Nhưng chẳng hiểu sao khi ở trước mặt cô anh lại sẵn sàng tranh cãi và đối đáp không ngừng nghĩ. Trông hai người hệt như một cặp đôi oan gia không đội trời chung.
Cô liếc mắt nhìn anh một cái rồi chẳng buồn nói đến nữa. Điềm Manh tập trung học thuộc kịch bản mà anh vẽ vời ra. Cả một xấp giấy dày ghi chú về gia cảnh, học thức và cả tuổi thơ của cô. Ngoài ra còn có cả câu chuyện tình yêu gì sao gặp nhau giữa cô và anh. Đương nhiên mọi thứ đều là giả, những câu chuyện hoàn toàn không có thật nhằm qua mắt ông bà nội của anh.
- Chúng ta gặp nhau trong một sự kiện ra mắt bộ sưu tập trang sức của thương hiệu JSA và trúng tiếng sét ái tình ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nhau...
Đọc đến đâu cô liền nổi hết da gà đến đó. Điềm Manh nhíu sát đôi mày sắc sảo:
- Yêu từ cái nhìn đầu tiên! Có phải anh đọc quá nhiều truyện ngôn tình rồi không?
Nhìn biểu cảm nhăn nhó chẳng chút đồng tình của cô khiến tâm trạng của anh lập tức tụt dốc. Ngạn Hy đã dành cả đêm, đích thân suy nghĩ viết ra một "kịch bản" hoàn hảo như vậy để rồi nhận lấy thái độ không hài lòng từ cô.
- Ngôn tình thì sao? Chẳng phải càng lãng mạn càng tốt à?
Cô lắc đầu bó tay, tuy Điềm Manh là một tác giả viết tiểu thuyết ngôn tình, nhưng cô chưa từng bị bệnh nghề nghiệp, ngược lại cô nhìn nhận cuộc sống rất thực tế. Ngoài đời cô cũng chẳng mơ mộng về cuộc tình đẹp như mơ hay hoàn mỹ tựa bức tranh được chấm phá tinh tế. Thật không ngờ cô lại gặp phải một người bày trò sến súa như Lục Ngạn Hy.
- Anh nói được là được. Tôi không có ý kiến.
Cô đáp lại một câu phũ phàng vì quá bất lực. Phản ứng hờ hững của cô càng khiến anh chẳng chịu để yên:
- Nhưng cô vừa mới có ý kiến.
Cả hai chẳng ai chịu nhường ai, thấy anh quyết tâm hơn thua với mình, Điềm Manh tuy tức giận nhưng vẫn cố dặn lòng kiềm nén.
- Là lỗi của tôi, tất cả đều là lỗi của tôi!
Cô nhận sai theo cách cố tình "dằn mặt". Lục Ngạn Hy thường ngày điền tĩnh bao nhiêu thì khi đối mặt với cô lại bất chấp hình tượng mà lời qua tiếng lại.
- Cô...
Quản lý Hàn nhận thấy tình hình không ổn, cứ thế này thì hai người họ sẽ đấu võ miệng đến bao giờ, anh ấy cất lời cắt ngang cuộc tranh cãi của "cặp đôi":
- Thôi, thôi cho tôi xin can. Hai người cứ mâu thuẫn thế này thì đến lúc nào mới bàn xong chuyện?
Vừa nghe Đan Khôi nói dứt lời, hai người dù chẳng hề hẹn trước nhưng lại đồng thanh nói:
- Do anh ta kiếm chuyện trước.
- Tại cô ta gây rối.
Một lần nữa đôi oan gia lại tiếp tục nghịch nhau, quản lý Hàn thở một hơi dài mệt mỏi.
- Người xưa có câu "Thương nhau lắm cắn nhau đau". Hai người cứ đối đầu với nhau thế này không chừng sau này sẽ...
Cả hai nhanh chóng hiểu ý của Đan Khôi, vốn dĩ đang chẳng ưa nhau nên anh và cô hoàn toàn không đồng tình với hướng suy nghĩ này. Một lần nữa cả hai chẳng hẹn lại cùng cất lời một lượt:
- Tuyệt đối không có!
- Chuyện đó chắc chắn không xảy ra!
Quản lý Hàn lắc đầu rồi im lặng. Oan gia là thế nhưng biết đâu trong tương lai, lời anh ấy nói sẽ sớm trở thành sự thật.
- ---------------------------------
Ngày cô lo lắng đến mức mất ăn mất ngủ cuối cùng đã tới, hôm nay Điềm Manh chính thức cùng Ngạn Hy về nhà ra mắt ông bà nội của anh. Trước khi đưa cô đến gặp ông bà, Ngạn Hy đã đưa cô đi mua sắm rất nhiều trang phục mới đắt tiền. Anh muốn biến cô trở thành một tiểu thư quyền quý thực thụ.
Đôi chân nặng nề tiến vào phòng khách, căn biệt thự sang trọng với người hầu kẻ hạ chu đáo đang rất sẵn sàng chào đón cô. Từ lúc bước xuống xe ôtô đỗ trong sân biệt thự, cô và anh đã bắt đầu nhập vai diễn, cả hai nắm chặt lấy tay nhau tiến vào trong. Điềm Manh vì lo lắng nên vô tình siết chặt lấy tay anh, Ngạn Hy chẳng những không khó chịu mà còn thầm cười tươi trong lòng, quả thật chẳng rõ anh đang nghĩ gì.
- Ông bà nội, con về rồi.
Đây là lần đầu tiên anh dẫn một cô gái về ra mắt nên ông bà nội rất bất ngờ.
- Ngạn Hy thật sự dẫn cháu dâu về ra mắt chúng ta.
Thấy anh tay trong tay thấm thiết với cô gái xinh xắn, từ đầu đến chân đều toát ra vẻ sang trọng khiến ông bà hết sức hài lòng.
Cô chẳng đợi ông bà phải mở lời, đã nhận tiền thì phải làm tròn vai và có trách nhiệm, Điềm Manh nở nụ cười nhã nhặn, giọng nói hạ tông nhỏ nhẹ vô cùng êm tai:
- Chào ông bà, con tên Ân Nhạc Linh, con là bạn gái của anh Ngạn Hy.
Để tránh bị phát hiện, anh còn nhiệt tình tìm cho cô một cái tên mới.
- Ôi trời, trông con thật xinh đẹp. Con là người con gái đầu tiên mà Ngạn Hy đưa về nhà ra mắt ông bà đấy.
Cô nở nụ cười rồi thoáng nhìn sao anh, thật lòng Điềm Manh rất ngạc nhiên vì từ trước đến nay anh chỉ đưa mỗi cô về gặp ông bà nội.
- Em yêu à, chúng ta sang kia ngồi đi.
Cô trấn tĩnh bản thân, đầu óc quay cuồng, cả cơ thể ngây ra rồi thầm nghĩ: "Anh...anh ta vừa gọi mình là...EM YÊU sao?".