- Tại sao anh lại nói dối em?
Nghe câu hỏi của cô, Kay không tránh khỏi cảm giác xấu hổ, nhưng sự dối trá mà anh ấy lựa chọn cũng vì xuất phát từ tình cảm bền bỉ, qua bao năm vẫn chưa từng đổi thay, dẫu đáng trách nhưng cũng thật đáng thương.
Ánh mắt Kay u buồn, hiện hữu rõ nét nỗi luyến tiếc, vấn vương:
- Bởi vì từ nhỏ anh đã rất thích em. Suốt mười bảy năm qua, anh vẫn luôn nghĩ về em, nhưng anh biết em đã từng hứa sẽ kết hôn với Lâm Thần. Vậy nên anh nghĩ, chỉ khi anh trở thành Lâm Thần, em mới đồng ý ở cạnh anh. Nhưng xem ra, anh đã lầm to rồi.
Bầu không khí trở nên trầm lắng, cô và Venn nhìn nhau, thật tâm không nỡ trách Kay. Ba người sau nhiều năm mới nhận lại nhau, lẽ ra nên vui mừng chứ nào phải rơi vào tình cảnh khó xử thế này.
- Bách Ly, xin lỗi em.
Cô thoáng im lặng, có chút khó xử khi đối mặt với Kay. Nhưng xét cho cùng, chuyện anh ấy làm tuy không đúng nhưng cũng nào phạm pháp hay gây nguy hiểm cho bất kỳ ai. Tình cảm Kay dành cho cô, thật sự đáng trân trọng, tuy nhiên hành động nói dối vẫn là sai trái, dù đã dùng đến thủ đoạn nhưng tiếc thay, Kay vẫn không thể có được cô.
- Anh nhận ra lỗi lầm là được rồi. Em không trách anh đâu. Đối với em, anh mãi là người anh trai tốt.
Từ nhỏ Lâm Tường đã rất thích cô, nhưng Bách Ly chỉ xem anh ấy như một người anh trai, một người thân trong gia đình, người cô để mắt đến là Lâm Thần, cả hai dành cho nhau tình cảm vô cùng đặc biệt.
Kay cứ ngỡ lần này bản thân nói dối sẽ chẳng có ai hay biết, nhưng nào ngờ Venn chính là Lâm Thần, ngoài ra anh còn là bạn trai của cô.
- ------------------------------
Trên đường trở về, Ngạn Hy đưa cô đến công ty Collin, anh bảo có tập tài liệu cần mang về nhà xem trước. Lúc bước vào thang máy, cô không nhịn được mà cất lời hỏi:
- Có phải anh đã nhận ra em từ lâu rồi đúng không?
Từ lúc ngồi trên xe, cô đã rất muốn hỏi, nhưng vì cứ thấy hồi hộp và sốc trước sự việc vừa xảy ra nên đã quyết định giữ im lặng. Anh đối mặt nhìn cô, giọng nói nhỏ nhẹ:
- Phải, từ trước khi chúng ta gặp nhau ở căn nhà hoang, anh đã nhận ra em rồi.
Điều anh vừa nói càng khiến cô kinh ngạc, Điềm Manh mở to mắt nhìn anh, thật chẳng biết bản thân có phải là con mồi, ngay từ đầu đã sập bẫy mà chẳng hề hay biết.
Ánh mắt cô tràn ngập hoang mang, chuyện này dù có suy nghĩ sâu xa ra sao cô cũng chẳng tài nào lường trước được:
- Anh đã biết sự thật về em lâu như vậy nhưng tại sao lại không nói em biết? Anh còn giả vờ như trước đây chúng ta chưa từng quen biết nhau.
Ngạn Hy tạm thời không đưa ra câu trả lời, anh im lặng nắm lấy tay cô, cùng lúc cánh cửa thang máy mở ra, anh kéo cô đi vào phòng làm việc của mình.
Cả hai vừa bước vào trong, anh lập tức xoay người lại nhìn cô rồi đáp lời:
- Anh muốn em yêu anh, muốn kết hôn với anh vì anh là anh chứ không phải vì lời em hứa với Lâm Thần lúc nhỏ.
Anh vẫn giữ chặt tay cô, cả hai nhìn nhau, trong đôi mắt rọi soi hình ảnh của đối phương, Ngạn Hy nói tiếp:
- Lúc nhỏ em từng nói không muốn yêu người có gia cảnh quá cách biệt với em. Vậy nên anh muốn mọi thứ đến theo cách tự nhiên nhất, từ từ khiến em rung động, không còn để tâm đến những rào cản nhỏ nhặt ấy nữa.
Người trước mặt cô mới đúng thật là Lâm Thần, anh nhớ những chuyện cô từng nói với anh lúc nhỏ, nhớ những bí mật của hai.
- Đến cả chuyện đó mà anh vẫn nhớ sao?
Ngạn Hy nở nụ cười, nhiều năm qua chưa bao giờ quên cô gái nhỏ từng ngây ngô hứa rằng sau này lớn lên sẽ kết hôn cùng anh.
- Chẳng những chuyện đó mà mọi thứ về em, anh đều nhớ rất rõ.
Trước đây khi Lâm Thần hay tin anh sắp được ba mẹ ruột đón về nhà, sống đúng với danh phận thiếu gia của Lục gia danh giá, anh vừa vui mừng lại vừa buồn bã, tiếc nuối, cảm xúc đan xen lẫn lộn. Và rồi trước khi anh rời đi, lúc này Điềm Manh vẫn chưa hay biết Lâm Thần sắp xa mình. Anh đã hỏi cô nếu như anh trở nên giàu có, là con trai của một gia đình thượng lưu thì khi lớn lên, cô vẫn sẽ cưới anh chứ?
Khi đó Điềm Manh chỉ là cô bé ngây thơ, suy nghĩ vô tư, hồn nhiên mà đáp lời rằng cô chỉ muốn anh là Lâm Thần của hiện tại, nếu anh trở nên giàu có, anh sẽ quên mất cô và cô cũng cảm thấy mình không xứng với anh nữa.
- Anh...ngốc thật, em nói thế nào thì anh nghe thế đó sao?
Trông vẻ mặt đáng yêu của Điềm Manh, anh nở nụ cười rồi đưa tay chạm vào gò má trắng hồng:
- Dĩ nhiên rồi, lời của vợ tương lai, sao anh có thể không tin chứ?