Bữa ăn cuối cùng ở tỉnh là do Thiệu Hoa Dung mời.
Lục Giai Ý ở nhà họ mọt tuần, trừ gặp mặt lúc vừa đến thì đây là lần thứ hai nhìn thấy bà. Thích Dương nói bà ra nước ngoài.
“Bà ấy là như vậy, ba ngày thì có hai là không ở nhà.” Hắn nói với Lục Giai Ý.
“Vậy cậu trước đây đều một mình à?”
“Trong nhà có dì giúp việc.” Hắn nói.
Người có tiền có phiền não của người có tiền.
Thiệu Hoa Dung nói: “Nếu không phải là sắp sang năm mới rồi dì còn muốn giữ con lại đây đến lúc khai giảng. Nhưng không sao, lần sau nghỉ hè con lại cùng Thích Dương tới đây ở mấy ngày nhé.”
Thiệu Hoa Dung đưa cho cậu một bao lì xì lớn, nói là lần đầu gặp mặt lại sắp đến tết rồi, nên đưa. Thích Dương bảo cậu nhận lấy.
Sắp sang năm mới, Lục Giai Ý tưởng Thích Dương sẽ ở lại tỉnh, không ngờ hắn mua hai vé tàu.
“Cậu không ở lại ăn tết sao?”
“Mẹ tớ tết đến càng bận, không ở nhà. Tớ trở về bồi ông bà nội, người lớn tuổi thích náo nhiệt mà.”
Đây ngược lại là sự thật, Thích Dương về đón tết với ông bà, họ nhất định sẽ rất vui vẻ.
Lục Giai Ý cũng thấy vui, cậu còn đang lo một mình ngồi xe lửa đầu óc choáng váng không về đến nhà đây.
Lúc đi vẫn là hai cha con Tôn Toàn tiễn, Thiệu Hoa Dung bận việc không đi được. Nhìn dáng vẻ của Thích Dương chắc đã sớm quen rồi.
Ngược lại Tôn Hiểu Hiểu không rời được Thích Dương, ôm chân hắn không buông tay, cuối cùng còn bật khóc. Làm Lục Giai Ý cũng phải động lòng.
Trẻ con đúng là rất đáng yêu.
Lì xì Thiệu Hoa Dung cho, Lục Giai Ý vẫn không mở ra, bên ngoài trông có vẻ dày, lúc nhận lấy cảm thấy rất áp lực. Về đến nhà đưa cho Lâm Tú Anh xem, hai nghìn khối*.
(khoảng hơn 6 triệu rưỡi tiền Việt)
Lâm Tú Anh ngẩn người, sau đó thu lại nói: “Mẹ giữ hộ con.”
Chỗ này đã bằng sinh hoạt phí nửa năm của nhà họ rồi.
Lâm Tú Anh chọn ra mấy khối đậu hũ non, một ít mầm đậu, lại đến chỗ Đường Tam Nhi lấy một túi tôm tươi để cho Lục Giai Ý đưa đến nhà Thích gia.
Ngày mai là giao thừa, chợ cũng sắp tan, đường Thương Nghiệp ở Quế Hoa Lí từ sáng đến tối vẫn đông đúc, đều là mua hàng tết, vô cùng náo nhiệt. Giang Triều cũng bày quán ở đấy, thấy Lục Giai Ý liền chào một câu.
“Cậu bán hộ ai đấy?”
“Dượng tớ. Cậu đến đây mua cá khô đi, này, lấy cho cậu một ít nhé?”
Lục Giai Ý nói: “Đợi lát nữa tớ quay lại mua nhé, ủng hộ cậu một chút.”
Cậu xách đồ đến Thích gia, thấy Thích Dương đang ở trong sân chọc tiết gà. Bà Thích ở bên cạnh hỗ trợ, thấy Lục Giai Ý đến liền đứng dậy nói: “Giai Ý đến đấy à?”
“Cháu chào bà.” Lục Giai Ý cầm đồ đi tới, mắt nhìn chằm chằm vào con gà trong tay Thích Dương. Con gà còn đang vỗ cánh, máu phun ra, có chút dọa người. Ông Thích vốn đang ở trong phòng, nghe thấy tiếng Lục Giai Ý liền vội vàng đi ra, kết quả nhìn thấy tiết gà, bị dọa kêu lên một tiếng lại lùi về phía sau.
