Mục lục
Thỉnh Công Tử Trảm Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Đình là người có tu vi cao nhất, cần bảo tồn tu vi để đối phó với những tình huống có khả năng đột nhiên phát sinh, không muốn lãng phí chân nguyên vào việc mở đường nhỏ nhặt này. Mà Từ Tử Tình là người có tu vi yếu nhất, lại là lần đầu tiên xuống núi, nên đứng ở giữa trong đội ngũ bảo hộ. Còn lại ba người sẽ thay phiên nhau đảm nhiệm nhận nhiệm vụ.

Sắp xếp như vậy tuyệt đối được coi là hợp lý.

Thế nhưng...

"Ta có một chút ý kiến." Vẫn đứng cuối cùng trong đội ngũ, Sở Lương đột nhiên mở miệng nói.

"Ừm?" Phương Đình nhíu mày nhìn về phía hắn.

Tầm mắt của mọi người cũng rơi vào khuôn mặt vẫn luôn mỉm cười của hắn, mơ hồ có chút bất thiện. Không biết tên đến từ Ngân Kiếm Phong này lại muốn làm ra chuyện thiêu thân gì nữa.

Tiếp theo, bọn họ nghe thấy Sở Lương mở miệng nói: "Nhiệm vụ mở đường trừ yêu do một mình ta đảm nhiệm là được rồi, không cần phải thay phiên nhau đâu."

"Cái gì?"

Lời Sở Lương vừa thốt ra kia không khỏi khiến cho tất cả mọi người đều hơi kinh ngạc.

Phải biết rằng, trong khu rừng dạng như thế này có yêu ma hoành hành, chân nguyên lại không thể được bổ sung, nói không chừng sẽ gặp phải nguy hiểm gì. Một khi thật sự gặp phải tình huống nguy hiểm đột nhiên phát sinh gì thì chắc chắn người bảo tồn tu vi càng nhiều, cơ hội thoát khỏi nguy hiểm sẽ càng lớn.

Cho nên xuất phát từ bản tâm, bọn hắn chắc chắn đều không muốn ở trong việc mở đường này lãng phí chân khí. Nguyên nhân chính là như thế nên Phương Đình mới đưa ra phương án công bằng để ba người thay phiên nhau.

Trong khoảnh khắc Sở Lương mở miệng nói có ý kiến, bọn hắn đều nghĩ rằng người nọ đang cố gắng nghĩ biện pháp từ chối trách nhiệm, hoặc là kéo Phương Đình và Từ Tử Tình cùng vào.

Nhưng không thể ngờ rằng... Thiếu niên mang nụ cười ấm áp trước mắt này lại chủ động đưa ra muốn một mình đảm nhiệm nhiệm vụ mở đường.

Hắn cũng chỉ mới đạt đến Thần Ý Cảnh sơ kỳ mà thôi, phần đảm đương này thật sự khiến cho người ta ngạc nhiên.

"Sở huynh đệ, đây cũng không phải là trò đùa." Lâm Bắc là người đầu tiên khuyên nhủ: "Hơn nữa con đường này nói không chừng phải mất vài canh giờ để đi qua, nếu như ngươi hao hết chân khí, thì cũng bất lợi cho việc thu thập hái Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa của chúng ta tiếp theo, vẫn là chúng ta thay phiên nhau mở đường đi."

Sở Lương mỉm cười nói: "Không sao, ta có nắm chắc. Nếu như chân khí của ta sắp không đủ, ta đương nhiên sẽ tự rút lui để thay phiên nhau. Tu vi của ta thấp, khó có thể giúp đỡ nhiều được, vậy nên hãy để cho ta ra thêm mấy phần lực ở đây đi."

Lời nói của hắn khẩn thiết, vẻ mặt chân thành tha thiết, nói khiến cho tất cả mọi người đều có một chút cảm động.

"Nếu ngươi cứ khăng khăng như thế, vậy thì trước do ngươi mở đường. Sắc trời sắp muộn rồi, chúng ta phải vào núi càng sớm càng tốt." Phương Đình xoay người nói, dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Ngươi hãy nhớ, nếu như chân khí hao phí hơn một nửa thì phải thay phiên nhau kịp thời. Nếu như chờ đến lúc tiêu hao hết sạch mới nói thì coi như đã hơi trễ."

"Ta hiểu được." Sở Lương vuốt cằm nói.

Tiểu cô nương Từ Tử Tình nhìn Sở Lương, chép miệng.

Trên thực tế, linh sủng Bạch Điểu của Từ Tử Tình không phải là do huynh trưởng cho, mà là sư tôn cho. Vương Huyền Linh vô cùng nuông chiều nàng từ thuở nhỏ, cho nên tình cảm của Từ Tử Tình đối với sư tôn cũng rất sâu sắc. Đối với Ngân Kiếm Phong có thù với Vương Huyền Linh kia đương nhiên nàng cũng cảm thấy rất không tốt.

Ngay khi nghe nói Sở Lương là đồ đệ của Đế Nữ Phượng của Ngân Kiếm Phong, nàng là có ý căm thù trong lòng. Lúc cho hắn lên trên lưng Bạch Điểu của mình, trong lòng nàng còn cảm thấy hơi tức giận không nhịn nổi, cố ý ngồi ở phía trước cô lập hắn.

Nhưng tâm tư của tiểu cô nương cũng rất mềm mại, lúc này đột nhiên thấy Sở Lương chủ động nhận gánh trách nhiệm thay đoàn đội, rõ ràng chính là vì cố gắng xây dựng quan hệ với mọi người nha. Nàng đột nhiên cảm giác được, hành động mình vừa mới cô lập người ta thật sự là quá không tốt.

Mà vị Sở Lương sư huynh này...

Trầm tĩnh, còn hết sức anh tuấn, cười cũng nhìn rất đẹp... Xem xét thì chính là người tốt nha.

Từ Tử Tình kéo nhẹ góc áo, chạy chậm mấy bước đến trước mặt Sở Lương, móc ra một cái bình nhỏ nói: "Sở sư huynh, đây là ba viên Tụ Khí Đan, ngươi giữ lại dùng đi."

Tụ Khí Đan có thể giúp người nhanh chóng bổ sung chân khí, ngay trong lúc này đương nhiên là có tác dụng lớn. Tuy nhiên tác dụng chủ yếu của Tụ Khí Đan vẫn là tăng trưởng tu vi tu hành sau khi sử dụng, ở bên trong lúc này không có cách nào theo tiến hành tu luyện tiếp theo, chỉ đơn giản là bổ sung chân khí, khó tránh khỏi có chút lãng phí.

"Từ sư muội, cái này..." Sở Lương vừa định từ chối nhã nhặn thì thấy tiểu cô nương mở to đôi mắt ngập nhìn mình, trong mắt tràn đầy áy náy. Tựa hồ như mình không nhận thì nàng sẽ khóc ngay lập tức vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK