Chu Dương Liễu chắc là đi cùng người nhà, bên cạnh còn có một người đàn ông và một người phụ nữ. Trong ngực người đàn ông còn ôm theo một bé gái.
“Chu Dương Liễu.” Cậu gọi.
Chu Dương Liễu quay đầu lại nhìn cậu, vẫy tay một cái. Người đàn ông đang ôm bé gái cũng quay đầu lại, đó là một người đàn ông trung niên đeo mắt kính, nhìn qua rất nhã nhặn lịch sự.
Lục Giai Ý liền vẫy tay lại. Chu Dương Liễu nói: “Cậu đến vừa lúc, sắp bắt đầu rồi.”
Cậu ta nói xong liền quay sang nhìn thoáng qua Thích Dương.
Người đến xem pháo hoa quả thực không ít, vây kín xung quanh quảng trường. Có người đi ra thanh tràng*, để người xem lùi ra bãi cỏ. Lục Giai Ý còn đang nghĩ pháo hoa thời đại này có giống cậu nhìn thấy trước đây không bỗng nghe “pằng” một tiếng. Lục Giai Ý giật mình lùi lại, Thích Dương liền duỗi tay đỡ lấy lưng cậu.
(giải tán đám đông để giữ khoảng cách an toàn với nơi bắn pháo)
Pháo hoa bắn ra, chiếu sáng cả trời đêm, vàng óng ánh.
Pháo hoa không có hoa văn gì mới mẻ, nhưng rất náo nhiệt, nổ suốt mười lăm phút. Sau khi kết thúc đám đông bắt đầu tản đi. Chu Dương Liễu còn đặc biệt chạy tới nói tạm biệt với cậu: “Nói trước với cậu một câu “Năm mới vui vẻ”, được nghỉ cũng đừng quên ôn bài nhé, tớ còn đợi cậu đến tranh vị trí số một đấy.”
Lục Giai Ý nói: “Vậy cậu học ít chút, đợi tớ.”
“Cậu nghĩ hay thật.” Chu Dương Liễu xoay người định đi, lại quay lại nói: “Thật đấy, Lục Giai Ý, cậu phải cố gắng lên.”
Còn rất chân thành.
Lục Giai Ý thấy Chu Dương Liễu chạy tới bên cạnh đôi nam nữ trung niên. Người đàn ông đeo kính đem đứa bé trong lòng giao cho Chu Dương Liễu. Cậu ta ôm lấy, cô bé cười khanh khách, thanh âm trong trẻo khiến Lục Giai Ý nghĩ đến Tôn Hiểu Hiểu.
“Tớ cũng rất muốn có một đứa em gái.” Cậu nói với Thích Dương.
“Vậy để mẹ cậu lại sinh một đứa là được rồi.”
Lục Giai Ý nghe thấy thì sững ra, còn có chút ngượng ngùng, hiển nhiên là rất không muốn nghĩ đến điều này.
Thích Dương bảo: “Vậy đem bé con nhà tớ cho cậu nhé?”
Lục Giai Ý cười, “Hôm nay trước bữa tối, em gái cậu còn gọi điện cho tớ chúc tết đấy.”
“Vậy đãi ngộ của cậu còn cao hơn tớ rồi, con bé chẳng hề gọi cho tớ.”
Lục Giai Ý ngồi lên yên sau, nói: “Vậy cậu đợi đi, đêm nay bé nhất định sẽ gọi điện cho cậu, cũng có thể là đợi sang đầu năm mới gọi cho cậu đấy.”
Từ quảng trường về vẫn chưa đến 9 giờ. Lúc Thích Dương chở cậu đến cổng Quế Hoa Lí bỗng dừng lại, nói: “Cậu thử hỏi mẹ cậu xem đêm nay có thể ngủ ở nhà tớ không.”
“Ngủ ở nhà cậu?”
“Nhà tớ ấm hơn.” Thích Dương nói.
Lục Giai Ý có chút do dự, nói: “Để tớ về nhà hỏi đã.”
“Gọi điện luôn đi, cứ nói cậu muốn ở bên ngoài chơi hết đêm.”
Lục Giai Ý gọi điện cho mẹ, Lâm Tú Anh vừa nghe liền nói: “Đi chơi với ai, chơi suốt đêm thì chơi cái gì?”
“Con đến nhà Thích Dương chơi.”
“Mẹ nhìn con đến nhà họ.” Lâm Tú Anh nói.