Bà Thích ghét bỏ nói: “Ông có phải đàn ông không, nhát gan thành như vậy!”
Lục Giai Ý lúc này mới nhớ đến mục đích mình tới đây, đưa đồ trong tay ra: “Mẹ cháu bảo mang chút đồ ăn đến.”
“Cảm ơn hai mẹ con.” Bà Thích nhận lấy, “Ai yo, tôm còn tươi nguyên này.”
Bà nói xong liền cầm vào bếp. Lục Giai Ý nhìn Thích Dương giết gà, ông Thích hô lên: “Giai Ý à, vào đây, ông cháu mình làm mấy ván cờ, giết gà có gì hay mà xem, máu me đầm đìa.”
Thích Dương nói: “Cậu vào phòng đi, bên ngoài lạnh.”
Bà Thích xách siêu nước nóng đi ra, nói với Thích Dương: “Máu me đầm đìa thì ông đừng có ăn nhé, có phải ăn sống đâu mà lại sợ này sợ kia.”
Lục Giai Ý cảm thấy hai ông bà đấu võ mồm rất buồn cười.
Lần này cậu sang, bà Thích không cho đi nữa, bắt cậu ở lại ăn cơm trưa. “Gà mẹ nhà nuôi, bổ lắm đấy.”
Lúc ăn cơm nói đến chuyện giao thừa, Thích Dương hỏi cậu muốn đón giao thừa thế nào.
“Mẹ tớ nói giao thừa đều xem xuân vãn*.” Lục Giai Ý nói, “Cũng coi như đón giao thừa rồi. Mọi người có xem không?”
(chương trình đón xuân đêm giao thừa phát trên truyền hình, giống gặp nhau cuối năm của việt nam)
“Hai ông bà già này không thể thức khuya giống như người trẻ tuổi được.” Ông Thích nói, “Mọi năm đều xem đến tám chín giờ là đi ngủ rồi.”
Sắp sang năm mới, Lục Giai Ý nghĩ đến bà Lục. Vốn còn muốn nhờ Thích Dương lén đưa tới đó, kết quả đêm ba mươi Lâm Tú Anh lại chuẩn bị cho cậu một thùng đồ, có chuối, bánh đường, bánh bao, gà quay các loại để cậu đưa đến cho bà Lục.
Lục Giai Ý rất ngạc nhiên. Lâm Tú Anh nói: “Mẹ nghe dự báo thời tiết nói mùng 1 có tuyết. Tuyết rơi đường không dễ đi, con đi sớm một chút, 30 đi thì sang năm mới không cần đi nữa.”
Bà thuê một chiếc xe ba bánh cho Lục Giai Ý. Sau khi cậu ra khỏi tiểu khu, gọi điện hỏi Thích Dương có đi cùng không.
Kết quả Thích Dương bận mất rồi, hắn phải giúp ông Thích đến nhà họ hàng đưa quà.
Sắp sang năm mới rồi, họ hàng Thích gia nhiều, hai ông bà Thích tuổi đã cao, tết đến lại thu quà, mỗi năm đều chồng thành một đống đồ. Bà Thích cảm thấy trong nhà đồ đạc đã đủ nhiều rồi liền bảo Thích Dương qua lại tặng quà cho họ hàng.
“Năm mới đến thăm họ hàng, mày bảo với họ nhà chúng ta cái gì cũng có, không cần đưa thêm gì cả. Nhưng người ngoài thì sẽ không như vậy, nên đưa thì vẫn phải đưa. Mày với ông nội đưa đến sớm một chút để người ta sắm tết không phải mua nhiều đồ.”
Bà Thích lấy toàn bộ đồ nhà ăn không hết ra, bày thành một đống lớn. Có một số thứ Thích Dương ngăn lại, nói: “Cái này đừng cho, để lại cho cháu.”
Bà Lục ngạc nhiên: “Cho mày làm gì, đem cho ai?”
Thích Dương nói: “Sang năm cháu đem đến nhà Lục Giai Ý.”
Bà cười: “Vậy cũng không cần tốt thế chứ.”
Thích Dương không nói gì, trực tiếp đặt sang một bên.
Nhà họ tặng quà ra ngoài, Thiệu Hoa Dung lại đưa đồ tới, sai người mang hẳn mấy thùng đồ tết lớn tới. Ông Thích nói: “May mà chúng ta không mua đồ tết, nếu không thì tủ lạnh chẳng chứa nổi mất.”
Trừ con trai chết sớm, hai ông bà Thích chẳng còn chuyện gì không vừa ý nữa. Con dâu tuy tái hôn, cũng ít gặp mặt nhưng có tiền, cũng chẳng tiếc tiêu cho họ. Cháu trai bảo bối lại hiếu thuận, cùng họ đón năm mới, sống bên cạnh hai người. Lễ đêm ba mươi, sau mỗi cánh cửa ở các phòng bà Thích đều cắm hương, lúc dập đầu lẩm nhẩm cũng không cầu xin gì khác, chỉ có một câu: “Phù hộ cho cháu trai con thi đỗ đại học.”
Bà còn bắt Thích Dương dập đầu theo nhưng hắn không chịu. Bà cụ có nổi cáu, nói: “Đám thanh niên chúng mày cái gì cũng cho là mê tín.”
Trong nhà chỗ nào cũng đốt hương, chính giữa sân còn đốt một bó lớn, cả ngôi nhà hương khói mù mịt. Bình thường Hạnh Phúc Lí hễ đến mặt trời lặn là tối xuống, đêm giao thừa lại đèn đuốc sáng trưng, nhà nhà người người đều bật hết đèn đóm, cả tiểu khu sáng như ban ngày. Thỉnh thoảng lại vang lên một tràng pháo, ngập tràn hương vị tết.
Thích Dương mặc áo lông vũ từ trong nhà đưa tới, bà Lục đuổi theo hỏi: “Đi đâu đấu?”
“Cháu đi loanh quanh.”
“Đừng quên về ăn cơm giao thừa.”
“Cháu biết rồi.”
Thích Dương đạp xe đi ra cửa. Mấy người đội bóng rổ đã hẹn nhau đi uống rượu, lúc đến quán còn hai người chưa tới. Hắn ngậm điếu thuốc đi ra ngoài gọi điện cho Lục Giai Ý.
Lục Giai Ý đang giúp Lâm Tú Anh, điện thoại vang lên rất lâu cậu mới nghe thấy. Vừa biết là Thích Dương gọi điến liền ấn vào nút loa, vừa làm vừa hỏi: “Cậu ăn cơm tối chưa?”
“Chưa.”
“Thích Dương à?” Lâm Tú Anh gọi một tiếng, giọng vang giòn, dọa Thích Dương run cả tay, lúc này mới nhận ra Lục Giai Ý mở loa ngoài, vội chào một tiếng “Dì ạ”. Lâm Tú Anh cười: “Chưa ăn thì đến nhà dì ăn cơm đi, dì mời cháu.”
“Thôi ạ, cháu với bạn ra ngoài ăn rồi.” Hắn nói.
Kỳ thực gọi điện cũng không có chuyện gì, chỉ là rảnh rỗi thì tìm Lục Giai Ý nói chuyện thôi. Lúc này mở loa ngoài, hắn cũng không biết phải nói gì nữa. Lục Giai Ý lau tay, tắt loa đi, đặt lên tai nói: “Có chuyện gì sao?”
“Không có.” Thích Dương nghe bên đó không còn tiếng xào rau ồn ào nữa liền biết tắt loa rồi, vì vậy hắn nói: “Cậu ra đây không?”
“Tớ phải ăn cơm xong mới đi được.”
“Ăn gì?”
“Gà non hầm nấm, rau trộn thịt bò, cá kho, còn có cải thìa xào đậu hũ nữa.”
Lâm Tú Anh ở bên cạnh nói: “Còn có bánh trôi rượu gạo và rau trộn dưa chuột nữa.”
Lục Giai Ý cười nói: “Còn có bánh trôi và rau trộn dưa chuột nữa.”
“Làm nhiều như thế ăn hết sao?”
“Cho nên mới gọi cậu tới ăn đấy.” Lục Giai Ý nói.
“Vậy đợi một lúc xem xem có rảnh hay không đã.” Hắn trả lời.
“Cậu đi ăn với ai đấy?”
“Giang Triều, Chu Phóng, mấy người đội bóng rổ.”
“Cậu uống ít rượu thôi.”
“Biết rồi.”
Bên này người đã đến đủ, Thích Dương liền cúp máy cầm lấy điếu thuốc còn dư một nửa, đi vào trong quán.
Chỉ là hắn chẳng ăn bao nhiêu, hắn đến chủ yếu là để tính tiền. Ăn nửa tiếng liền đi về ăn cơm tất niên với ông bà.
Thích gia làm càng nhiều đồ ăn hơn, cơ bản là ăn không hết. Ông Thích nói: “Đúng rồi, ngày mai mùng một phải ăn đồ thừa rồi.”
“Buổi sáng ăn sủi cảo, bữa trưa lại ăn đồ thừa.” Bà Thích nói.
Bà nói xong liền nhìn sang phía Thích Dương: “Mày hỏi Giai Ý xem có đến nhà chúng ta chơi không, nhà họ không phải là không có tường sưởi sao?”
“Nhà cậu ấy chỉ có hai mẹ con, cậu ấy đi ra ngoài không thích hợp lắm.” Thích Dương nói.
Bà Thích liền nói đến Lâm Tú Anh: “Mẹ nó lúc còn trẻ rất xinh đẹp, chỉ là… chỉ là cũng không tính toán tìm một nơi để dựa dẫm. Bây giờ thì không được rồi, già đi nhiều lắm. Kỳ thực cô ấy nên thừa dịp còn trẻ mà tìm một người. Sau này con cái rời nhà rồi cô ấy sống một mình thì buồn lắm.”
Thích Dương uống ngụm canh cuối cùng, cầm giấy lau lau miệng, nói: “Mẹ cháu như thế sao bà không nói vậy đi?”
Lúc đó Thiệu Hoa Dung tái hôn đã chọc tức bà cụ, còn là ăn cơm trước kẻng, lúc đó đã có Tôn Hiểu Hiểu rồi. Bà Thích rất tức giận, giống như Thiệu Hoa Dung cắm sừng con trai mình vậy.
Bà Thích trợn mắt nhìn hắn: “Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ.”
Người già có đôi khi suy nghĩ cố chấp, chỉ dựa vào tự mình nghĩ thông là không đủ, phải có hiện thực chỉ dẫn. Bà là phát hiện Thiệu Hoa Dung sau khi tái hôn đối với họ cũng y hệt như lúc trước, từ từ mới cảm thấy tái hôn cũng không phải chuyện xấu gì. Lúc bắt đầu còn không tiếp thu nổi. Tuy biết con trai mình không còn, con dâu đi bước nữa hay không là tự do của nó, nhưng tư tâm vẫn hy vọng con dâu không có suy nghĩ tái hôn, chỉ ở vậy nuôi dưỡng cháu trai mình.
“Haiz, thực ra có một người, chú ba Xuân Lâm của mày, hình như vợ chết từ năm kia. Con người hắn không tồi, chỉ có một cô con gái cũng gả đi rồi. Hắn là chủ thầu, vừa xây căn nhà hai tầng, cuộc sống thoải mái lắm. Mấy ngày trước nghe nói hắn muốn tái hôn đấy.”
“Chuyện này mà bà cũng muốn quản.”
Nói xong lau miệng đứng dậy, bà Thích nói: “Ài, bà nói nghiêm túc đấy. Bà rất quý thằng bé Giai Ý mà, sao có thể hãm hại nó chứ? Mày đi đâu đấy hả?”
Ông Thích uống một ngụm rượu, nín cười: “Có phải bây giờ bà rảnh quá không có việc gì làm không.”
Bà Thích nói: “Chú ba Xuân Lâm của nó lớn lên không tồi mà, nhân phẩm sạch sẽ, điều kiện cũng tốt.”
Ngoài đường toàn người là người, rất náo nhiệt. Thích Dương vừa đi vào Quế Hoa Lí liền nghe thấy có hộ gia đình hô lên: “Bố, mau lên đi, lễ hội đón xuân sắp bắt đầu rồi!”
