- Điềm Manh à, đưa quần áo giúp tôi.
Cô vội đặt điện thoại sang một bên rồi nhanh chân bước đến phòng tắm. Ngạn Hy hé cửa, ló mặt nhìn cô, ánh mắt đầy mưu mô:
- Tôi không kỳ lưng được, cô giúp tôi đi.
Lục Ngạn Hy thật lắm chuyện, nhưng anh là vì cô mà bị thương nên Điềm Manh phải hết lòng chăm sóc anh, không được nổi nóng với người đàn ông chai mặt.
- Được, để tôi giúp anh.
Cô đồng ý dễ dàng đến mức khiến anh ngạc nhiên. Từ lúc anh vì cô mà bị thương, Điềm Manh cũng trở nên ngoan ngoãn và dịu dàng hơn hẳn khi đối mặt với anh.
Anh ngồi trong bồn tắm hưởng thụ, cô cẩn trọng kỳ lưng cho anh, từng thao tác đều vô cùng nhẹ nhàng.
- Sắp tới ông bà nội của tôi sẽ tăng cường kiểm tra. Tôi nghĩ cô nên dọn đến đây sống tạm một tháng để tránh bị bại lộ.
Trò mới lại được anh bày ra, cô tròn xoe mắt ngỡ ngàng, tay dừng hành động kỳ cọ, đôi môi nhỏ nhắn cất lời:
- Dọn đến đây sống sao? Không thể được, sống cùng nhau sẽ rất bất tiện. Khi nào ông bà nội đến thì anh cứ báo với tôi, tôi sẽ đến nhà anh.
Ngạn Hy đã bày mưu tính kế muốn đưa cô vào tròng thì Điềm Manh chắc chắn chẳng thể thoát được. Anh bắt đầu bài phân tích bài bản chẳng khác nào văn mẫu đã được chuẩn bị tỉ mỉ từ trước:
- Ông bà nội sẽ đánh úp bất ngờ. Khi ấy nếu không thấy tôi và cô sống cùng nhau, chắc chắn họ sẽ nảy sinh khi ngờ. Nếu vậy thì vai diễn của chúng ta suốt mấy tháng qua khác nào công cóc. Đến lúc đó, e rằng hợp đồng cũng phải hủy bỏ.
Nghe đến chuyện hủy bỏ hợp đồng, cô vội thay đổi hẳn thái độ vì dù sao mỗi tháng cô cũng được trả một số tiền rất lớn. Trong điều khoản hợp đồng lại có yêu cầu cô phải hợp tác với anh để thực hiện kế hoạch đóng giả tình nhân.
- Anh nói cũng có lý, được rồi, vậy thì trước mắt tôi sẽ sang nhà anh ở ba ngày.
Thời hạn ngắn ngủi ấy vẫn chưa khiến anh cảm thấy hài lòng. Ngạn Hy tiếp tục đưa ra những lý do sâu xa hơn:
- Ba ngày thì quá ít, lỡ như cô vừa về ông bà nội lại đến thì sao? Ít nhất cũng phải ở tạm một tuần.
Cô thở dài một hơi, lần này không còn đường thoái lui nữa, lập luận của anh rất chặt chẽ và có sức thuyết phục nên cô cũng không thể phản biện được. Điềm Manh chỉ đành chấp thuận, ngoài cách đó ra cô cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
- Tôi biết rồi, một tuần thì một tuần.
Anh nở nụ cười thích thú nhưng cô nào nhìn thấy. Điềm Manh tiếp tục kỳ lưng cho anh, tâm trí đang không ngừng suy nghĩ, tuy vừa rồi cô tỏ ra chẳng đồng tình nhưng sâu thẳm trong lòng lại thấy phấn khích khi được ở gần anh. Điềm Manh thầm nghĩ: "Mình điên rồi!".
Tay cô vô thức kỳ mạnh khi đầu óc cứ không ngừng nghĩ về anh. Ngạn Hy đang hưởng thụ cảm giác êm ái, đột ngột cô mạnh tay khiến anh giật cả mình.
- Đau, cô muốn lột da tôi à?
Cô trấn tĩnh bản thân sau khi nhận ra mình đã quá mạnh tay nên vội vã xoa dịu chàng trai "bé bỏng":
- Tôi xin lỗi, tôi lỡ tay.
————————————————
Điểm hẹn tại một quán coffee trong con hẻm nhỏ ít người biết. Điềm Manh thừa hiểu vì sao Kay lại chọn quán này. Qua thời gian tiếp xúc với Ngạn Hy, cô đã mở mang tầm mắt khi được biết thêm về cuộc sống luôn bị săm soi, dòm ngó tứ phía của người nổi tiếng. Để tránh bị truyền thông và fan hâm mộ bắt gặp, Kay lựa chọn những quán ít người biết đến là thích hợp nhất.
Khi cô đến nơi đã thấy anh ấy chờ sẵn, Kay vẫy tay ra hiệu, cô có chút ngạc nhiên vì cả hai chỉ gặp nhau một lần khi cô va phải anh ấy nhưng Kay đã nhớ mặt cô. Dạo gần đây Điềm Manh cũng tự thấy bản thân được ngôi sao sáng loá chiếu vào nên liên tục có cơ hội tiếp xúc với những người nổi tiếng hàng đầu showbiz.
Cô bước về phía Kay, thấy cô đến gần, anh ấy cất lời:
- Cô đến rồi, mau ngồi đi.
Điềm Manh ngồi xuống ghế, mặt đối mặt với nam ca sĩ. Cô hơi căng thẳng khi gặp người nổi tiếng, ở ngoài Kay còn đẹp trai hơn trên hình. Tuy nhiên đối với cô thì Ven vẫn là nhất.
- Chào anh, tôi rất vui mừng khi nhận tin anh đã nhặt được ví của tôi. Mà sao anh biết được số điện thoại của tôi mà gọi đến?
Vừa lúc người phục vụ mang menu đến, cô nhỏ nhẹ nói:
- Cho tôi một ly capuchino.
Kay có chút bất ngờ vì capuchino vốn dĩ chẳng dễ uống, không phải ai cũng yêu thích vị đắng đặc trưng được xem là khó thưởng thức của loại thức uống này.
Kay nở nụ cười, lấy trong túi áo ra một chiếc ví nhỏ xinh rồi đưa cho cô.
- Của cô đây. Tôi nhìn thấy trong ví có một tấm danh thiếp ghi lại số điện thoại nên đã thử gọi.
Điềm Manh mỉm cười rạng rỡ, cô nhận lại ví, nhã nhặn cất lời:
- Cám ơn anh.
Cô mở ví ra kiểm tra những thứ quan trọng bên trong, thật may khi mọi thứ đều còn nguyên vẹn. Bên trong có một tấm danh thiếp cá nhân khi Điềm Manh làm nhân viên bán mỹ phẩm cho một cửa hàng cách đây vài năm, cũng nhờ đó mà Kay đã liên lạc được với cô.
- Đã lâu không gặp em, Bách Ly.
Câu nói của Kay khiến cô vô cùng khó hiểu lẫn bất ngờ. Điềm Manh khép ví lại rồi đưa mắt nhìn Kay, không đợi cô phải hỏi, anh ấy chủ động nói tiếp:
- Anh là Lâm Thần.