Lục Giai Ý nghe thấy tiếng Từ Lâm, vội đứng dậy hô: “Bọn tớ ở chỗ này.”
Từ Lâm xuyên qua bụi lau sậy đi vào, thấy Lục Giai Ý từ trong bụi lau vẫy vẫy, cánh tay để trần.
“Bọn cậu làm sao mà chạy đến tận đây thế?”
“Quần áo ướt rồi, ở đây phơi.”
Từ Lâm vừa nghe liền không đi vào, hỏi: “Đã khô chưa?”
“Chắc phải đợi lúc nữa.”
“Vậy tớ ở bên ngoài đợi cậu.”
“Không thì cậu về trước đi, không biết phải đợi đến khi nào mà.”
Từ Lâm hỏi: “Được không?”
“Làm sao mà không được chứ.”
Từ Lâm đặt này nọ trong tay xuống: “Tớ vừa mua cho cậu hai phần bánh đậu.”
Cực kỳ tri kỷ.
Sau khi Từ Lâm đi rồi, Lục Giai Ý liền đem bánh đậu y mua cầm vào, hỏi Thích Dương: “Cậu ăn không?”
Thích Dương lắc đầu. Người hắn đã khô rồi, bắt đầu mặc quần áo.
Lục Giai Ý muốn nói lại thôi. Xem ra Thích Dương mặc đồ xong sẽ bỏ mặc cậu ở đây, tự mình đi trước.
Gió thổi cỏ lau lắc lư, trừ cái này thì chẳng thấy gì nữa cả. Lục Giai Ý đang nghĩ đợi lát nữa có phải mình sẽ không tìm được đường ra hay không, bỗng thấy Thích Dương lại trở về, ngồi xuống bãi cỏ.
Trong lòng Lục Giai Ý nhịn không được nhảy cẫng lên, ôm đầu gối nói: “Thích Dương.”
Thích Dương nghiêng đầu nhìn cậu, thấy Lục Giai Ý mắt long lanh nước. Lục Giai Ý cười lên thực quá dễ nhìn, rất ngọt rất trong. Không hề giống cậu ngày thường đoan chính phương cẩn tí nào: “Cậu thật là tốt.”
…
Yết hầu Thích Dương giật giật.
Lục Giai Ý tuy gầy, nhưng thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, là lúc tráng kiện dẻo dai nhất, đường cong lưu sướng. Vật đeo ở cổ hắn cũng thấy rất rõ, là một khối ngọc bài, không có hoa văn, chỉ có chữ.
Hai người đợi đến tận lúc mặt trời xuống núi, nhiệt độ xuống thấp rồi, Lục Giai Ý mặc lên bộ quần áo còn chưa khô, mới từ bụi cỏ đi ra.
Hình như hí kịch đã kết thúc rồi, trên cầu rất nhiều người đi qua, nhiều nhất là các ông lão bà lão, xách theo ghế nhỏ, vừa tập tễnh bước đi vừa nói về kịch mới nghe xong. Người cách khá xa đều đi xe ba bánh tới, thỉnh thoảng còn có thanh niên cưỡi xe đạp phi như bay mà lướt qua. Ánh chiều tà nhuộm đỏ nửa con sông, Lục Giai Ý nhìn bóng lưng Thích Dương phía trước. Hai tay cắm trong túi quần, kéo kéo, vai rộng eo thon, vừa cao vừa cường tráng.
Đến phía nam cầu, hai người mỗi người một ngả. Lục Giai Ý hỏi: “Trời tối rồi cậu còn không về à?”
Thích Dương “ừ” một tiếng.
Lục Giai Ý chỉ có thể một mình đi về. Lúc đi xa rồi sắp bị cây trúc đào ven đường tách ra, quay đầu nhìn một cái, thấy Thích Dương lại một mình ngồi ở gốc cây liễu buông cần câu. Một người một chiếc cần câu, vậy mà cảm thấy thật cô độc.
Người lạnh lùng, nhưng tim thì nóng.
Mặt trời vừa hạ xuống, nhiệt độ lập tức trở lạnh. Lục Giai Ý một đường chạy chậm, cuối cùng trước khi trời tối hẳn về đến Quế Hoa Lí. Nhưng về gần đến nhà liền nghe thấy có người đang cãi lộn.
Nhà bọn họ có thật nhiều hàng xóm vây quanh. Tam Thẩm vừa nhìn thấy cậu trở về, lập tức kéo cậu nói: “Ai u, cháu đừng đi vào, bà cụ lại mang người đến náo loạn rồi.”
