Không đợi Lục Giai Ý trả lời Giang Triều nói: “Đúng rồi, cậu luyện thiết đầu công à, một gậy đó tớ nhìn cũng giật mình cậu lại chẳng có chuyện gì. Nhưng đừng bị chấn động não đấy, nếu thấy không khỏe phải đi bệnh viện huyện chụp chiếu kiểm tra đấy.”
Lúc cậu mới xuyên qua đã nằm viện rất lâu, cậu thật sự ngốc ở đó đủ rồi. Mùi vị cũng chẳng tốt đẹp gì, toàn là nấm mốc trộn với mùi thuốc: “Không cần đi bệnh viện.”
Mấy người Giang Triều cũng không nói gì nữa, bắt đầu nói đến bạn học trong lớp. Giang Triều nhắc đến chủ yếu là Tất Nhiên và Chu Dương Liễu.
“Lớp trưởng bình thường trông có vẻ hách dịch, tao còn tưởng hắn sẽ không dính đến chuyện này. Không ngờ cuối cùng lại là hắn cầm đầu. Còn có Chu Dương Liễu, ai nha nha, thật là khiến tao mở rộng tầm mắt. Lục Giai Ý, cậu ta không phải là đối thủ một mất một còn của cậu à, làm sao lại giúp cậu vậy.”
Nói thật chính Lục Giai Ý cũng rất ngạc nhiên, Chu Dương Liễu ghét cậu không giống giả vờ. Không ngờ lại là người trượng nghĩa.
“Việc này chủ yếu vẫn nhờ Triệu Tư Tư, là cậu ấy chạy về lớp gọi người. Tất Nhiên thì cầm đầu nên bọn tao đều chạy ra.” La Khôn nói, “Tiếc là đám người kia chạy rồi, đáng lẽ phải tẩn cho chúng nó một trận. Mẹ nó chứ phí bảo kê!”
La Khôn ở nông thôn, đối với chuyện tiền bạc rất để ý. Cậu là học sinh nội trú, không bị thu phí bảo kê nhưng nghe nói đến loại chuyện này vẫn rất tức giận. Giang Triều cũng nóng máu: “Nếu không mình làm thế này, lần sau bọn nó đến mình liên hiệp đám nam sinh trong trường lại, gọi nhiều người vào, xem bọn nó còn dám đến Nhất Trung dương oai giễu võ không!”
La Khôn nói: “Để tao, tao sẽ gọi đội bóng rổ bọn mình tới.”
Sau khi đến trường Thích Dương mua một cái ô mới đưa cho Lục Giai Ý. Lục Giai Ý trả lại cho Từ Lâm. Trả ô xong cũng không đi, bò ra bàn Từ Lâm nhìn Chu Dương Liễu ở bên cạnh.
Chu Dương Liễu nâng cằm, vừa đọc sách vừa thờ ơ nói: “Cậu không cần cảm ơn tôi, tôi đang ân hận vì giúp cậu đây.”
Lục Giai Ý bật cười, khóe mắt cậu có vết bầm, sưng một cục. Cười lên liền đụng tới chỗ đau. Cậu liền che một bên mắt nói: “Vậy thì tớ vẫn muốn cảm ơn cậu.”
Chu Dương Liễu mặc kệ cậu. Lục Giai Ý liền đi ra hàng đầu chỗ Triệu Tư Tư, cũng cảm ơn cô.
Mặt Triệu Tư Tư đỏ rực, nói: “Không cần cảm ơn. Cậu không sao là tốt rồi.”
Chu Dương Liễu thấy bộ dạng đỏ mặt của Triệu Tư, lại nhìn bóng lưng cao cao gầy gầy của Lục Giai Ý, hừ lạnh một tiếng.
Cậu ta cảm thấy Triệu Tư Tư thật nông cạn, chỉ là thấy Lục Giai Ý lớn lên đẹp trai mà thôi. Cũng đã bị đánh thành đầu heo rồi còn thấy đẹp?
Lục Giai Ý từ trước lớp đi về, lại phát hiện Thích Dương đã không còn ở chỗ ngồi nữa. Đã quá giờ huấn luyện buổi sáng, cậu cho là hắn đi vệ sinh. Nhưng đợi đến lúc tiết đầu tiên bắt đầu cũng không thấy Thích Dương về.
Thực ra Từ Lâm có rất nhiều lời muốn nói với Lục Giai Ý, nhưng sắp vào lớp rồi nên y nhịn xuống. Đợi đến khi ăn bữa sáng y mới nói với Lục Giai Ý: “Chuyện đó tớ đã nghe nói rồi, đáng sợ thật. Cậu sao lại chọc trúng bọn họ vậy? Bọn họ liệu có báo thù cậu không?”
So với báo thù mình, Lục Giai Ý càng lo đám Xuyên ca sẽ báo thù Thích Dương.
Nhưng Thích Dương trốn học rồi, không biết hắn đi đâu cả ngày trời.
Buổi trưa mưa ngừng một lúc, buổi chiều lại bắt đầu mưa đến tận tối mới dần nhỏ lại. Chức Cao không có tiết tự học tối, Xuyên ca và hai tên đàn em từ trong trường đi ra, định sang tiểu khu đối diện trường ăn cơm. Chức Cao nằm ở tận cùng phía Bắc của thị trấn, xung quanh đều là nhà xây từ bốn năm chục năm trước, đường phố nhỏ hẹp rải rác rất nhiều quán cơm. Sắc trời vừa tối đèn đường còn chưa bật, chỉ có ánh sáng từ những cửa hàng khu vực xung quanh làm hiện lên những hạt mưa nhỏ xíu. Ba người vừa đi vừa bàn xem hôm nào lại đi tìm Thích Dương.
“Hai ngày tới chắc là không được. Nó đánh nhau giỏi lại xuống tay ngoan độc, hai ngày tới nhất định sẽ cảnh giác. Chúng ta phải đột kích bất thình lình mới được.”
“Em nghe nói nhà nó có địa vị, bọn mình đừng xuống tay nặng quá, dọa nó sợ là được rồi.”
Xuyên ca cứng miệng: “Tao phải sợ nó á? Chân cũng bị nó bẻ gãy, mày xem nó có phải bị điên không! Hôm nay coi như nó số hên, ngày mai tao tháo cánh tay nó xuống!”
Hai tên kia nghe xong liền cười cười phụ họa. Thực ra nhóm người này cũng không phải loại hung thần ác sát gì, từng đánh người nhưng thực sự chưa từng phạm tội… Chuyện thu phí bảo kê đối với bọn họ mà nói không tính là phạm pháp.
“Lần sau chúng ta thừa dịp nó không chuẩn bị đến tốc chiến tốc thắng. Hôm nay bọn nó bỗng tìm đến một đám người giúp. May mà chúng ta chạy nhanh nếu không sợ là không thịt hết được cả đám đấy.”
Nhưng cũng may là đã thu không ít phí bảo kê. Tối hôm nay bọn họ có thể ăn một bữa hải sản thật ngon. Tuốt một xiên, uống chút rượu. Thời tiết này mà uống rượu là thích hợp nhất.
Mắt thấy sắp đến quán cơm, một tên đàn em quay đầu nhìn thoáng qua sau đó có chút nghi ngờ nói: “Hình như có người đi theo chúng ta.”
Xuyên ca ngậm thuốc quay lại nhìn, kết quả liền nhìn đến một người cách đó không xa. Gã dừng lại nhìn kỹ một lúc liền thấy Thích Dương cầm một chiếc ô đen nhìn gã bước qua.
“Là… là Thích Dương.” Tên đàn em giọng nói cũng phát run.
“Đệt mẹ, nó còn dám tự mình dâng lên cửa.”
Xuyên ca nói rồi xắn tay áo, giằng lấy ô trong tay tên đàn em siết chặt trong tay.
Thích Dương đi thẳng đến trước mặt bọn gã, nói với hai tên đàn em: “Không liên quan đến chúng mày, cút xéo!”
Thanh âm lạnh lẽo, nhìn thì đẹp trai nhưng lộ ra một cỗ kình lực biến thái.
Hai tên đàn em sợ chết khiếp. Xuyên ca vội nói: “Ba người chúng ta còn sợ một mình nó?”
Bên cạnh là một quán mì sợi Lan Châu. Bởi vì trời mưa, bên này lại hơi lệch nên cửa tiệm không có khách. Ông chủ ngồi trước cửa xem ti vi, bỗng nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận kêu rên. Y đi ra nhìn một cái đúng lúc đèn trong ngõ sáng lên. Dường như mưa đã ngừng nhưng mái hiên vẫn còn nhỏ nước, dính đầy bàn đá bên đường.
Thích Dương xách tai Xuyên ca, kéo vào trong một con hẻm. Con hẻm này tối mịt đang đổ mưa, khắp nơi toàn là mùi rác. Xuyên ca kêu thảm thiết bị ném vào trong đống rác.
Thích Dương rút một điếu thuốc, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú sắc bén, ánh mắt tĩnh mịch.
Hắn hút một hơi thuốc, từ từ thở ra, hỏi: “Sợ chết không?”
“Sợ đi tù không?”
Thanh âm của hắn lạnh nhạt như vậy, cơ hồ không có cảm xúc gì nhưng lại có mang theo tàn nhẫn.
“Sợ thì đàng hoàng một chút,” Thích Dương nói, “Vì tao không sợ.”
Xuyên ca mắt đỏ rực muốn ngồi dậy ngực lại ăn một đạp. Thích Dương động tác lười nhác nhưng lực chân lại rất mạnh. Xuyên ca giãy dụa mấy cái cũng không thể giằng ra. Gồng hết một hơi liền xịt lốp, lại ngã vào đống rác.
“Sẽ còn gặp mặt.” Thích Dương nói.
Hắn một tay đút túi quần một tay kẹp điếu thuốc, đi đến đầu ngõ nhặt ô vứt bên chân tường lên, mở ô, bóng lưng mờ ảo. Đợi sau khi hắn đi khuất ở đầu ngõ mới lộ ra hai người, chính là hai tên đàn em của Xuyên ca. Hai người chạy vào thấy Xuyên ca đang vùng vẫy đứng dậy, thấy hai người lập tức chửi ầm lên: “Cút mẹ chúng mày đi, bọn ăn hại!”
Hai tên đàn em ngượng ngùng nói: “Bọn em cũng giúp mà, đấy không phải là không đánh lại hay sao…”
“Bọn mày bỏ tao mà chạy!” Xuyên ca nhổ một ngụm nước bọt dính máu, lau mạnh khóe miệng, “Đệt đệt đệt!”
Gã tức đến nỗi không nói được câu nào nữa rồi. Mới xả giận, bây giờ lại bị lấp đầy. Thật là muốn phát rồ cả lên.
Đêm mưa rất lạnh, trong lòng Lục Giai Ý có chút lo lắng. Đã một ngày không thấy Thích Dương rồi, đến cả Lưu Hồng Dân vẫn luôn không quản hắn cũng hỏi đến. Nhưng đám Giang Triều cũng không biết. Lúc Thích Dương ra khỏi trường chẳng nói năng gì nên không có ai biết hắn đi đâu.
“Cậu ấy mười thì có tám chín phần là đi tìm Xuyên ca báo thù rồi.” Giang Triều nói.
Lục Giai Ý vốn là lo như vậy, nghe Giang Triều nói thì càng sốt ruột hơn, còn định đi tìm hắn. Giang Triều nói: “Lại chẳng biết cậu ấy đi đâu, đám côn đồ của Chức Cao chúng ta cũng chẳng biết là học lớp nào. Cũng không thể chạy đến trường người ta tự chui đầu vào lưới chứ? Cậu yên tâm, cậu ấy nếu đã đơn thương độc mã đi như vậy nhất định sẽ không có việc gì. Cậu ấy lại không ngốc, làm sao có thể tự dâng lên cửa cho người ta đánh chứ?”
Lý lẽ là vậy nhưng lo thì vẫn lo, Lục Giai Ý định đến Thích gia nhìn xem, cậu hôm nay mà không gặp Thích Dương chắc ngủ không nổi mất. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất* mà.
(đại ý là sợ xảy ra chuyện bất ngờ ngoài ý muốn)
Chuông báo tiết tự học tối vang lên, cậu cùng Giang Triều theo đám người đi ra cổng. Mọi người đều đi hướng ra ngoài nên ngẫu nhiên có người đi ngược vào trong liền thấy rất rõ ràng, huống hồ người kia cao như vậy, lớn lên đẹp trai như vậy.
“Thích Dương!” Lục Giai Ý lập tức hô một tiếng.
Cổng trường Nhất Trung có một cột đèn cực kỳ to, chiếu xuống hạt mưa cũng thấy được rõ rệt. Thích Dương giương ô, xuyên qua đám người và cơn mưa đi về phía bọn họ.
“Cậu đi đâu làm sao giờ mới về, đều tan học rồi.” Lục Giai Ý nói.
Thích Dương “ừ” một tiếng, “Đi thôi.”
Giang Triều bỗng cảm thấy mình thành dư thừa, cười nói: “Mày đi cả ngày làm gì đấy?”
“Tìm người.”
“Tìm người? Tìm ai?”
Thích Dương không trả lời, Giang Triều cũng không để ý, nói: “Ài, bọn mày đợi một tí tao đi mua chút đồ ăn. Đói chết tao rồi. Bọn mày có ăn không?”
Y đi mua đồ ăn, Lục Giai Ý vẫn nhìn chằm chằm Thích Dương, hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Thích Dương “ừ” một tiếng, nói: “Không sao.”
“Tớ lo muốn chết.” Giọng điệu Lục Giai Ý có vẻ thực sự lo lắng cho hắn, “Cậu một thân một mình đừng chạy loạn khắp nơi thế, lỡ lại đụng phải bọn họ thì làm thế nào?”
Đám người kia quá đáng sợ, cả ngày nay cậu đều lo lắng mất hồn mất vía.
Thích Dương nhìn Lục Giai Ý. Mắt phải của cậu sưng lên nhưng mắt trái vẫn đen láy ướt sũng, vừa to vừa sáng và đầy lo lắng.
“Tôi không sao, không cần lo.” Hắn nói, “Ngày mai 5 giờ rưỡi, tôi đợi cậu ở cổng tiểu khu.”
“Hả?”
Giang Triều mua đồ ăn trở về, là thịt hộp nóng hầm hập. “Hai người ăn không?”
Lục Giai Ý lắc đầu, Thích Dương nói: “Đi thôi.”
Lục Giai Ý có chút ngạc nhiên cũng rất kích động, ban nãy lời Thích Dương nói là ý gì?
Là lo cho an toàn của cậu, muốn đi cùng để bảo vệ cậu?
Cậu đã nói, ân nhân là người mặt lạnh tâm nóng mà.
Cậu cười, kéo khóa áo lên đến cổ rồi cùng Thích Dương và Giang Triều đi về.
Trời thật là lạnh nha.
Giang Triều về đến nhà, trời lạnh tắm cũng lười liền nằm thẳng lên giường. Đang nghịch điện thoại thì nhận được tin nhắn, là của Thích Dương gửi đến.
“Ngày mai đừng đợi Lục Giai Ý, tao đi với cậu ấy là được rồi.”
Lưu số bao lâu nay đây là lần đầu tiên Thích Dương chủ động gửi tin nhắn cho y. Y nhìn tin nhắn cũ một đống “ờ”, “được”, “biết rồi” các kiểu mà bình thường Thích Dương vẫn hồi âm, cảm thấy hôm nay mình bỗng nhận được một tin nhiều chữ như vậy, quả thực là được Thích Đại Gia ban ân.
Nhưng mà lời này là có ý gì?
Sao y lại đọc ra ý tứ bóng đèn nhỉ???
Lại là một đêm mưa thu, đại khái là ban ngày phát sinh chuyện ẩu đả thực sự khiến cho người ta ấn tượng khắc sâu, cho nên xuyên qua lâu như vậy, Lục Giai Ý lần đầu tiên mơ không phải Phương Thanh Diệm, mà là cuộc sống thực tại, học sinh trường Nhất Trung Lục Giai Ý.
Giấc mơ có chút lộn xộn, tỉnh lại đã sớm mơ hồ. Lục Giai Ý mở đèn nhìn giờ một cái, mới phát hiện mình dậy muộn rồi.
Cậu vội vàng đi rửa mặt đeo cặp đi ra cửa, chạy đến cổng tiểu khu liền thấy Thích Dương cưỡi xe đạp, chân dài duỗi ra, bàn chân chạm đất.
Thật sự đến rồi.
Lục Giai Ý hô lên: “Thích Dương!”
Thích Dương đứng dậy, kéo kéo mũ lưỡi chai trên đầu, nói: “Lên đi.”
Lục Giai Ý mới phát hiện Thích Dương đổi xe rồi, không phải cái xe leo núi không thể chở người kia, đổi thành một chiếc có yên sau.
Lục Giai Ý từng thấy người khác ngồi rồi, cậu liền có hình có dạng bắt chước theo nhảy lên, ngồi ở yên sau, giữ lấy thắt lưng Thích Dương.
Đại khái là không quen bị chạm vào thắt lưng, Thích Dương còn giật mình nhưng rất nhanh ổn định lại, chân đạp một cái phóng xe ra đường. Lục Giai Ý là lần đầu tiên ngồi xe đạp, rất căng thẳng, hai tay bám chặt lấy thắt lưng Thích Dương, động cũng không động một cái.
Trong lòng cực kỳ vui sướng.