Một cây hai hoa, mỗi một nụ hoa đều to như đầu người, cánh hoa khép chặt ôm lấy nhị hoa, màu trắng tinh khôi, các lá xung quanh dài và thẳng, ở trong vùng sơn cốc này lộ ra thuần khiết đáng kinh ngạc.
"Đây chính là Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa... Quả nhiên giống y như trên bức vẽ vậy." Lâm Bắc nói.
Phương Đình giương mắt nhìn mắt vách đá bị rất nhiều loại đá xám bao phủ trên đỉnh đầu ở trong cốc, nói: "Canh giờ lúc này, bên ngoài hẳn là trời vừa mới tối. Đợi đến đêm, tinh hoa của ánh trăng chiếu rọi lên thân hoa thì cũng là lúc nó sẽ nở ra, trước lúc đó tuyệt đối không được đụng vào nó."
Đối với quá trình ngắt Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa, lúc đi ở trên đường Sở Lương cũng đã hiểu được.
Vật này có chút thần dị, nếu ngắt nó ở trong thời gian khác thì sẽ mất đi linh tính. Nhất định phải đợi đến lúc nó đủ thành thục, hấp thu tinh hoa của ánh trăng, đúng thời gian nó nở này thì hái nó xuống, lúc ấy mới có thể giữ được linh tính của nó.
Thế nhưng ở trong nháy mắt đó, tất cả những người nhìn về phía nó đều sẽ rơi vào trong huyễn cảnh, khả năng này chính là nó bảo vệ mình.
Lúc này nhất định phải có một người, lúc Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa nở ra trong nháy mắt, dùng gương đồng ngăn ở trước mặt nó, như vậy huyễn thuật củ Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa sẽ khiến cho nó tự mê ngất chính nó. Lúc này, lại có một người khác từ phía sau lưng ngắt nó, mới có thể thành công hái xuống được cây hoa này.
Nếu như vậy chỉ cần hai người, mà sở dĩ nhiệm vụ này cần năm người, là bởi vì cần ba người khác có mặt trong lúc hái hoa cùng lúc ở bên ngoài thực hiện kết Tam Tài Kiếm Trận, đề phòng yêu thú bảo vệ Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa ở gần đó....
"Tử Tình sư muội đứng ở vị trí chữ Nhân, Sở sư đệ đứng ở vị trí chữ Địa, ta đứng ở vị trí chữ Thiên. Lục Nhậm cầm gương, Lâm Bắc hái hoa." Phương Đình dứt khoát ra lệnh.
Tam Tài Kiếm Trận cũng không chỉ đơn giản một người đứng thủ một bên, mà là ngươi đứng ở vị trí chữ nhân đảm nhiệm thủ một hướng, Người đứng vị trí chữ Địa đảm nhiệm thủ hai hướng, người đứng vị trí chữ Thiên đảm nhiệm thủ một hướng đồng thời phụ trách để ý những phương hướng khác, sẵn sàng ra tay trợ giúp bất cứ lúc nào.
Như vậy, loại trách nhiệm nặng nề nhất này đặt lên trên người mạnh nhất, có thể bù đắp được thực lực so le của những người bày trận hình ở trong trận.
Mọi người đương nhiên không có dị nghị gì, đứng ở vị trí tương ứng vây xung quanh cây hoa.
Thời gian chờ đợi cũng không quá dài, rất nhanh, có một tia ánh trăng xuyên qua tầng tầng rào cản, rơi xuống mảnh đất trống này. Trong sơn cốc quanh năm khó thấy ánh mặt trời, một tia ánh trăng này vô cùng trân quý.
Tia ánh trăng kia dần dần chếch đi, từng chút từng chút một chậm rãi lan tới trên thân Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa.
"Tập trung tinh thần!" Phương Đình đột nhiên hô một tiếng.
Ba người Sở Lương, Từ Tử Tình, Phương Đình bày trận, lập tức cầm kiếm đứng, lưng quay về phía nhánh hoa, không nhìn đến bên kia nữa.
Bởi vì...
Theo sự thành thục của Nhân Diện Ngọc Tinh Hoa, trong sơn cốc cũng phát ra tiếng xột xoạt, một số yêu vật thèm nhỏ dãi nhánh hoa này đã lâu, rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa.
"Grào ——" Đầu tiên là một con mãnh hổ đầu vằn đen nhào ra khỏi rừng cây, gầm lên giận dữ lay động cả rừng núi! Một thân hoa văn dữ tợn, dưới xương sườn lại mọc lên một đôi cánh thịt! Rõ ràng là nó đã tu luyện nhiều năm.
Yêu vật trong khu rừng này cực kỳ giảo hoạt, đương nhiên vừa xông ra đã hướng về phía Từ Tử Tình bên này tấn công.
Tiểu cô nương cắn chặt răng ngà, nhìn ra được trong lòng nàng cũng vô cùng hoảng sợ, nhưng cũng không lui về phía sau, ngược lại tiến lên trước một bước, chuẩn bị xuất kiếm nghênh địch.
Đúng lúc này, một đường kiếm khí mạnh mẽ như sấm sét như Kim Long bay lượn đâm chéo gào thét lướt tới!
Bùm ——
Kiếm khí mãnh liệt lướt qua một cái, thân hình con hổ yêu kia cứ thế biến mất, ở dưới mặt đất chỉ có những hạt bụi tro bay xuống.
Tất nhiên là Phương Đình ra tay.
Sở Lương liếc nhìn một màn này, cảm thán quả nhiên thực lực Kim Đan Cảnh mạnh mẽ đồng thời cũng không khỏi ngầm thở dài.
Thật sự là lãng phí.
Nếu như có thể để cho mình bổ thêm một đao thì tốt biết bao.
Phương Đình mắt nhìn xung quanh, cũng nhìn thấy bộ dáng Sở Lương thở dài, nhân tiện nói: "Sở sư đệ không cần phải thở dài, chỉ cần ngươi chăm chỉ tu hành, một thời gian nữa cũng có thể có tu vi giống như ta vậy."
Ừm... Hắn cho là mình nhìn thấy tu vi của hắn sau đó tự ti sao?
Sở Lương ngơ ngác một chút, sau đó khẽ gật đầu với Phương Đình.
A đúng đúng đúng.
Không rảnh lại nói chuyện phiếm, con hổ yêu kia ra sân giống như là một tiếng hiệu lệnh, tiếp sau có con cự mãng thô to như thùng nước, kim điêu toàn thân lóe sáng, chó sói trên đầu có ba con mắt...
Bốn phương tám hướng đều có yêu thú nhào ra!
Tầm mắt Sở Lương lập tức phát sáng lên.
Nhưng lập tức lại nghe thấy Phương Đình thét lên: "Phong Lôi Kiếm Quyết! Bắn!"