Tám giờ, chương trình mừng năm mới đã bắt đầu.
Đây là lần đầu Lục Giai Ý xem lễ hội đón xuân, bài hát mở đầu rất náo nhiệt, nhưng không phải kiểu ưa thích của cậu. So với biểu diễn hát hát nhảy nhảy kiểu này cậu càng thích nghe hí kịch hơn.
“Đổng Khanh này càng ngày càng có khí chất, chỉ là Chu Đào vẫn đẹp hơn một chút. Nhưng sao bây giờ Nghê Bình không chủ trì nữa nhỉ.” Lâm Tú Anh vừa xem vừa bình luận.
Lục Giai Ý căn bản là không phân biệt được ai là Đổng Khanh, ai là Chu Đào, cũng chẳng rõ Nghê Bình là ai.
Kiến thức cậu cần bổ sung vẫn còn nhiều lắm.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cậu lập tức từ trên ghế nhảy lên, nói: “Chắc chắn là Thích Dương đến rồi!”
Chạy ra mở cửa nhìn một cái, quả nhiên là Thích Dương. Cậu cười cươi nhìn hắn. Khuôn mặt hắn trong bóng tối nhìn càng đen, cũng càng tuấn tú hơn.
“Ăn xong rồi sao?” Thích Dương hỏi.
“Ăn xong lâu rồi, bây giờ cậu mới đến.”
“Ai vậy, Thích Dương à?” Lâm Tú Anh ở phòng khách hô lên.
“Vào đi.” Lục Giai Ý nói.
Thích Dương liền đi vào, chào hỏi Lâm Tú Anh. Bà vội cầm hạt dưa đậu phộng tới: “Gọi cháu tới ăn cơm cháu cũng không tới, khách khí như vậy làm gì. Mặc ít như vậy có lạnh không, hình như tuyết rơi rồi mà.”
“Vẫn ổn ạ.”
“Cậu ấy toàn mặc ít như vậy, bảo mặc áo lông cũng không chịu mặc.”
“Vốn có mặc nhưng ăn cơm đổ mồ hôi nên cởi ra.”
Hắn chỉ mặc một cái áo len cao cổ.
Nhà họ lạnh, Lục Giai Ý sợ hắn bị cóng liền về phòng cầm áo lông ra đưa cho hắn: “Đúng rồi, cậu sau này không cần tìm gốc cà cho tớ nữa đâu. Hôm qua tớ đến nhà bà nội, bà ở trong thôn lấy cho tớ nhiều lắm, dùng đến hè cũng không hết.”
Thích Dương gật gật đầu, cầm hai hạt đậu phộng lột vỏ cho vào miệng, sau đó nhìn Lục Giai Ý đầu đánh cái tín hiệu, ý bảo đi ra ngoài chơi.
Lục Giai Ý nói với Lâm Tú Anh: “Mẹ, bọn con đi ra ngoài chơi một lát.”
Đón năm mới, bên ngoài rất náo nhiệt. Lâm Tú Anh nói: “Đừng về muộn quá.”
“Con biết rồi.” Lục Giai Ý cùng Thích Dương vội vàng từ trong nhà đi gia. Bầu không khí bên ngoài nồng nặc mùi pháo. Lục Giai Ý hỏi: “Đi đâu vậy?”
“Nghe bọn họ nói, 8 giờ ở quảng trường Tây Hà bắn pháo hoa, chúng ta đi xem xem.”
Lục Giai Ý ngồi lên sau xe, tay duỗi một cái mới nghĩ đến cái gì, nói: “Quên đeo găng tay rồi.”
“Cho vào túi áo.” Thích Dương nói liền đem hai tay cậu kéo tới, vòng quanh thắt lưng mình. Dù sao trời cũng tối, Lục Giai Ý liền đem tay đút vào túi, ôm lấy hông hắn, nói: “Có phải cậu gầy đi không, sao eo lại nhỏ thế này?”
Thích Dương nói: “Eo nhỏ?…” Hắn ngừng lại một chút, nói: “Trở về cởi ra cho cậu xem.”
Lục Giai Ý cười ha ha. Xe đạp từ dưới cột đèn phóng qua, bóng của hai người xếp chồng lên nhau.