thu dọn đồ đạc và đến công ty, Trần Thanh Xuyên đã đến tìm anh ta trước, vả lại thái độ của anh rất mạnh mẽ: "Cho anh hai con đường, hoặc là bị đóng băng hoàn toàn trên Internet, hoặc là xin lỗi tôi trong phòng phát sóng trực tiếp."
Ban đầu, Tôn Bách Lâm đã hứa với Tô Tuyết sẽ xin lỗi Trần Thanh Xuyên, nhưng giờ anh ta đổi ý rồi.
Với thái độ kiêu ngạo thế này của Trần Thanh Xuyên, tại sao anh ta phải xin lỗi?
"Sợ là anh vẫn chưa nhận ra được tình huống thực bây giờ nhỉ, còn muốn đóng băng tôi hoàn toàn trên mạng. Anh là cái lông gì?"
"Nói cho anh biết, tôi sẽ không xin lỗi anh trong chuyện này. Anh cứ chờ bị mọi người moi ra rồi chịu phỉ nhổ và chỉ trích đi!"