“Vậy con…”
“Thôi, năm mới phá lệ vậy, muốn ra ngoài chơi thì ra ngoài chơi đi. Chỉ có hai điều, không được uống rượu và sáng sớm mai phải về. Mẹ còn đợi con về đốt pháo nấu sủi cảo đấy.”
“Con biết rồi.”
Lục Giai Ý cúp điện thoại, Thích Dương nhìn cậu: “Sao rồi?”
“Đồng ý rồi, sáng sớm mai phải về nấu sủi cảo là được.”
Thích Dương cười, dáng vẻ cực kỳ vui sướng, vội vàng chở Lục Giai Ý quẹo vào trong ngõ giống như sợ chậm chân thì Lâm Tú Anh sẽ đổi ý vậy.
Hai ông bà Thích xem xuân vãn đã thấy buồn ngủ, ông Thích đi ra nhìn một cái, nói: “Còn chưa thấy về.”
“Ông không biết gọi điện cho nó à?” Bà Thích nói.
“Đầu năm muốn cùng bạn bè ra ngoài chơi ấy mà. Thanh niên bây giờ nào còn mấy người tết nhất lại thành thật ngồi ở nhà nữa. Tôi nghĩ chúng ta đừng đợi, ngủ thôi. Ngày mai mấy giờ dậy ấy nhỉ?”
“Năm nay đừng dậy sớm, 6 giờ đi. Ông đừng khóa cổng, bếp cũng để cửa đấy. Người ta đến biếu sủi cảo thì để họ trực tiếp mang vào bếp là được.”
Ông Thích đi chuẩn bị một chút, trở về thấy bà Thích ngồi bên giường, nói: “Ai nha, quên mất một chuyện, quên đưa tiền áp lưng cho Thích Dương rồi.”
Nói chưa dứt câu liền nghe thấy tiếng cửa sắt bên ngoài kêu lên. Ông Thích đi tới cửa sổ nhìn ra sân, cười: “Về rồi.”
Lục Giai Ý nhìn cửa sổ một cái: “Ông bà còn chưa ngủ.”
Thích Dương đi cất xe, Lục Giai Ý liền ở trong sân đợi hắn. Đèn ngoài cửa bỗng sáng lên, bà Thích và ông Thích từ trong nhà đi ra: “Giai Ý đến à.”
“Ông nội bà nội năm mới tốt lành!” Lục Giai Ý nói.
“Năm mới tốt lành, năm mới tốt lành. Đi vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Lục Giai Ý đi vào trước. Hai ông bà hết buồn ngủ, từ trong ngăn kéo lấy hạt dưa bánh kẹo từng đĩa từng đĩa lấy ra. Lục Giai Ý vội nói: “Cháu không đói, không cần lấy ra đâu ạ.”
“Ông bà cứ về phòng ngủ đi,” Thích Dương đi vào nói, “Bọn cháu cũng vào phòng.”
Bà Thích nói: “Hai đứa có xem xuân vãn không?”
“Không ạ.” Thích Dương nói.
Bà Thích bĩu môi, nói: “Đồ ăn có hết ở trong tủ, hai đứa nếu đói là tự lấy ăn nhé.”
Ông Thích nói: “Được rồi, chúng ta về phòng thôi.”
Hai ông bà cùng nhau đi về phòng. Ông Thích nói: “Bà còn định tán phét với thanh niên à? Thật là càng già càng không có ánh mắt.”
Bà Thích cười: “Vừa may, vẫn chưa đưa lì xì cho bọn nó.”
Bà lấy tiền từ dưới gối ra, lại cầm một tờ một trăm nhét vào bao đỏ, đến đưa cho Thích Dương và Lục Giai Ý.
Thích Dương nói: “Sao của cậu ấy có bao đỏ mà cháu không có?”
“Của nó là tiền áp tuế*, của mày là áp lưng.”
Thích Dương liền hỏi Lục Giai Ý: “Cậu có tiền áp lưng không?”
“Có, lúc ăn cơm mẹ tớ đã đưa rồi.”
Tục lệ địa phương, cha mẹ ruột sẽ không đưa cho con mình tiền áp tuế. Tiền áp tuế chỉ đưa cho bạn bè thân thích thôi. Không đưa tiền áp tuế nhưng sẽ đưa tiền áp lưng. Đưa cho con vào đêm ba mươi đến trước đêm mùng 1. Kỳ thực đều là lì xì mừng năm mới, chỉ là cách nói không giống nhau thôi.
Bà Thích đưa tiền xong liền về phòng. Lục Giai Ý nhìn một vòng, nói: “Phòng cậu không có ti vi, chúng ta làm gì đây?”
“Vậy tớ đem ti vi phòng bên cạnh sang.”
Lục Giai Ý liền cùng hắn sang phòng bên cạnh chuyển ti vi, cả dây điện cũng kéo vào. Thích Dương nói: “Cháu mượn một đêm, sáng mai lại trả về cho ông bà.”
Bà Thích không mệt, sau khi chuyển ti vi sang thì ngồi ở bên cạnh cùng bọn họ xem xuân vãn. Một lúc sau ông Thích cũng sang, bốn người cùng nhau xem.
Lục Giai Ý bỗng nghĩ đến Lâm Tú Anh, trong lòng có chút hổ thẹn. Họ bên này náo nhiệt mà bà lại chỉ có một mình ở nhà xem xuân vãn.
Cậu liền gọi điện về nhà, định biểu lộ sự quan tâm của mình một chút.
Kết quả điện thoại vang nửa ngày không có người nhận.
Đã giờ này rồi còn có thể đi đâu.
Cậu bắt đầu nghĩ xem Lâm Tú Anh đi đâu làm gì.
Lâm Tú Anh vừa nhận điện thoại của Lục Giai Ý, nghe cậu nói muốn ở bên ngoài chơi hết đêm. Vốn còn có chút không vui nhưng con cái lớn rồi, Lục Giai Ý nhà họ cũng được coi là ngoan ngoãn. Trước đây tết đến cậu toàn ở nhà, không giống như trẻ con nhà khác trong tiểu khu, từ cấp 2 đã bắt đầu chơi bời kết bè kéo cánh, đêm giao thừa uống say khướt, đi ra ngoài kéo hội chơi game. Lục Giai Ý năm nay muốn ở bên ngoài đón giao thừa, đại khái cũng vì đã lớn rồi.
Con trai mà, ở nhà nhiều quá cũng không tốt.
Sau khi cúp điện thoại, bà lập tức nghĩ đến Đường Tam Nhi.
Ngươi đừng nói. Lục Giai Ý không về nhà thực ra lại làm bà được tự do, sửa soạn trang điểm một chút, mang chút đồ ăn liền đi tới nhà Đường Tam Nhi.
Lúc gần 12 giờ, bên ngoài bỗng xuất hiện một cơn gió lớn, cửa sổ ù ù vang lên. Hai ông bà Thích cuối cùng không chịu nổi nữa liền về phòng đi ngủ. Thích Dương đóng cửa lại, nói: “Ông bà ngày mai rất có thể sẽ ngủ nướng.”
Hắn nói xong liền dọn dẹp bàn: “Cởi áo ngồi lên giường đi.”
“Tớ vào nhà vệ sinh.”
Cậu đi vào toa lét, trở về thấy Thích Dương đã ngồi trên giường, chăn đắp trên nửa người dưới, trên người mặc một chiếc áo T – shirt đen. Cậu ở bên cạnh cởi quần, nói: “Cậu xem, tớ vẫn mặc quần len này.”
Trong phòng nóng, cậu đem quần len cũng cởi ra, chỉ mặc quần thu bò lên giường. Bò đến bên cạnh Thích Dương tiếp tục xem xuân vãn.
“Bên ngoài gió to, có phải sắp có tuyết rơi không?” Cậu hỏi.
Thích Dương “ừ” một tiếng, khóe mắt trộm ngắm Lục Giai Ý.
Cậu chỉ mặc áo len mỏng, là áo len lông cừu, có chút xù xì. Thích Dương ho một tiếng, dựa vào tường, cầm lấy điện thoại bắt đầu chơi.
Hắn ở bên cạnh chơi điện thoại, Lục Giai Ý thì xem xuân vãn, một lúc sau bỗng dưng ngủ gật.
Thích Dương bỏ điện thoại xuống, nói: “Mệt rồi thì ngủ thôi.”
“Không cần đợi đến 0 giờ sao?” Lục Giai Ý hỏi.
“Không cần, muốn ngủ thì ngủ.”
Thích Dương tắt ti vi, lấy gối ra. Lục Giai Ý vừa nhìn, nói: “A, sao lại hai cái?”
“Hai người mà.” Thích Dương trả lời.
“Không phải vốn chỉ có một cái à?”
“Hôm nay vừa lấy ra đấy.”
Lục Giai Ý “à” một tiếng, lòng nghĩ Thích Dương chuẩn bị thật là đầy đủ.
Thích Dương lại xuống giường, chỉ mặc một cái quần đùi định đi ra ngoài. Lục Giai Ý nói: “Bên ngoài lạnh lắm, cậu mặc quần áo vào đã.”
“Không ra ngoài, tớ đi lấy bình nước ấm thôi.”
Một lúc sau hắn cầm bình nước vào, đặt xuống đầu giường: “Nhà tớ hệ thống sưởi quá nóng, cậu không ngủ quen, nửa đêm có thể sẽ khát nước.”
“Tớ ngủ rất nghiêm chỉnh, không uống nước không đi tiểu, ngủ một mạch đến tận sáng hôm sau.” Lục Giai Ý nói xong liền cởi áo len. Lúc duỗi tay cởi áo cánh tay giơ lên, bụng nhỏ lộ hết, phơi trần bắp thịt săn chắc của thiếu niên, mềm dẻo khỏe mạnh.
Thích Dương nhìn đến miệng nóng lưỡi khô, rót một cốc nước. Vì quá nóng nên phải từng ngụm từng ngụm mà uống. Tận đến khi Lục Giai Ý nằm xuống rồi hắn mới bỏ cốc xuống, tắt đèn.
Đèn đã tắt, chỉ còn dư lại ánh sáng nhàn nhạt từ ô cửa sổ. Lục Giai Ý ôm góc chăn, nói: “Tớ vừa gọi điện về nhà, không có người nhận. Mẹ tớ chắc là đến chỗ chú Đường rồi.”
Thích Dương “ừ” một tiếng, có phần kích động.
Lục Giai Ý lại nói: “Chắc không phải là mẹ tớ sẽ không về luôn đấy chứ? Hay bà ấy dẫn chú Đường về nhỉ?”
Tâm trạng rất phức tạp.
Thích Dương lại “ừ” một tiếng.
Lục Giai Ý cảm thấy hắn không hiểu được tâm trạng của mình.
Cậu có chút hối hận vì đã tới đây, cảm thấy rất có thể việc mình ra ngoài tá túc đã làm thúc đẩy mối quan hệ của Lâm Tú Anh và Đường Tam Nhi tiến thêm một bước.
Cậu nghe tiếng gió thổi vù vù ngoài cửa sổ một lúc, lại nói: “Đêm nay chắc chắn sẽ có tuyết rơi.”
Đại khái vì trong lòng vẫn luôn nghĩ đến chuyện của Lâm Tú Anh, cậu có chút khó ngủ. Thích Dương bên cạnh cũng trở mình liên tục. Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng pháo lốp bốp, ngay sau đó là tiếng nổ đùng đùng rung trời chuyển đất, lúc xa lúc gần. Bên ngoài còn có người đốt pháo hoa, cửa sổ cũng bị chiếu sáng rực.
Cậu lập tức mò điện thoại nhìn một cái: “0 giờ rồi.”
“Năm mới vui vẻ.” Thích Dương nói.
“Năm mới vui vẻ.” Lục Giai Ý trả lời.
Lục Giai Ý lại nằm xuống, nghe tiếng pháo ở bên ngoài liên miên không dứt. Đại khái hai ba phút sau, sau một tràng pháo nổ to nhất, thỉnh thoảng vẫn có tiếng pháo nổ vang lên. Cậu gạt chăn xuống dưới một chút, hơi nóng.
Thích Dương bỗng ngồi dậy, đi uống nước.
“Lấy cho tớ với, tớ cũng khát.” Lục Giai Ý nói xong liền đến gần sáp vào lưng hắn, víu lấy vai hắn.
Trong mông lưng, Thích Dương đưa cốc tới, Lục Giai Ý nhận lấy. Trong bóng tối chỉ có tiếng uống nước ừng ực, Thích Dương nghe mà đáy lòng nhảy loạn cào cào.
“Cậu run cái gì vậy?” Cậu uống nước xong, lau miệng hỏi Thích Dương.
Thân thể Thích Dương hình như đang run lên.
Cậu nằm trở lại, nói: “Cậu còn lạnh à, tớ ra cả mồ hôi đây này.”
Bỗng Thích Dương nhảy tới, mặt hướng phía cậu, bắt lấy bàn tay cậu.
Lục Giai Ý giật mình, Thích Dương cầm tay cậu ấn trên ngực hắn, nhịp tim cực kỳ nhanh, đập mạnh đến nỗi rung tới tay cậu.
Lục Giai Ý hoài nghi có phải hắn sinh bệnh không. Tim đập mạnh quá rồi.
Thích Dương không nói gì, chỉ càng dựa gần thêm. Lục Giai Ý cảm nhận được hơi nóng từ hắn lan đến chỗ cậu. Hai người dán sát vào nhau, mặt cũng cận kề nhưng Thích Dương chẳng hề cử động thêm nữa. Lục Giai Ý bị hắn hun nóng mơ mơ hồ hồ, trong lòng bỗng bay lên một loại cảm xúc lạ lẫm, vừa ngượng ngùng lại vừa vui sướng.
“Cậu…” Thanh âm của Thích Dương dường như cũng có chút run rẩy, giống như rất lạnh vậy: “Không phải cậu nói eo tớ nhỏ sao.”
“Vậy cậu thử sờ xem.” Hắn nói, “…Xem thắt lưng tớ có gầy hay không.”
Lục Giai Ý như bị ma xui quỷ khiến, thực sự thò tay ra sờ eo Thích Dương. Hắn run một cái, đầu càng dán sát sát vào cậu, hôn lên môi cậu.
Lục Giai Ý giống như hiểu ra, lại giống như cái gì cũng không hiểu. Mơ mơ hồ hồ, nhịp tim bắt đầu tăng tốc. Thích Dương lại hôn cái nữa cậu cũng không phản kháng. Hắn thấy vậy thì gan to ra, trực tiếp trèo lên người cậu, đè cậu dưới cánh tay.
Lục Giai Ý sau đó đều nghĩ, sao lại xảy ra chuyện này. Giống như hai thanh niên ngủ chung một chỗ, ngủ mãi ngủ mãi liền biến chất. Dục vọng của cậu dường như thoáng cái thức tỉnh, nhưng trong đầu kỳ thực là trống rỗng. Con trai mới lớn thân thể nhạy cảm, rất dễ bị cuốn vào vòng nước xoáy. Thân thể chi phối não bộ, cùng Thích Dương rơi vào trầm luân.
Thích Dương triệt để nổ tung. Nếu Lục Giai Ý là bỗng gặp chuyện ngoài ý muốn, có chút mông lung mơ màng thì hắn lại là ủ mưu từ lâu. Trước đó một ngày hoặc có lẽ càng lâu hơn, hắn đã có âm mưu rồi. Chỉ là ban đầu không nghĩ được tỉ mỉ, đại khái chỉ nghĩ hai người nhất định phải cùng nhau đón tết, giao thừa phải ngủ chung một chỗ.
Càng gần tết, cảm giác bức thiết càng mạnh mẽ. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, theo thời gian đến gần, trong lòng dường như bốc lên một ngọn lửa đốt khô cạn cả cõi lòng hắn dù có uống nước cũng chẳng thấy vị gì. Lúc Lục Giai Ý gọi điện hỏi Lâm Tú Anh, hắn khẩn trương kích động mà nhón nhón chân. Khi hai ông bà Thích cùng ở trong phòng xem xuân vãn, hắn thậm chí thấy bực mình. Cái gì nhân nghĩa đạo đức, hiếu nghĩa liêm sỉ, đứng trước dục vọng của đàn ông đều là chó má, thực không thể chờ nổi muốn làm chuyện xấu ngay tức khắc.
Hắn ôm lấy Lục Giai Ý, dùng sức mà hôn cậu, trong lòng muốn hô lên “bảo bối” lại không thể nói ra miệng, chỉ có thể dùng nụ hôn để biểu đạt tình cảm của mình.
Lục Giai Ý không chống cự là tiếp nhận rồi đúng không? Hắn thực sự vừa kinh hỉ vừa kích động, lời âu yếm tràn đầy cõi lòng mà không biết phải nói thế nào. Nhưng sau này tốt rồi, đã làm rõ, hắn không cần nín nhịn nữa, muốn làm gì thì cứ làm như thế.
Quả thực là bị hạnh phúc đột ngột đập cho choáng váng, đầu trống rỗng trong phút chốc, cuối cùng hắn nói ra miệng, run rẩy gọi Lục Giai Ý hai tiếng: “Bảo bối!”