“Nghe nói Thích Dương một mình bỏ ra mấy trăm.” Người trong lớp nói.
Bọn họ mỗi người nhiều nhất cũng chỉ lấy ra mười khối mà thôi, mấy trăm khối đối với học sinh cấp ba mà nói thực sự là con số lớn.
Tiền bạc dư dả, cán bộ lớp tổ chức tương đối mạnh tay. Đến cuối tuần, Tất Nhiên mang theo mấy cán bộ lớp đi mua đồ ăn. Buổi chiều còn mang cả một xe ba bánh chất đầy đồ đến. Chủ nhật bạn học ở trong huyện thành đến sớm hơn bình thường, giúp sắp xếp lớp học.
Lúc Lục Giai Ý và Thích Dương đến trường phát hiện cả trường đều vui sướng hân hoan, các lớp đều bận rộn trang trí, có thể nói là khắp nơi giăng đèn kết hoa. Quan trọng nhất là vừa tiến vào cổng trường đã nghe thấy tiếng ca, gần như mỗi lớp đều hát hò tưng bừng.
Những cái này đều là lần đầu tiên trong đời Lục Giai Ý được thấy, quả là vô cùng ngạc nhiên.
Không giống với ấn tượng về Nhất Trung trong lòng cậu, từ chiến trường học tập biến thành thiên đường rộn rã.
Ban 6 bọn họ hơn 50 người, chỉ có 5 người sống ở huyện thành. Trừ cậu và Thích Dương còn có Chu Dương Liễu, Giang Triều và Triệu Tư Tư. Ba người khác đã đến từ lâu, đang giúp lớp trưởng bố trí phòng học.
“Trang trí đẹp quá nhỉ.” Lục Giai Ý đi vào cười nói.
Giang Triều đang đứng trên bàn treo giấy nhiều màu, thấy Thích Dương đi vào vội hô lên: “Thích Dương, mày cao, mau đến giúp một tay.”
Thích Dương liền trèo lên bàn giúp y treo đèn màu. Giang Triều vừa dán giấy vừa nói: “Hai đứa mày bây giờ như hình với bóng ấy nhỉ.”
“Các cậu cẩn thận một chút.” Lục Giai Ý nói.
Giang Triều nghe xong cố tình “ôi ôi” lảo đảo mấy cái, Tất Nhiên ở trên bục giảng hét lên: “Giang Triều!”
Giang Triều đứng vững lại, nói: “Tớ chỉ chọc cậu ấy tí thôi.”
“Nhạt nhẽo.” Lục Giai Ý nói rồi liền đi lên bục giảng, Chu Dương Liễu và Tất Nhiên đang trang trí bảng đen. Chu Dương Liễu phụ trách vẽ đèn lồng, Tất Nhiên phụ trách viết chữ.
Triệu Tư Tư cùng một nữ sinh khác đang cầm bơm bơm bóng, thấy Lục Giai Ý đến liền nói: “Tới đây giúp chúng tớ đi.”
Lục Giai Ý mỉm cười đi đến, thấy bên tường bày một loại đồ ăn, có hạt dưa, bánh kẹo, có đậu phộng, còn có một ít quýt ngọt, xếp từng túi từng túi lớn.
Bên phải bục giảng vốn là chỗ đặt máy uống nước, bây giờ đặt một cái loa to, đang phát bài hát mà trường họ hay bật vào giờ nghỉ buổi chiều “Ngày mai sẽ càng tốt hơn”.
Giang Triều vừa treo giấy màu, vừa hát theo: “Gió xuân không hiểu phong tình, thổi cho rung động tâm tình thiếu niên.”
Chu Dương Liễu vốn đang vẽ tranh, nghe xong lập tức quay đầu nói: “Giang Triều, cậu đừng hát nữa được không? Hát khó nghe chết đi được.”
Tất Nhiên bật cười, cũng quay lại nói: “Cậu thích hát như vậy sao tuần trước lúc đăng ký tiết mục cậu không lên? Tối nay cậu chạy không thoát đâu, nhất định phải hát một bài đấy.”
“Anh đây giọng hát quý giá, không thể cho tất cả mọi người nghe được, chỉ có mấy người các cậu là có vinh hạnh này thôi. Các cậu phải vừa nghe vừa nâng niu đấy.”
Triệu Tư Tư cười hỏi Lục Giai Ý: “Cậu có đóng góp tiết mục nào không?”
Lục Giai Ý lắc đầu: “Tớ cái gì cũng không biết.”
“Yo, bình thường vẫn thấy cậu đọc sách mà như hát còn gì. Hay là cậu lên đọc một bài khóa cũng được vậy.” Giang Triều cười nói.
Lục Giai Ý không thèm để ý đến y, tập trung ngồi bơm bóng.
Bố trí phòng học xong mới 5 giờ chiều, lễ hội nguyên đán của họ 6 rưỡi mới bắt đầu. Giang Triều kéo Thích Dương đi đánh bi-a.
Bi-a là hoạt động ngoài trường được các nam sinh cấp ba Phú Xuyên thích nhất, gần như bên cạnh mỗi trường trung học đều có hai ba quán bi-a.
Thích Dương nhìn về phía Lục Giai Ý, hỏi cậu có đi không.
“Hai người các cậu bây giờ là quả cân không thể tách khỏi cán cân, xưng là cán – không thể tách rời – cân à?” Giang Triều nói.
Lục Giai Ý chưa từng thấy qua bi-a, gật gật đầu nói: “Tớ đi cùng các cậu.”
Con hẻm phía bắc trường họ có một quán bi-a, chủ yếu là dựa vào học sinh trường Nhất Trung ủng hộ. Bởi vì đang trong kỳ nghỉ, quán bi-a không có mấy người. Giang Triều và Thích Dương ở đó đánh bi-a, Lục Giai Ý liền đứng bên cạnh nhìn. Cậu cảm thấy Thích Dương và Giang Triều đánh bi-a quả thực là đẹp trai muốn chết, vừa ưu nhã vừa men lì. Đến cả kẻ bình thường hay náo loạn như Giang Triều, lúc cầm gậy nhíu mày cũng hiện lên dáng vẻ thành thục chững chạc.
Không giống như sự dữ dội của bóng rổ, chơi bi-a có vẻ rất nhàn nhã. Lục Giai Ý ngứa tay, cậu cảm thấy loại vận động này cậu có thể thử chơi một chút.
“Cậu muốn thử không?” Thích Dương hỏi.
Giang Triều nghe thấy liền có dự cảm không lành.
Lục Giai Ý gật đầu liên tục: “Các cậu chơi xong trận này đi rồi tớ đến thử.”
“Cậu đánh thay tớ.” Thích Dương đưa gậy cho cậu.
Lục Giai Ý cầm đến gậy nóng lòng muốn thử, Giang Triều nói: “Cậu cầm gậy không đúng rồi, như thế này này…”
Y nói xong liền làm mẫu cho Lục Giai Ý nhìn. Cậu chọc một cái, kết quả chọc vào khoảng không.
Thích Dương cười, tay nắm tay mà dạy cậu cầm gậy như thế nào, ngắm bóng như thế nào.
Giang Triều ở bên cạnh trợn mắt há mồm, vừa nãy y nhìn nhầm sao? Thích Dương cười? Giọng điệu trầm thấp dịu dàng kia thực sự là hắn sao?
Lục Giai Ý ở phương diện vận động tay chân quả thực là ngốc đến kinh người. Thích Dương từ phía sau ôm lấy cậu, tay cầm tay mà dạy. Lúc hắn đè tay cậu giúp cậu đánh bóng, một gậy trúng lỗ, nhưng khi vừa buông tay để Lục Giai Ý tự mình làm thì một gậy một trượt.
Một tiếng đồng hồ vốn ngắn ngủi, cứ như vậy meo meo chít chít thời gian liền trôi qua, ba người họ từ quán bi-a bước ra, Giang Triều nói: “Sau này tao không bao giờ đi với chúng mày nữa.”
Y cảm giác người ngoài rất khó chen vào giữa Thích Dương và Lục Giai Ý. Hai người này bây giờ đã hình thành một loại ăn ý khó mà nói rõ được.
Y không ngạc nhiên về Lục Giai Ý. Cậu đối với ai cũng hòa nhã ấm áp, tươi cười lễ độ. Y ngạc nhiên là Thích Dương, cảm thấy hắn đã thay đổi rất nhiều.
Nhưng cũng có thể nói là không hề thay đổi, bởi vì hắn chỉ đối với Lục Giai Ý là khiến người ta ngạc nhiên, còn đối với những người khác hắn vẫn y hệt như cũ.
Bao gồm cả những nữ sinh thích hắn kia.
Diệp Phỉ Nhiên đã mấy tháng liền không tới tìm Thích Dương. Sau một thời gian yên ắng, tâm tình thiếu nữ của cô, ở trận bóng hữu nghị vài ngày trước lại lần nữa thức tỉnh.
Cô nhìn Thích Dương ngồi cạnh thầy hiệu trưởng, nói tiếng anh từng câu từng chữ lưu loát trôi chảy, trong lòng chỉ thấy nai con nhảy loạn.
Nghe tiếng anh giọng Anh – Mỹ thỉnh thoảng xen lẫn giọng Anh – Anh, quả thực là giống hệt như phim nước ngoài. Hơn nữa phát âm có chút kỳ lạ, tràn đầy cảm giác quý tộc.
Cuối cùng thì Thích Dương vẫn là Thích Dương, sự xuất sắc của hắn luôn khiến cho người khác phải kinh ngạc. Nhất là khi hắn lại đẹp trai như vậy, giàu có như vậy, đơn giản là mê người muốn chết. So với nam chủ trong tiểu thuyết Quỳnh Dao còn khiến người ta say đắm hơn, bởi vì hắn càng trẻ tuổi hơn, tràn đầy sức sống hơn.
Sức sống ấy chính là sức sống của tuổi trẻ.
