• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngồi trước màn hình laptop, tay cầm túi bánh nhâm nhi, cô cảm thấy bứt rứt vì mấy ngày qua không thực hiện bất kỳ phi vụ hack dữ liệu nào cả.

- Phải tạm gác lại tận một năm, chắc mình điên mất!

Trong bản hợp đồng có quy định rõ, trong suốt quá trình cả hai đóng giả tình nhân, cô tuyệt đối không được làm hacker để tránh bị bại lộ thân phận sẽ ảnh hưởng đến anh. Nhưng dù sao Điềm Manh cũng đã vào nghề hơn mười năm qua, phi vụ nhận liên tục, bây giờ phải tạm dừng nên cô không tránh khỏi bứt bối.

Lên mạng lướt xem tin tức, bất chợt cô nhìn thấy video ghi lại buổi phỏng vấn và ký tặng fan của anh. Điềm Manh bấm vào xem, hình ảnh Ngạn Hy nở nụ cười rạng rỡ, dịu dàng lại nhiệt tình khi giao tiếp với fan khiến cô cảm thấy không quen mắt:

- Anh ta diễn xuất tài tình thật, khác hẳn lúc đối diện với mình, tên đáng ghét.

Bỏ một miếng bánh vào miệng nhai nhai, cô cong nhẹ ngón tay rồi gõ gõ vào màn hình laptop đang xuất hiện hình ảnh của anh:

- Tôi đánh chết anh, đồ khó ưa!

Cô đang nghĩ đến Ngạn Hy thì anh lập tức gọi điện thoại đến. Điềm Manh nhìn tên hiển thị trên màn hình do cô đặt biệt danh "Duyên Âm". Thở một hơi dài ngao ngán, cô miễn cưỡng bắt máy:



- Tôi nghe đây.

Ở đầu dây bên kia, giọng nói điềm tĩnh nhưng luôn khiến cô cảm thấy bất an:

- Thay quần áo đi, bây giờ tôi sẽ đến đón cô.

Đột nhiên anh gọi điện, chẳng rõ đầu đuôi đã bảo sẽ đến nhà đón cô ngay lập tức, Điềm Manh ngơ ngác, hoang mang đáp lời:

- Sao chứ? Ngay bây giờ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Anh không trả lời câu hỏi của cô, Ngạn Hy lạnh lùng lập lại câu nói, rõ ràng đây là một sự ra lệnh:

- Đi rồi sẽ biết. Hai mươi phút nữa tôi sẽ có mặt ở trước nhà cô. Nhớ mặc trang phục tôi đã mua cho cô.

Không để Điềm Manh kịp phản ứng, anh vội vàng cúp máy khiến cô sốc chẳng nói nên lời.

- Hai mươi phút? Anh ta điên rồi.

Cô nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn tám giờ tối, Lục Ngạn Hy lại muốn giở trò chăng? Điềm Manh khẩn trương đứng bật dậy, anh nói đến là đến ngay, chẳng cho cô thời gian để thoải mái chuẩn bị gì cả. Hơn nữa anh còn muốn cô mặc những bộ váy đắt tiền do anh mua cho, chắc chắn Lục Ngạn Hy sẽ đưa cô đến một nào đó sang trọng.

Đúng hai mươi phút sau anh liền có mặt ở trước cổng nhà cô. Về khoảng đúng hẹn thì Ngạn Hy luôn đứng số một, điều này chẳng cần phải bàn cãi.

Vừa ngồi vào trong xe, cô đã lập tức càu nhàu vì bị anh hối thúc chuẩn bị thật nhanh, đã vậy còn không nói cô biết lý do.



- Anh làm gì mà gấp gáp thế? Bây giờ anh muốn đưa tôi đi đâu?

Ngạn Hy tiết kiệm thời gian nên nhanh chóng nổ máy, vừa lái xe anh vừa trả lời:

- Đến gặp ông bà nội.

Tiếng sét vừa xẹt qua tai cô, Điềm Manh vội thốt lên:

- Tại sao anh lại đột ngột đưa tôi đến gặp ông bà nội của anh? Chuyện này là thế nào? Tôi chẳng hiểu gì cả.

Anh bình thản đến mức khiến cô bực cả mình, trong khi Điềm Manh đang vô cùng sốt ruột thì anh lại trưng ra vẻ mặt chẳng chút bận tâm.

- Ông bà nội đã phát hiện ra thân thế của cô chỉ là giả. Bây giờ chúng ta phải triển khai phương án B thôi.

Cô nghe đến chóng mặt, có cả chuyện thay đổi phương án, kế hoạch này ban đầu anh không hề bàn đến, chắc chắn là một vấn đề phát sinh có tính chất nghiêm trọng. Vậy nên anh đã vội vã đưa cô đến gặp ông bà nội khi trời đã tối sầm mà không báo trước.

- Tại sao họ lại phát hiện ra gia cảnh của tôi là giả? Chẳng phải chúng ta đã chuẩn bị mọi thứ rất kỹ càng rồi sao?

Anh thừa hiểu ông bà nội rất tinh ý lẫn kỹ tính. Ngay sau khi ông bà đưa ra quyết định ép anh đi xem mắt thì Ngạn Hy lập tức bảo đã có người yêu để ngăn chặn ý định của họ, tất nhiên ông bà nội sẽ chẳng dễ dàng tin anh.

- Vốn dĩ rất khó để qua mặt ông bà nội. Lát nữa tôi đã có cách, cô chỉ cần phối hợp ăn ý với tôi là được.

Ngạn Hy úp mở mà chẳng chịu nói rõ, cô nóng lòng nên vội hỏi:

- Anh có cách gì?

Thay vì nói ra để cô có sự chuẩn bị trước, anh lại nhất mực không muốn tiết lộ khiến cô cảm thấy rất khó hiểu:

- Lát nữa cô sẽ biết. Chỉ cần ngoan ngoãn hợp tác với tôi là được.

Anh nhắc đi nhắc lại chuyện muốn cô phối hợp, nhưng cụ thể sẽ làm gì thì Ngạn Hy không đề cập đến. Người đàn ông này luôn khiến cô phải đau đầu suy nghĩ.

Đến nhà ông bà nội, anh nắm tay cô, nhập vai tình nhân mà cùng nhau đi vào trong. Điềm Manh có chút e dè, cô nhìn thấy ông bà nội đang ngồi ở ghế sofa, nét mặt căng thẳng khác hẳn với vẻ niềm nở, vui mừng trong ngày đầu cô về ra mắt.

- Ngay từ đầu ông bà đã nghi ngờ, con lấy lý do có bạn gái thực chất chỉ để tránh chuyện kết hôn thôi. Còn dám nói dối ông bà về thân phận của cô gái này.

Ông nội bức xúc quát mấy lời, anh bình tĩnh lắng nghe, bây giờ bầu không khí đang rất căng thẳng, nhưng anh tuyệt đối sẽ không chấp thuận đi xem mắt.

- Con xin lỗi vì đã nói dối ông bà về gia cảnh của cô ấy. Nhưng chuyện con và cô ấy yêu nhau hoàn toàn là thật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK