• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài bỗng truyền tới tiếng gõ cửa, Thích Dương lập tức bóp tắt thuốc trong tay, đem gạt tàn giấu xuống gầm giường. Bà Thích bưng vào một đĩa hoa quả, nói: “Ăn chút trái cây đi.”

“Để đấy đi, bà cứ kệ bọn cháu, bọn cháu muốn ăn gì sẽ tự đi lấy.” Thích Dương nói.

Ngữ khí không mặn không nhạt. Lục Giai Ý lại rất khéo léo nói: “Cảm ơn bà.”

“Đừng khách khí, cứ tự nhiên như ở nhà nhé. Hai đứa cứ chơi đi, có chuyện gì gọi bà một tiếng.”

Bà Thích nói rồi lại nhìn Lục Giai Ý, ai nha, thật là vô cùng vừa lòng với bạn cùng bàn này của Thích Dương!

Bà từng gặp không ít trẻ con, Lục Giai Ý bất kể là nói năng, cử chỉ hay tướng mạo cũng hoàn toàn là kiệt xuất trong đám trẻ, nhìn thế nào cũng thấy vừa lòng. Giọng điệu làm người ta thấy thoải mái, tướng mạo càng khiến người ta thoải mái.

Bà cười híp mắt từ trên người Lục Giai Ý dời qua nhìn tới Thích Dương bên này, thấy hắn mặt vô biểu tình nhìn lại mình.

“Bà đi đây, bà đi đây.” Bà cụ cười đi ra ngoài, lúc đóng cửa còn nói một câu: “Hút ít thôi, toàn là mùi thuốc lá. Đừng có làm người ta nghẹt thở. Tưởng là ai cũng nghiện thuốc như mày đấy.”

Nói xong cửa phòng liền đóng lại.

Lục Giai Ý cảm thấy Thích Dương đối với ông bà mình rất lạnh nhạt, nhưng mà điều này cũng chứng minh không phải hắn ở bên ngoài mới làm mặt thối mà tính cách hắn chính là như vậy.

“Ông bà cậu thật tốt.” Cậu nói.

Thích Dương nói: “Hay cằn nhằn lắm.”

“Người già đều như vậy, tớ cảm thấy rất tốt.”

Lúc còn là Phương Thanh Diệm, trong nhà chỉ có một người thân là mẹ nuôi Phùng Thị, anh chị em họ ngược lại là không ít nhưng đều không thân. Ông bà cậu và bác cả sống ở nơi khác, mỗi năm gặp một lần cũng khó, huống hồ cậu là con nuôi, hai bên không thân cận. Thế giới này cậu lại có bà nội, nhưng nhìn tình hình ngày hôm đó, phỏng chừng sau này cũng rất khó qua lại.

Cậu liền nghĩ đến bà Lục, hỏi Thích Dương: “Cậu ngày mai có rảnh không?”

Thích Dương hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

“Cậu nếu rảnh thì đạp xe chở tớ đến nhà bà nội, bà ở Lục Gia Thôn.”

“Xã nào?”

Cái này Lục Giai Ý thật không biết, cậu chỉ biết là Lục Gia Thôn.

Thích Dương liền dùng di động tra một chút, nói: “Xã Chu Tập, cũng không xa.”

Hắn nói liền đứng dậy nói với Lục Giai Ý: “Bây giờ đi luôn đi, đang không có chuyện gì làm.”

Lục Giai Ý nói: “Tớ hẹn với Từ Lâm rồi, chiều nay tớ phải đến trường. Ngày mai được không, chiều mai đi.”

Thích Dương gật gật đầu.

Lục Giai Ý cười, dựa gần vào Thích Dương nhìn di động của hắn: “Sao điện thoại di động lại lợi hại như vậy, cái gì cũng tra được.”

Hắn không hiểu gì về di động, may mà di động không tính là lưu hành ở huyện họ. Bạn học chưa từng dùng di động cũng nhiều. Cuộc sống hiện đại có rất nhiều thứ cậu không thích, nhưng cũng có rất nhiều thứ khiến cậu thán phục, điện thoại di động chính là một trong số đó. Một người ở nơi này nói chuyện, cách xa ngàn cây số cũng có thể nghe được. Giống như người có phép thần thông tai nghe vạn dặm trong lời hí cổ.

“Dùng qua chưa?” Thích Dương hỏi.

Lục Giai Ý lắc đầu, Thích Dương liền nói: “Tớ ở đây còn có mấy điện thoại cái cũ, cậu muốn không?”

Lục Giai Ý nói: “Không cần đâu, tớ không biết dùng.”

“Không biết thì học.” Thích Dương nói rồi đứng dậy, đem một hộp giấy từ dưới gầm giường lấy ra, từ bên trong lục ra mấy cái điện thoại. Hắn chọn rồi cầm một cái nắp trượt, nói: “Cái này ít dùng nhất, còn mới tám phần.”

Di động vẫn còn pin, hắn để Lục Giai Ý ngồi bên giường nhưng Lục Giai Ý không ngồi, cậu cảm thấy giường Thích Dương dọn dẹp quá chỉnh chu, ngồi vào thành nếp nhăn thì ngại lắm. Chỉ đứng cạnh hắn, xem hắn chỉ dạy.

Chữ cái bên trên không nhận ra, nhưng cũng may, chiều nay cậu sẽ đi tìm Từ Lâm học ghép vần rồi.

“Tớ phát hiện chữ cái tiếng anh cùng bính âm chữ Hán đều là một kiểu.” Cậu nói.

Thích Dương nghe xong ngẩn ra, nhưng cũng không để ý tới, chỉ nói: “Nghịch một lát là biết, cậu cầm chơi đi.”

Lục Giai Ý nhận lấy sờ mó mấy cái. Cậu chủ yếu là học làm thế nào gọi điện thoại, làm thế nào cúp điện thoại, những cái này đều rất đơn giản.

Thích Dương để cậu tự chơi, chỗ nào không biết thì hỏi hắn, mình thì ở bên cạnh dùng di động chwoi game. Lục Giai Ý nghịch một hồi liền bị game của Thích Dương hấp dẫn, kéo ghế đến bám lên lưng ghế xem hắn chơi.

Ngón tay Thích Dương vừa dài vừa linh hoạt, đầu ngón tay cử động rất nhanh. Nơi nối giữa ngón cái và ngón trỏ có một vết thương, bị rách da đã kết vảy rồi.

Cậu nhìn một hồi liền từ điện thoại nắp trượt của mình tìm được trò xếp gạch, nhưng cậu không biết chơi, không ngừng game over. Đang bấm loạn Thích dương đột nhiên sáp lại: “Như thế này…”

Hắn nói rồi vươn tay thao tác, nói cho Lục Giai Ý cái nào là sang trái cái nào là sang phải, cái nào là xoay chuyển, cái nào là xuống nhanh. Bởi vì dựa rất sát, mặt cọ vào Lục Giai Ý, hắn lập tức cách ra một chút, nhưng Lục Giai Ý hiển nhiên không nhận ra, chỉ vui vẻ nói: “A, chơi như vậy à, tớ biết rồi.”

Cậu rất hưng phấn dùng hai tay cầm điện thoại ở tại chỗ chơi tiếp. Thích DƯơng phát hiện tay cậu cực kỳ nhanh, đầu óc nhạy bén, cái gì cũng chỉ cần dạy một lần là biết, ván thứ hai vậy mà đã phá kỷ lục của hắn lúc trước rồi.

Hai người ở trong phòng chơi game rất nhanh đã một tiếng trôi qua. Lục Giai Ý thấy đã hai giờ hơn liền chuẩn bị đi về. Cậu bây giờ nhiệm vụ học hành nặng nề, ngày mai còn phải đến Lục Gia Thôn, hôm nay nhất định phải hoàn thành việc học của cả hai ngày mới được.

“Di động cậu cứ cầm nghịch đi.” Thích Dương nói, “Làm một cái sim là dùng được.”

“Tớ không dùng đến đâu.” Lục Giai Ý vẫn đem di động trả lại cho Thích Dương, cậu thực sự không dùng đến, gọi điện thoại cho ai đây chứ.

Thích Dương liền đem di động ném vào trong thùng, cùng cậu ra khỏi phòng.

Bà Thích ông Thích đang ngồi ở cửa gian nhà chính nói chuyện, thấy hai người từ trong phòng đi ra, bà Thích liền đứng dậy cười nói: “Phải về rồi à?”

“Dạ.” Lục Giai Ý gật gật đầu, lại cảm ơn hai ông bà một lượt. Cậu thường xuyên sẽ để lộ một ít thói quen của người cổ đại, lúc cảm ơn cực kỳ thành ý, còn khom lưng, để cho hai ông bà nở gan nở ruột, tận khi hai người ra khỏi tiểu khu rồi bà cụ vẫn dựa ở cửa nói: “Đứa bé này thật sự không tồi.”

“Bà nói thằng bé Thích Dương này, thế mà lại có thể kết thân với một người bạn cùng bàn như thế.” Ông Thích nói.

Hai người quá khác biệt, trống đánh xuôi kèn thổi ngược. Lục Giai Ý quả thực là đại diện cho một đứa trẻ mẫu mực trong lòng bọn họ.

“Tôi hôm qua còn nghe bọn trẻ nói bây giờ trường trung học bọn họ thực hiện một kèm một, chính là tìm những học sinh thành tích tốt cùng học sinh thành tích kém ngồi cùng nhau, giúp đỡ nhau học hành. Lục Giai Ý nổi tiếng là học sinh chăm ngoan, chắc chắn là chủ nhiệm lớp cố ý sắp xếp cho thằng bé ngồi với Thích Dương. Chuyện này chỉ sợ là mẹ Thích Dương dùng quan hệ để nhờ vả.”

“Nó còn có thời gian rảnh rỗi vậy sao?” Ông Thích nói.

Bà cụ nhìn Thích Dương và Lục Giai Ý đi khuất phía cuối đường, xoay người nói: “Không được, đợi Thích Dương về tôi phải hảo hảo nói rõ ràng với nó, để đứa trẻ ngoan kia năng đến nhà chúng ta hơn. Phải kết bạn với kiểu thiếu niên này nó mới tiến bộ được.”

“Có thể có bạn đã không tồi rồi, còn đòi tiến bộ. Cái dáng vẻ người chết kia của nó bà còn trông chờ nó tiến bộ.” Ông Thích nói.

Bà Thích cáu kỉnh đập ông một cái, một mình đi vào nhà.

Bà không nghĩ Thích Dương đần độn, cháu trai bà chỉ là không chăm học thôi. Nếu không, nó mà chăm chỉ học hành vào thì nhất định sẽ không tồi!

Thích Dương đưa Lục Giai Ý về Quế Hoa Lí, Lục Giai Ý ngồi đằng sau, túm lấy áo hắn nói: “Đây là đường lúc tới đi à?”

“Không phải, đường này đi nhanh hơn.”

Lục Giai Ý nói: “Cậu sau này đi một đường thôi, tớ không nhớ được. Lỡ ngày nào đó đến tìm cậu, tớ còn biết đường.”

Thích Dương mím môi một cái, nói: “Được.”

Hắn nói xong bỗng quẹo một cái, Lục Giai Ý vội ôm lấy eo hắn hỏi: “Sao thế?”

“Đi ra đường ngoài, cậu đi bộ, gần hơn.”

Hắn nói xong liền chở Lục Giai Ý quay lại cổng Thích gia, từ chỗ này xuất phát, đi vào một ngõ nhỏ khác. Là con đường họ đi lúc đến. Lục Giai Ý ngồi sau lưng hắn, lúc có lúc không mà lẩm nhẩm tên những cửa hàng trên đường.

“Chỗ này có cửa hàng kim khí.”

“Đây là cửa hàng bán bánh bao tớ biết.”

“Đây là cây cột điện sơn đỏ, cũng dễ nhớ.”

Cậu giọng điệu ôn hòa, âm sắc trong trẻo. Thích Dương nghe vào tai bỗng thấy dễ chịu mềm mại trong lòng, vì vậy hắn nói: “Sau này tớ dẫn cậu đi vài lần cậu sẽ nhớ thôi.”

“Tớ nhớ những cái khác rất nhanh, nhưng nhớ đường lại thấy khó. Cũng thật kỳ lạ.” Lục Giai Ý nói.

Cậu lần này ngồi xe ngồi ra kinh nghiệm rồi. Hai chân có thể để ở phanh xe, không mệt như vậy nữa. Nhưng may mắn nhất là xe đạp của Thích Dương là loại đằng trước có thanh ngang cỡ lớn. Nếu là loại xe nhỏ, sợ là cậu co chân thế nào cũng không được.

Nhưng mà Thích Dương so với cậu còn cao hơn, hai chân thì dài như thế, xe đạp nhỏ hắn đi được sao?

Lục Giai Ý bật cười, nói: “Đi xe có khó không, tớ cũng muốn học.”

“Cậu không biết đi xe?”

Thích Dương rất ngạc nhiên.

Lục Giai Ý nói: “Không biết. Thứ tớ không biết có phải là nhiều quá không, ha ha ha.”