Huống hồ thời gian này rất đặc thù. Đầu tiên là lễ giáng sinh, sau đó là lễ mừng năm mới. Đây là mùa tỏ tình, theo như cô biết, lớp bọn họ thời gian này đã thành hai đôi.
Đây là thời gian vàng của làng yêu đương, giống như “Bản tình ca mùa đông” cô mới đọc xong.
Thừa dịp trời chưa tối hẳn, lễ hội lại chưa bắt đầu, cô cầm quà năm mới đi đến cửa sau ban 6.
Phòng học bình thường chất đầy sách vở, bây giờ đã trống không. Bàn học bị đẩy sang hai bên gian phòng, khoảng trống ở giữa xuất hiện một sân khấu nhỏ, bên trên treo giấy màu và bong bóng. Trên bảng đen vẽ hai chiếc đèn lồng, viết bốn chữ “Nguyên đán vui vẻ”. Ti vi bên cạnh phát mv, trong lớp lại chỉ có ba bốn người, là người chủ trì lễ hội của ban 6 lần này, họ đang đối kịch* với nhau.
(MC tập nói theo kịch bản có sẵn)
Giang Triều là người đầu tiên nhìn thấy Diệp Phỉ Nhiên, y huých cánh tay Thích Dương, nói: “Ai yo, em gái Diệp đã lâu không gặp kìa.”
Lục Giai Ý ở bên cạnh nghe vậy liền nhìn hướng về lớp nhìn một cái. Trời lạnh như vậy, Diệp Phỉ Nhiên lại mặc váy đen, bên trên mặc áo khoác màu cam, đội một chiếc mũ màu đỏ lửa, rất kiều diễm, cũng rất dễ thấy.
Cậu thực sự bội phục dũng khí của Diệp Phỉ Nhiên. Một cô gái, chủ động theo đuổi không nói, còn kiên nhẫn bền bỉ như vậy.
Lúc ba người đi đến cửa ban 6, Diệp Phỉ Nhiên nhìn thấy Lục Giai Ý, biểu hiện có chút ngượng ngùng nhưng cô vẫn trực tiếp đi đến trước mặt Thích Dương, nói: “Vốn định trực tiếp để lên bàn cậu nhưng bàn lớp cậu đã chuyển hết rồi. Vậy đưa thẳng cho cậu đi. Năm mới vui vẻ.”
Thích Dương hai tay đút trong túi quần, nhìn Diệp Phỉ Nhiên nói: “Năm mới vui vẻ.”
Nói xong liền đi tiếp, không hề có ý định nhận quà.
Giang Triều cười cười, kéo Lục Giai Ý. Cậu hiểu ý cũng cười đi theo y vào phòng học. Diệp Phỉ Nhiên kéo Thích Dương lại, nói: “Có thể thân sĩ một chút không? Làm tớ mất hết cả mặt mũi.”
Thích Dương vốn hờ hững đột nhiên trở nên mất kiên nhẫn, thoáng cái sắc mặt lộ vẻ tức giận, giật lấy quà trong tay cô ném thẳng vào thùng rác.
Lần này không chỉ Diệp Phỉ Nhiên ngẩn ra mà cả Giang Triều và Lục Giai Ý cũng sững lại.
“Đệt mợ, Thất ca* ác thật.” Giang Triều nói.
(Thích và số 7 (thất) cùng đọc là /qi/ đồng âm với nhau nên Thất ca trong lời Giang Triều chính là Thích Dương)
Diệp Phỉ Nhiên trong nháy mắt mặt mày trắng bệch, mắt đỏ lên, xoay người chạy lên tầng.
Thích Dương đi vào, tìm một chỗ ngồi xuống. Lục Giai Ý và Giang Triều đi tới. Giang Triều nói: “Nói rõ ra không phải xong rồi sao, sao lại ác như vậy.”
“Tao chính là người như vậy.” Thích Dương nói, “Ghét cậu ta cứ dây dưa lằng nhằng.”
Giang Triều chạy ra ngoài, lấy gói quà từ trong thùng rác, trở về lớp mở ra nhìn, là một chiếc đồng hồ đeo tay.
Y cầm lấy đi lên tầng trên, Lục Giai Ý ngồi cạnh Thích Dương, có chút ngượng lại không biết phải nói gì liền nhịp chân xem mv đang chiếu trên ti vi.
Bỗng Thích Dương nghiêng người sang, một tay vắt ngang qua cổ cậu, nửa ôm nửa dựa, ngửi ngửi mùi bạc hà nhàn nhạt trên người cậu.
Tâm tình hắn có chút bực bội, ngửi mùi hương này vào thoáng cái bình phục trở lại.
“Cậu vừa nãy có chút hung dữ.” Lục Giai Ý nhịp chân, ngượng ngùng nói, cũng không nhìn vào mặt Thích Dương.
“Lại không phải hung với cậu.” Hắn nói.
Sau đó còn bổ sung thêm một câu: “Cũng sẽ không nổi cáu với cậu.”