Lục Giai Ý nhìn đám người, chưa nhìn thấy Lâm Anh Tử liền bị Tam thẩm kéo về phía nhà mình: “Cháu đừng vào, bà cụ nhìn thấy cháu sẽ lại vừa kéo vừa khóc vừa ầm ĩ lên đấy.”
Lục Giai Ý không biết xảy ra chuyện gì, cách cửa sổ chỉ nghe thấy tiếng Lâm Anh Tử sắc nhọn, hùng hùng hổ hổ nói: “Tôi muốn mua cái gì thì mua. Tiền của tôi, tôi tình nguyện!”
“Tiền nào của mày, mày tiêu còn không phải tiền con trai tao dùng mạng đổi lấy à. Tiền của con trai tao một nửa nên đưa cho tao, một nửa nên đưa cho cháu trai tao lên đại học, không phải để mày hưởng thụ. Mày đừng cho là tao không biết mày đang làm cái gì!”
“Tôi làm cái gì, bà nói đi, nói hẳn ra đi!”
“Mày làm cái gì tự mày hiểu rõ. Ngày ngày cùng đám đàn ông lố lăng ở trong phòng đóng cọc. Mày nghĩ tao ở quê thì không biết gì. Tao nói với mày Lâm Tú Anh, mắt tao còn sáng, tai tao còn tinh! Mày tiêu tiền con trai tao đổi mạng lấy về đem nuôi đàn ông, mày sẽ bị báo ứng! Đứa con mệnh khổ vừa mới chết của tôi, con chết thảm quá, nó khắc chết con rồi. Tự mình ngậm đắng nuốt cay, đến vợ cũng không thèm quản, bảo mẹ phải sống thế nào đây…”
Lục Giai Ý mặt đỏ rực hỏi: “Đó là ai vậy?”
“Bà nội con, không nhận ra sao?” Tam thẩm nói, “Ai nha, con đừng có quản,
Con còn không hiểu bà ấy sao, mắng chán liền đi. Mỗi năm đều phải náo loạn hai trận.”
Mẫu thân đại nhân bị người mắng như thế, cậu lại không thể nhịn. Người bà này, cậu còn chưa ra mắt, cũng không nên trốn tránh không gặp.
Thế nên cậu không để ý Tam Thẩm ngăn cản liền đi ra, vào cửa nhà liền nhìn thấy bên trong loạn cào cào, thùng xốp đổ tán loạn, Lâm Anh Tử đầu tóc rối bời, ôm cánh tay, hùng hùng hổ hổ. Nhìn thấy cậu trở về ánh mắt liền hoảng hốt.
“Lục Giai Ý về rồi à.” Một phụ nữ trung niên mập mạp nói.
Bên người bà một lão thái thái lưng còng nghe vậy lập tức nghiêng đầu nhìn sang, vừa thấy cậu, lập tức khóc lóc bắt lấy: “Cháu trai đáng thương của bà, cuối cùng cháu cũng về rồi. Cháu nhìn người phụ nữ này đang làm cái gì, mua những thứ này, chỉ sợ là đem tiền để cháu sau này học đại học ra tiêu đó.”
“Bà không cần nói với nó những thứ này. Mua tủ lạnh mua điều hòa, là hai mẹ con tôi thương lượng. Điều hòa lắp vào phòng nó, tủ lạnh cũng không phải một mình tôi dùng!” Lâm Anh Tử vừa nói vừa nắm lấy tay Lục Giai Ý, giằng khỏi tay bà cụ: “Tiền cho nó học đại học cũng không cần bà bận tâm, tiền đó tôi một hào cũng không động tới. Coi như động rồi, dù có đập nồi bán sắt, tôi cũng sẽ nuôi nó học hành đàng hoàng!”
“Cháu xem cháu xem, mọi người đều nghe thấy rồi đấy. Vừa nãy còn nói một hào cũng không có, một lúc sau lại mua điều hòa mua tủ lạnh, còn có tiền cho Giai Giai học đại học! Tao một bà cụ tam tai bát nạn*, mày xem như nể mặt thằng con đã chết, cũng đừng nên mặc kệ tao!”
(cách nói của đạo Phật, chỉ tai nạn và chướng ngại trên đường tu hành, chắc ý nói là sống khổ sở)
Bà Lục vừa nói vừa khóc rống, nhìn rất đáng thương. Mấy người Tam Thẩm đã đi vào khuyên can: “Ở trước mặt trẻ con như thế này thật không hay, hai người đều bớt giận, có chuyện thì từ từ nói. Đều là người một nhà.”
“Ai là người một nhà với bà ấy,” Lâm Tú Anh ghét bỏ không được, “Muốn nhúng tay quản tôi đòi tiền tôi, một phân cũng không có!”
Lục Giai Ý từ nhỏ đến lớn đều là hiếu tử, thực không biết nên làm thế nào. Mẫu thân đại nhân nên hiếu thuận, nhưng tổ mẫu cũng nên hiếu thuận. Bên trong oán gì nợ gì, cậu đều không hiểu rõ. Nhưng mẹ chồng nàng dâu hai người làm thế này người ngoài náo thành dạng này. Thật mất thể diện. Vì vậy cậu liền nói với bà Lục: “Bà nguôi giận đã, có lời gì cùng mẹ con nói, mẹ con không phải người không biết nói lý, chúng ta…”
“Không có chuyện của con, con về phòng mình đi!” Lâm Anh Tú mắng cậu.
Vừa dứt lời Tam Thẩm liền trước tiên kéo cậu đẩy về phòng. Bên này lại khuyên bảo hai người mẹ chồng nàng dâu.
Cậu trước đây sinh ra trong gia đình giàu có, lại là thư hương môn đệ*, giữa chị em dâu tuy có lúc cãi vã nhưng với bên ngoài vẫn hòa hòa khí khí, đóng cửa lại mắng hai câu, ra khỏi cửa lại tụ chung một chỗ, thân thiết như thường. Cậu vẫn là lần đầu tiên chứng kiến phụ nữ cãi nhau đấy.
(nhà dòng dõi Nho học)
Nói ra thì cậu vẫn cảm thấy Lâm Tú Anh rất mạnh mẽ. Cái này nếu ở thời đại của cậu, con dâu dám như thế, sợ là không muốn sống rồi. Một chữ hiếu đè xuống, bà liền phải ngồi tù.
Cậu định đi ra khuyên mấy câu, Lâm Anh Tử lập tức quát lên: “Bảo con ở yên trong phòng, điếc rồi à?”
Bên ngoài lại ồn ào một trận, thấy trời đã tối đen bên ngoài mới dần dần yên tĩnh lại. Lục Giai Ý từ trong phòng đi ra, phát hiện phòng khách đã không còn mấy người. Còn một dì ở đấy, thấy cậu đi ra liền nói: “Mẹ cháu ở trong phòng đấy.”
“Bà nội cháu đâu?”
“Vừa mới đi.”
Cậu đây là lần đầu tiên nhìn thấy bà nội mình. Lúc này vẫn không biết bên trong cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, liền đuổi theo. Người xem náo nhiệt cũng tản hết rồi. cậu dọc theo đường lớn chạy một đoạn, liền thấy Tam Thẩm ở cạnh bà Lục với người phụ nữ trung niên đi cùng kia.
“Thực ra Tú Anh nói năng chua ngoa nhưng tâm đậu hũ, bác xem không phải mỗi lần đều đưa bác tiền hay sao.” Tam thẩm nói.
“Thím nó, cháu nói bác có phải người không nói lý không? Bà lão này nếu không phải không còn cách nào, ai lại muốn đến đây nhìn sắc mặt nó? Mỗi lần đều như vậy, bác chỉ mong chết quách đi, đỡ lằng nhằng.”
Bà Lục nói rồi lại khóc. Người phụ nữ trung niên quay đầu nhìn thấy Lục Giai Ý, liền kéo bà đứng lại. Bà Lục quay đầu, Lục Giai Ý liền vội vàng chạy tới, gọi một tiếng “Bà nội.”
Bà Lục lại khóc to hơn, kéo cậu, nói cái gì số khổ với không số khổ. Lục Giai Ý chỉ biết chính mình phải hiếu thuận, ngược lại cũng chẳng biết phải nói gì. Nhớ tới trong túi có bánh đậu Từ Lâm mua, liền lấy ra đưa bà.
“Vẫn là cháu trai tôi có hiếu.” Bà Lục vừa khóc vừa nói, “Đi học cho tốt, phấn đấu tương lai có tiền đồ. Bà còn phải dựa vào cháu đấy.”
Tuy là lần đầu quen biết, nhưng một bà lão tóc hoa râm khóc thành như vậy, vẫn khiến cậu thấy thương. Cậu liền gật gật đầu.
Người phụ nữ trung niên béo kia cậu cũng biết, là cháu dâu bà Lục, cậu nên gọi là nhị đại nương.