Cậu nói xong liền tự cười trước, có chút ngượng ngùng. Cậu hai tháng này đã học rất nhiều thứ rồi nhưng thế giới này vẫn thật nhiều điều cậu chưa từng thấy, không hiểu, không biết. Tương lai còn một chặng đường dài phải đi đây.

Thích Dương đưa cậu về Quế Hoa Lí. Dừng trước cổng tiểu khu Lục Giai Ý xuống xe, hỏi: “Chiều nay cậu định làm gì?”

“Đi Tây Hà.”

“Đi câu cá hả?”

“Ừ.”

Lục Giai Ý liền nói: “Lúc đi nhớ mang ô, hôm nay có khi mưa đấy.”

Sắc trời âm u như vậy.

Thích Dương gật gật đầu, lên xe liền rời khỏi. Lục Giai Ý nhìn theo đến khi hắn đi xa mới bước vào tiểu khu. Lúc đi đến cửa hàng cá của Đường Tam Nhi lại thấy Lâm Tú Anh đang ở bên trong ha ha cười to.

Cậu vẫn có chút không tiếp nhận được chuyện quan hệ của Lâm Tú Anh và Đường Tam Nhi, nhưng cậu cảm thấy thế giới này có lẽ cùng chỗ cậu trước kia hoàn toàn bất đồng. Cậu không hiểu nhưng có lẽ nên học cách tiếp nhận.

Dù sao Lâm Tú Anh đang cười vui vẻ như thế.

Nhất Trung là một trong những trường cấp ba có bầu không khí học tập tốt nhất huyện Phú Xuyên, mặc dù là cuối tuần cũng có rất nhiều bạn đến trường học tập. Ban 6 bọn họ có hơn hai mươi người, có mấy người là học sinh nội trú không về nhà, còn dư lại cơ bản đều là học sinh ngoại trú sống ở thị trấn.

Từ Lâm thấy cậu đi vào lớp lập tức cầm sách đến. Chu Dương Liễu cũng ở đây, còn quay đầu nhìn một cái.

Lúc Từ Lâm nhìn đến Lục Giai Ý câu đầu tiên liền hỏi: “Cậu đến bệnh viện kiểm tra chưa?”

“Chưa.”

Từ Lâm liền nóng nảy, nói: “Tớ nói thật với cậu, chiếu theo những gì cậu nói, thực sự không phải vấn đề nhỏ đâu, cậu phải đi kiểm tra đi.”

“Nhưng bây giờ trí nhớ của tớ so với trước đây còn tốt hơn đó, tớ có thể học một lần nữa. Đến bệnh viện lại phải tốn tiền.”

Lục Giai Ý nói xong liền kéo y ngồi xuống: “Cậu mau dạy tớ đi, xem tớ học nhanh hay không.”

Từ Lâm nhìn một cái, Lục Giai Ý vậy mà còn mang sách ngữ văn lớp một đi. Y không còn cách nào đành ngồi xuống dạy Lục Giai Ý ghép vần. Chỉ là một lúc sau y cảm thấy Lục Giai Ý như đang đùa mình, bởi vì cậu học quá nhanh, dạy hai lần cậu đã nhớ được toàn bộ.

Lục Giai Ý cảm thấy chủ yếu là bài giảng được biên soạn tốt, mỗi chữ cái đều phối xứng, lên giọng xuống giọng cũng phối xứng, Từ Lâm dạy cậu một chữ cậu liền có thể suy luận ra rất nhiều cái khác. Thứ cậu thực sự phải học chỉ có bính âm thôi. Sau khi học bính âm xong bài học phía sau đối với cậu mà nói chỉ là trò trẻ con thôi.

Ví dụ như bài “Trời thu” này: Thời tiết lạnh rồi, lá cây chuyển vàng, từng phiến lá từ trên cây rơi xuống… A, thu tới rồi.

Cậu vui vẻ mà đọc, tiếng phổ thông thực là dễ học mà!

Không đến hai tiếng đồng hồ cậu liền học xong cả quyển sách.

Từ Lâm thấy cậu học nhanh liền thuận tiện dạy cậu chữ cái tiếng anh cùng phiên âm.

Nói thật, đồng dạng là chữ cái nhưng cậu học tiếng anh lại cảm thấy có chút lao lực. Đang học chăm chỉ, Chu Dương Liễu không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau, kiễng chân nhìn tờ thành tích ở bảng thông tin phía sau, chắp tay sau đít nói: “Cậu phải cố gắng lên, tôi đợi cậu cướp lại chỗ ngồi đấy.”

