Nếu là hòn đá bình thường một đường mạnh mẽ đâm qua cũng không sao cả nhưng hết lần này tới lần khác quái thạch trong sơn cốc này lại cực kỳ cứng rắn. Lúc ngự kiếm với tốc độ cao nhiều lần trọng kích vốn là chuyện cực kỳ nguy hiểm, ngay cả đối với một người tu luyện ở tứ cảnh như Phương Đình cũng không thể chịu đựng được.
Nhưng sau một lát, thân hình hắn xoay người lại, chuyển thành thân thể đạp gió tiến lên. Mà Kinh Lôi Kiếm thì phá không mà đi, muốn trực tiếp phi kiếm cách không đem chém giết quái vật kia.
Nhưng nếu như vậy thì tốc độ của hắn sẽ càng chậm hơn, đảo mắt lại bị kéo ra một khoảng cách lớn Phi kiếm đuổi theo con quái vật vô cùng linh hoạt kia cũng gần như không có cách nào khóa chặt được nó.
Tất cả những thứ này đều xảy ra trong nháy mắt, tốc độ hai bên di chuyển đều nhanh như gió, trong lúc bất tri bất giác đã đi vào sâu trong sơn cốc. Ngay khi cả thể xác và tinh thần của Phương Đình còn đang tập trung vào bóng trắng quái vật phía trước, không hề đề phòng trên đỉnh đầu truyền đến tiếng gió thổi ầm ầm, một bóng đen thô to bao trùm xuống.
Rầm uỳnh!
Hắn khẩn cấp dừng lại, lúc này mới phát hiện ra nó là một chạc cây khổng lồ! Mà bản thân mình đã đi tới trước một gốc cây lớn chọc trời!
Hoá ra trong sơn cốc này, không biết có một gốc cây đại thụ cao hơn mười trượng, tán cây mở rộng che khuất bầu trời, dường như toàn bộ cỏ cây trong sơn cốc đều từ nó diễn sinh ra. Bao quanh thân cây đại thụ là vô số chạc cây thô to đan xen nhau, chỉ cần có vật sống tới gần thì đều sẽ bị những chạc cây này quật mạnh vào.
Rõ ràng cây đại thụ này là Yêu Vương của mảnh sơn cốc này!
Phương Đình tránh thoát được nhánh thứ nhất nhưng lại không tránh thoát được cái thứ hai đánh từ chính diện đến, bịch!
Một kích này quật thân hình hắn văng lùi ra xa hơn mười trượng!
Sau khi quay cuồng lăn lộn rơi xuống đất, Phương Đình lại ngẩng đầu nhìn bóng trắng quái vật kia, chỉ thấy nó liên tục nhảy nhót né tránh những cú quật liên tiếp của chạc cây đại thụ, thậm trí ngay cả một mảnh lá cây cũng chưa từng dính vào người nó.
Nó thật sự quá mức linh hoạt!
Kiếm khí Lôi Đình của Phương Đình từ trước đến nay vẫn luôn luôn có tốc độ tốt, nhưng nó càng thiên hướng đơn giản dứt khoát, thẳng về phía trước mà đi.
Nếu như thi triển ở một nơi bằng phẳng khoáng đạt, hắn tự tin chưa tới một lát là có thể bắt được con Nhân Diện Tiêu kia. Nhưng ở tại trong sơn cốc gập ghềnh phức tạp này, hắn lại không làm gì được đối phương cả.
Lại bởi vì cây đại thụ kia tồn tại nên cũng không dám truy đuổi nữa.
Chỉ có thể nhìn bóng lưng quái vật trong nháy mắt càng nhảy càng xa kia...
"Đáng giận!" Phương Đình tức giận mắng một tiếng.
Một tên Kim Đan Cảnh dẫn đội, nhiệm vụ còn thất bại. Cứ như vậy trở về núi, không biết sư tôn sẽ cảm thấy mình như thế nào, Tử Dương sư huynh sẽ thấy mình thế nào, Tử Tình sư muội thấy thế nào... Hả?
Vèo ——
Ngay trong lúc hắn ảo não, một bóng đen mắt trần cơ hồ khó mà bắt được lại trong nháy mắt lướt qua bên cạnh hắn, đuổi theo phương hướng của quái vật kia.
Hơn nữa nhìn lên thì thấy nó càng nhanh hơn, càng linh hoạt hơn! Thâm chí ngay cả chắc cây đại thụ cũng không tiến hành công kích với bóng đen này, bởi vì chúng nó còn chưa kíp phản ứng thì hắn đã đi qua rồi!
Vù vù vù vù vù vèo!...
Nhân Diện Tiêu.
Là một loại tinh quái cực kỳ hiếm thấy trong núi, là một khắc lúc Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa thành thục, đúng lúc bị quỷ vật nuốt, quỷ vật kia sẽ sinh trưởng ra một bộ thân thể mới, gọi là Nhân Diện Tiêu.
Đặc điểm của loại tinh quái chính là tốc độ cực nhanh, linh hoạt vô cùng.
Con trong sơn cốc này chính là một con Nhân Diện Tiêu đã ngồi chờ ở đây rất lâu. Đối với những Nhân tộc dám đụng Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa mà nó tìm được thì đương nhiên nó hận không thể đuổi tận giết tuyệt.
Nhưng tu vi những tên Nhân tộc này lại cực kỳ mạnh mẽ, nó chỉ có thể cướp đoạt Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa xong thì nhanh chóng chạy trốn. Chỉ cần trở lại hang động, luyện hóa đoá hoa này thì tu vi của mình có thể mạnh hơn gấp đôi, đến lúc đó... Khặc khặc khặc khặc khặc khặc kiệt...
Nghĩ đến cảnh tượng tu vi của mình tăng lên nhiều, Nhân Diện Tiêu không khỏi phát ra một loạt tiếng cười quái dị.
Đến mức tu giả Nhân tộc đuổi theo không bỏ đằng sau kia, trong lòng nó chỉ có xem thường. Cho dù tu vi của hắn có mạnh tới đâu thì cũng chỉ có đi theo hít bụi đằng sau mông nó mà thôi.
Nó nắm rõ như lòng bàn tay mảnh sơn cốc này, có thể dễ dàng vứt bỏ hắn. thế mà hắn lại còn ở chỗ này ngự kiếm phi hành, ha ha, chờ bị đụng nát đầu đi!Chờ đến khi nó tiến vào trong phạm vi đại thụ bao phủ, Nhân Diện Tiêu biết bản thân mình đã an toàn.
Trừ mình ra, không có yêu vật thứ hai nào có thể tự do xuyên qua thân cây đại thụ này. Những tên nhân tộc này thì lại càng không được!