Nhị đại nương lái một chiếc xe ba bánh đến, đến đòi tiền. Lấy được rồi liền chở bà Lục đi về.
“Đi về đi.” Tam thẩm lại thở dài một hơi, kéo lấy cánh tay Lục Giai Ý.
Hai người liền rời đi. Lục Giai Ý quay đầu nhìn, thấy nhị đại nương của cậu đạp xe ba bánh, rất nhanh liền biến mất trong bóng tối. Trời tối như vậy, đi về quê không biết có nhìn rõ đường hay không. Nhưng cậu có thể làm gì đây. Có thể cho cũng chỉ là hai khối bánh.
“Bà nội cháu cũng rất đáng thương. Chỉ có một đứa con trai là bố cháu lại không còn nữa. Bây giờ lớn tuổi thân thể không tốt, đều dựa vào họ hàng giúp đỡ. Chỉ là bà ấy có tật thích làm loạn thôi.” Tam thẩm nói.
Hai người trở về Lục gia, thấy Lâm Tú Anh đã đi ra rồi. tóc cũng chải lại. Ngồi xổm dưới đất thu thập vụn xốp vỡ, nước mắt như trân châu tuôn rơi.
“Tú Anh, em không sao chứ?”
“Em thì có chuyện gì được.” Lâm Tú Anh lau mắt, nói: “Lại khiến mọi người cười chê rồi.”
“Cô cũng thật là, bà ấy về đòi tiền, cô không phải đều đưa à? Mỗi lần ầm ầm ĩ ĩ, cuối cùng vẫn phải đưa tiền. Cần gì phải vậy. Đưa từ đầu luôn, bớt việc.”
“Em dựa vào cái gì không ồn không nháo mà đưa tiền cho bà ta? Tiền của em là gió thổi ra chắc? Bà ta lòng tham không đáy. Em thấy bà ta đòi tiền để làm gì chứ, đòi mà đem chôn theo à!” Lâm Tú Anh bỗng thấy Lục Giai Ý lúng ta lúng tứng đứng bên cạnh, dừng lại, không nói gì nữa. Chỉ đem thùng giấy đựng điều hòa giẫm bẹp, ôm lên bỏ vào một góc ban công.
Cuộc náo loạn này, liền kết thúc.
Lúc ăn cơm tối Lâm Tú Anh cũng không nói chuyện vừa rồi. Lục Giai Ý thấy bà mắt hồng hồng, muốn hỏi lại không hỏi, đột nhiên cảm thấy chính mình đến cùng cũng chỉ là người ngoài.
Bình thường chỉ có mình Lâm Tú Anh còn tốt, hôm nay thấy nhiều người như thế, cảm giác người ngoài cuộc liền xuất hiện. Cậu muốn an ủi Lâm Tú Anh một chút, không nghĩ đến vừa nhắc tới bà liền nóng: “Chuyện người lớn, con đừng có quản!”
Lục Giai Ý không còn cách nào liền về phòng học bài. lâm Tú Anh ở phòng khách xem ti vi, đại khái khoảng 8 giờ hơn, Lục Giai Ý nghe thấy phòng khách có người nói chuyện. Cậu xuyên qua khe cửa nhìn ra, là Đường Tam Nhi.
“Anh đến cũng không ích gì đâu. Bà ấy thấy càng tức thêm. Anh dám đánh hay dám mắng bà ấy?” Lâm Tú Anh nói, “Ai da, đã nói với anh rồi không có chuyện gì đâu, anh có phiền hay không. Đi mau lên, Giai Ý thấy anh lại không vui.”
“Cái thằng ranh con, chẳng có tí lương tâm nào.” Đường Tam Nhi tức giận nói.
Lục Giai Ý khép cửa lại.
Bà Lục mắng chửi nhiều như vậy, có một thứ ngược lại nói không sai: Lâm Tú Anh có đàn ông.
Thời đại này, chồng chết rồi, phụ nữ cũng không cần ở góa. Không giống quả phụ Phùng thị, từ trẻ để tang chồng, ở góa gần hai chục năm. Cậu cũng có lúc cảm thấy mẫu thân đáng thương, nhưng từ nhỏ tiếp nhận giáo dục như thế, nữ nhân không thủ tiết, chẳng lẽ còn tái giá sao?
Cậu cảm thấy Lâm Tú Anh cũng rất đáng thương, nhưng muốn cậu tiếp nhận bà và Đường Tam Nhi, tâm lí sẽ khó chịu. Tạm thời không chấp nhận được.