Hai người họ tính là cái gì?
Nam phong*, nói tới thì thực ra cậu cũng không xa lạ gì.
(cách gọi mối quan hệ nam với nam ở thời cổ đại)
Ở triều đại của cậu, tuy không thịnh hành nam phong như tiền triều nhưng cũng thường nghe được. Triều đình cấm chơi gái nên nam phong bắt đầu ở phía nam thịnh hành đi ra, phía bắc thì không nhiều, dù sao thì cũng bị văn hóa nho gia trói buộc càng chặt chẽ hơn. Trong trường, ngẫu nhiên có chuyện đoạn tụ, chính là thám hoa cùng đợt thi với bọn họ, nghe đâu phu nhân của hắn là một nam đào kép.
Nhưng “phu nhân” chỉ là nói đùa mà thôi. Nam phong không ít, nhưng hoàn toàn khác với quan hệ tình yêu hôn nhân thời hiện đại. Mọi người chỉ là “chơi đùa”, ai cũng sẽ không làm lỡ chuyện lấy vợ sinh con… Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại*, chỉ nghe nói có người sau khi lấy vợ sinh con rồi nuôi đàn ông, lại chưa từng nghe có ai lấy đàn ông làm thê thiếp chính kinh cả. Ngẫu nhiên chơi đàn ông thì không hại đến danh tiếng, nhưng muốn nghiêm túc thì thành trò cười cho thiên hạ rồi.
(bất hiếu có ba tội, không sinh con nối dõi là tội nặng nhất)
Không sai, gia đình giàu có nuôi nam sủng, ngay cả thiếp cũng không sánh bằng.
Cho nên trong mắt cậu, cậu và Thích Dương như thế này cũng chỉ là một loại ý loạn tình mê của đàn ông mà thôi.
Dù sao cũng là Thích Dương, hai người họ quan hệ tốt như thế.
Chỉ là sau khi cậu xuyên tới thế giới này, chưa từng nghe nói có chuyện nam phong, cảm thấy nam phong thời đại này và thời đại của cậu không giống nhau.
Nhưng cởi sạch đồ dính chung một chỗ như thế này, thực sự rất thoải mái.
Cậu không thể không thừa nhận điều đó.
Bởi vì rất thư thích, đối phương lại là Thích Dương nên dường như cũng nhẫn nhịn, chỉ là hơi xấu hổ.
Từ trước đến nay cậu chưa từng nghĩ sẽ làm ra chuyện đoạn tụ* với Thích Dương.
(cách nói khác của quan hệ nam x nam thời cổ đại)
Thích Dương thấy cậu chẳng hề có tí tức giận nào, lòng càng sung sướng. Vốn dĩ hắn rất lo lắng, sớm biết Lục Giai Ý tâm ý giống mình thì đã ra tay lâu rồi, sao có thể chờ đến tận bây giờ chứ.
Cúi đầu nhìn Lục Giai Ý, chút ngượng ngùng trên mặt cậu thoáng cái biến thành xấu hổ cực kỳ.
Thích Dương nhìn đến ngứa ngáy tâm can, nhịn không được lại hôn một cái.
Lục Giai Ý im lặng. Biết nói gì bây giờ, nói cái gì cũng thấy xấu hổ.
Sắc trời dần sáng, bọn họ thực sự đã lăn lộn rất lâu. Bên tai đều là tiếng pháo nổ lốp bốp liên hồi, bắt đầu có người đến Thích gia biếu sủi cảo.
Lục Giai Ý lúc này mới đứng dậy, Thích Dương ôm eo cậu, nói: “Không cần dậy sớm mà.”
“Mẹ tớ bảo sáng sớm phải về đi biếu sủi cảo.” Lục Giai Ý nói.
Thích Dương bật đèn lên. Đèn vừa sáng, hai người đều ngẩn ra bởi vì trên ngực, trên bụng và cánh tay Lục Giai Ý đều là dấu hôn.
Ngượng quá đi.
Lục Giai Ý vội mặc quần áo vào. Thích Dương cũng bị dọa, duỗi tay sờ một cái, hỏi: “Có đau không?”
“Không đau, không có cảm giác gì cả.” Lục Giai Ý nói.
Thích Dương tưởng là Lục Giai Ý nói dối, trong lòng cảm động.
Bầm đến như vậy sao có thể không đau, Lục Giai Ý chắc là sợ hắn áy náy nên mới nói dối như vậy để an ủi hắn.
Lục Giai Ý thấy ánh mắt Thích Dương, hắn đang nghĩ ngợi. Bất kể là gì, nhất định là làm quá lên rồi!
Cậu vội vàng xỏ quần vào, Thích Dương bỗng ôm lấy cậu từ phía sau, cằm gác lên vai cậu, nói: “Năm mới vui vẻ.”
“Vui… vui vẻ, vui vẻ!”
Lục Giai Ý nói xong vội vàng chạy mất. Vừa ra cửa cậu lập tức đứng lại, oa, tuyết lớn lắm.
Tuyết rơi rào rạt, ngập cả một khoảnh sân.
Đại khái là vì tuyết lớn, rất nhiều nhà đều dậy muộn. Năm trước trời chưa sáng đã đi biếu sủi cảo, năm nay hầu như trời sáng rồi mới dậy, bốn phía đều là tiếng pháo nổ, có mấy nhà tuyết trước cửa còn lấm tấm vết tro, xác pháo rơi đầy đất, không khí nồng nặc mùi lưu huỳnh. Trên đường thỉnh thoảng có người đi qua đều bưng sủi cảo, bước chân vội vã.
Cậu về đến nhà, Lâm Tú Anh đang chuẩn bị nổi lửa: “Mẹ đang định gọi điện cho con đấy.”
“Con đi rửa mặt cái đã.” Lục Giai Ý nói.
Cậu đi vào phòng tắm, bật đèn lên nhìn chính mình trong gương, phát hiện trên cổ có một dấu hôn nhưng sắc mặt thì lại rất tốt. Đêm hôm qua không ngủ vậy mà vẫn rất có tinh thần.
Sau khi rửa mặt xong cậu vội chạy về phòng đổi một cái áo len cao cổ. Bên kia nước đã sôi, Lâm Tú Anh nói: “Con đem pháo ra sân đi.”
Lâm Tú Anh sợ cậu bị pháo văng trúng, không bảo cậu lấy bật lửa đốt mà đưa cho cậu một khúc củi. Lâm Tú Anh mở nồi, bưng sẵn sủi cảo trên tay: “Đốt đi.”
Lâm Tú Anh cầm củi chạy ra sân, dè dặt cẩn thận mà dí một cái, tiếng nổ “bùm bùm bùm bùm” vang lên đinh tai nhức óc. Cậu cầm củi chạy về bếp, thấy Lâm Tú Anh thừa dịp pháo nổ cho sủi cảo vào nồi.
Áng chừng không đến mười phút, pháo nhà họ đã nổ hết, Lục Giai Ý nói: “Nhanh như vậy.”
“Hơi gấp, pháo chúng ta mua không dài lắm. Con không thấy pháo chú Đường mua đâu, dài mấy mét liền.” Lâm Tú Anh vừa khuấy sủi cảo vừa nói.
“Chờ sau này con kiếm được tiền, nhà chúng ta cũng mua pháo dài.” Cậu nói.
Đốt pháo mừng năm mới, càng dài càng tốt, càng nhiều may mắn hạnh phúc.
Tiếp theo chính là đi biếu sủi cảo. Sủi cảo nấu nhiều nhưng hơn nửa đều phải đưa tới họ hàng thân thích xung quanh. Nào thím, nào bác gái, cả ông nội chú Đường nữa. Đưa xong thì trời đã sáng hẳn, Lâm Tú Anh đưa cho cậu một bát sủi cảo cuối cùng: “Con đem cho chú Đường đi.”
Lục Giai Ý đi đưa sủi cảo cho Đường Tam Nhi, ông lì xì lại cho cậu một cái hồng bao lớn, hai trăm khối.
Bởi vì vẫn luôn bận rộn, dĩ nhiên cũng không rảnh để nghĩ đến chuyện tối qua. Đưa bánh chẻo xong cậu ăn hai miếng liền muốn đi ngủ. Lâm Tú Anh nói: “Tối qua cả đêm không ngủ thật đấy à?”
Lục Giai Ý “dạ” một tiếng, đi vào trong phòng.
Trong nhà lạnh, càng lạnh nằm trong ổ chăn càng thấy mệt hơn. Cậu rất nhanh đã ngủ rồi. Mơ mơ màng màng bỗng phát hiện ở đầu giường có người đang ngồi, cậu xoa xoa mắt, không sai, là Thích Dương.
Thích Dương nói: “Chiều rồi.”
Lục Giai Ý ngồi dậy, có lẽ là do vừa tỉnh ngủ, nhìn thấy Thích Dương vậy mà cũng không thấy xấu hổ nữa, nói: “Cậu đến bao lâu rồi?”
“Vừa tới thì cậu tỉnh.”
Lâm Tú Anh đi vào, thấy Lục Giai Ý đã tỉnh còn ngẩn ra, nói: “Con ngủ tốt thật đấy, cơm trưa gọi con cũng không dậy.”
Bà nói xong liền đưa lì xì cho Thích Dương: “Cầm lấy này.”
Thích Dương không khách khí nhận lấy: “Cảm ơn dì ạ.”
“Cảm ơn cái gì, cháu cũng thật là, đến chơi thì cứ đến, còn cầm theo này nọ làm gì. Trước tết không phải đã mang sang rồi sao.”
“Đồ trong nhà nhiều, ông bà cháu ăn không hết.”
Bà Thích ở nhà hắt xì một cái, từ trong phòng chứa đồ đi ra.
Ông Thích nói: “Ngày nào cũng nhìn. Đồ không phải đã để cẩn thận rồi sao, còn thừa mấy cái thùng rỗng có gì hay mà nhìn.”
“Vừa nãy Thích Dương đi ra ngoài lại cầm đi hai thùng. Tôi vốn định để lại để đến thăm nhà Xuân Hồng, cũng chẳng phải rẻ. Hộp chocolate mềm mẹ nó gửi từ nước ngoài về nó cũng cầm đi rồi.”
Nghe nói một hộp những mấy trăm.
“Nó cầm đi đâu?”
“Còn đi đâu được nữa, sang nhà Giai Ý rồi.”
“Sao trước đây không thấy nó nhiệt tình như vậy nhỉ.” Ông Thích nói.
“Cũng chẳng biết nó đã gọi điện cho mẹ nó ở bên kia chưa.”
Không chỉ bà Thích quan tâm, Lục Giai Ý cũng nhắc nhở Thích Dương: “Cậu đừng quên gọi điện thoại cho mẹ đấy.”
Tết nhất con trai không ở bên cạnh, Thiệu Hoa Dung chắc chắn rất nhớ hắn.
“Sáng sớm đã gọi rồi.” Thích Dương nói, “Cậu còn ngủ nữa không?”
“Bên ngoài tuyết rơi, trời lạnh, tớ muốn ở trên giường đọc sách.”
“Sang nhà tớ đi,” Thích Dương nói, “Nhà tớ ấm.”
Cảm giác ngượng ngùng xấu hổ từ đáy lòng Lục Giai Ý thoáng cái nhảy ra, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Thích Dương một cái.
Thích Dương nói: “Cậu đừng nghĩ linh tinh, chỉ là nhà tớ ấm hơn thôi.”
Lục Giai Ý không nói gì, Thích Dương quay đầu nhìn cửa phòng một cái, đột nhiên ngồi lên giường chỗ cậu.
Sau khi làm rõ rồi, hắn thực sự không kiềm chế nổi, muốn ôm Lục Giai Ý.
Nhìn thấy liền muốn hôn muốn ôm. Rõ ràng trước ngày hôm qua vẫn không có “đói khát” đến vậy.
Lục Giai Ý trong lòng nóng bừng, lại cảm thấy rất ngượng, nói: “Cậu vẫn chưa ngủ sao?”
Thích Dương cả đêm qua không ngủ, sao không thấy mệt nhỉ.
“Vậy tớ ở chỗ cậu nằm một lúc nhé?”
Lục Giai Ý cảm thấy gan hắn thật là to.
Thích Dương nói xong còn muốn cởi giày, Lục Giai Ý nói: “Mẹ tớ ở bên ngoài đấy.”
Nếu là lúc trước, nói thật, cậu cảm thấy hai nam sinh ngủ cùng một chỗ rất bình thường, Lâm Tú Anh cũng thấy vậy. Nhưng bây giờ không giống. Cậu chột dạ, rất sợ Lâm Tú Anh thấy bất thường.
Thích Dương nói: “Đến nhà tớ?”
Ở đây hắn có chút không tự nhiên, đối với Lâm Tú Anh ít nhiều cũng có phần sợ. Ở nhà mình thì lại khác, hắn được tùy ý, cũng không sợ ông bà ở phòng bên.
“Không đi đâu, còn phải mặc quần áo.” Cậu nói.
Lục Giai Ý nói xong liền nhìn Thích Dương. Hắn vẫn như cũ chẳng có biểu tình gì nhưng ánh mắt lại nóng rực.
Cuối cùng thấy cậu thực sự muốn ngủ, Thích Dương đành đi, đến quán net chơi điện tử. Nhưng mà lúc chơi hắn cũng chẳng có cách nào tập trung được. Dù sao cũng là ngày đầu tiên vừa nói lời yêu đương, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến Lục Giai Ý và thân thể trơn tuột nóng bỏng cùng tiếng rên mê người của cậu đêm qua.
Thích Dương đang chơi điện tử cũng cứng lên, dậm chân ở quán net ngồi một lúc lại chạy đến nhà Lục gia.
Lần này ở Lục gia ăn tối, vừa ăn vừa nhìn chương trình xuân vãn được phát lại.
Lâm Tú Anh ở nhà, hai người rất nghiêm chỉnh, so với lúc trước không hề khác gì. Chỉ có lúc ánh mắt chạm nhau là cảm thấy biến đổi nhưng người ngoài sẽ không biết. Loại cảm giác chỉ có hai người biết ngược lại khiến cho cảm xúc càng kích thích hơn, cực nóng, lúc đưa bát đũa đầu ngón tay chạm một cái cũng thấy như có điện chạy qua.
Ăn xong Thích Dương cũng không đi, ở trong phòng cậu đọc sách. Lục Giai Ý hỏi: “Tết cậu có đi thăm họ hàng không?”
“Tớ không đi, ông với bà chắc là đi một hai nhà.”
“Tớ thì phải đi. Mẹ tớ nói sẽ đi đến tận mùng 6.”
Thân thích nhà họ tương đối nhiều.
Thích Dương gật gật đầu, “Lúc ra ngoài cậu nhớ đeo khẩu trang, găng tay, đến nhà người ta thì đừng uống rượu.”
Lục Giai Ý “ừ” một tiếng, lòng nghĩ, Thích Dương đối với cậu kỳ thực rất tốt, chăm sóc cực kỳ chu đáo. Người ngoài rất khó mà tưởng tượng được một người lạnh lùng như hắn sẽ biết chăm sóc người khác cẩn thận như vậy.
Chuyện hôm qua cậu thực sự không cảm thấy bản thân thua thiệt gì. Đều là con trai nên chẳng ai ép buộc ai cả, lại rất thoải mái. Ngoại trừ có chút ngượng ngùng thì chẳng có lý do gì để trách cứ Thích Dương cả.
Trong lòng cậu kỳ thực cũng rất thích. Nếu không phải chuyện ngoài ý muốn tối qua thì cậu cũng không biết mình đối với Thích Dương lại có loại thích này. Cậu kỳ thực cũng muốn mỗi ngày đều cùng Thích Dương giống như tối qua, nhĩ tấn tư ma, hỏa nhiệt củ triền*.
(vành tai và tóc chạm vào nhau, thân thể nóng bỏng quấn quýt dây dưa)
Nhưng rốt cuộc vẫn là mối tình đầu nha, rất thuần khiết, trong lòng dù nghĩ đến phương diện kia cũng không dám nói ra miệng. Cứ như vậy mỗi ngày đều giống như trước kia, không hề có tiếp xúc thân mật nữa. Hết tết, trời ấm dần, đợi hết tết nguyên tiêu sẽ phải đi học.
Từ mùng một đến mười lăm tháng giêng, vạn vật đều sống lại, cây cối đâm chồi nảy lộc, lòng người cũng rục rịch theo. Chạng vạng ngày mười lăm, Thích Dương đạp xe dẫn cậu đi ăn, nói là muốn chúc mừng tết nguyên tiêu.
Kết quả chở cậu đến ngõ vắng không người, xe dừng lại.
Lục Giai Ý ngồi phía sau, mặt đỏ rần, tim đập cực kỳ nhanh. Thích Dương xoay người, vừa nhìn thấy cậu ánh mắt liền nóng lên, duỗi tay sờ lên cánh tay cậu.
Lục Giai Ý nuốt một ngụm nước bọt, Thích Dương giữ lấy tay cậu.
Tay hai người đều nóng bỏng, tim đập nhanh như trống. Thích Dương nói: “Tớ sau này không gọi cậu là Lục Giai Ý nữa nhé?”
“Vậy cậu muốn gọi là gì?”
Thích Dương mím môi, “bảo bối” chưa gọi ra miệng đã thò đầu tới, hôn lên môi Lục Giai Ý. Hôn một lúc lại tách ra, cúi đầu nhìn cậu.
Lục Giai Ý ngồi phía sau, so với hắn thấp hơn một đoạn. Hắn bỗng dưng kích động, từ trên xe bước xuống kéo cậu cùng đứng dậy, ôm chặt lấy bắt đầu dùng lực hôn xuống.
Nửa tháng rồi, nghẹn chết hắn.