Từ Lâm và Lục Giai Ý quay đầu nhìn cậu ta một cái, Chu Dương Liễu đi cà nhắc, nhảy nhảy về phía nhà vệ sinh.

Từ Lâm cười nói: “Thì ra không chú ý như thế, từ sau khi ngồi cùng Chu Dương Liễu, tớ mới phát hiện cậu ấy học tập cực kỳ khắc khổ.”

Từ Lâm nổi tiếng chăm học, cậu cũng phải nói Chu Dương Liễu khắc khổ thì xem ra cậu ta đúng là khắc khổ thật.

Lục Giai Ý bị lây nhiễm, cảm thấy chính mình càng phải chăm chỉ hơn mới được.

Cậu học đến tận tối làm trễ nải việc học của Từ Lâm, cảm thấy ngại ngùng nên mời y ra ngoài ăn.

Từ Lâm cũng không khách khí với cậu, chủ nhật căng tin trường không mở, cậu vốn cũng định đi ra ngoài ăn.

“Cậu chủ nhật sao cũng không về nhà?” Cậu hỏi Từ Lâm.

Từ Lâm cầm ô vừa đi vừa nói: “Tớ toàn là một tháng về nhà một lần, bố mẹ tớ thường vắng nhà, bọn họ làm việc ở công xưởng. Mẹ tớ nói không cần về thường xuyên, lãng phí tiền xe.”

“Vậy cậu có nhớ nhà không?”

Từ Lâm lắc đầu nói: “Tớ tuần nào cũng gọi điện về nhà. Mùa xuân năm nay tớ sẽ đến công xưởng đón tết, đoàn tụ với bố mẹ.”

Bọn họ đi vào một quán ăn nhỏ ở phía bắc ngoài trường học, gọi một đĩa đậu phộng, một đĩa mầm đậu xào, bốn cái bánh bao. Lục Giai Ý định gọi một món mặn, Từ Lâm không cho, nói là phải tiết kiệm: “Cậu để dành mà đi bệnh viện kiểm tra.”

Lục Giai Ý cười nói: “Thật sự không cần kiểm tra mà. Tớ chính là sợ cậu nghĩ như vậy nên lúc đầu mới không dám nói cho cậu biết đấy.”

Phía bắc quán ăn nhỏ lại là trạm xe lửa, từ trạm xe đi về phía tây chính là công viên Tây Hà. Lúc Lục Giai Ý ăn cơm đặc biệt ngồi ở chỗ chính diện cửa ra vào, nghĩ nếu Thích Dương đi về có thể sẽ từ bên này đi qua, cậu liền có thể nhìn một cái.

Nhưng đến tận khi hai người ăn xong cũng không thấy Thích Dương. Cậu và Từ Lâm ở cổng trường tạm biệt, Từ Lâm về trường còn cậu về nhà.

Sạp sách bên đường vậy mà chưa đi. Sắc trời đã tối, ông chủ cầm đèn mỏ chiếu sáng, ngồi trên xe ba bánh gặm bánh nướng.

Lục Giai Ý không nhịn được lại dừng bước trước sạp hàng, ngồi xổm xuống chọn sách. Cậu hứng thú nhất vẫn là sách cổ, nhất là một số sách nói về những triều đại sau thời của cậu, rất nhiều danh sư mà đến tên cậu cũng chưa từng nghe qua, ví dụ như Thẩm Phục, có một bản “Phù du lục ký” cậu cực kỳ thích, đơn giản là cảm thấy tên tác phẩm này đặt rất hay, cậu lật qua lật lại, lời văn mộc mạc nhưng viết ra cực kỳ có ý tứ, bất giác liền xem đến nhập thần. Ông chủ sạp sách còn cố ý đem đèn mỏ dịch về phía cậu, nói: “Nhóc con, thích thì mua về nhà đọc đi.”

Lục Giai Ý cười cười không trả lời. Những tạp văn này cậu không định mua, chỉ muốn xem một chút thôi.

Cậu đứng dậy, đại khái là ngồi xổm quá lâu đầu liền choáng váng, lảo đảo hai bước. Cuối cùng đứng vững rồi, đằng sau bỗng “đinh đinh đinh” mấy tiếng, cậu quay đầu nhìn liền thấy Thích Dương ngồi trên xe, nói: “Đi không?”

Lục Giai Ý rất ngạc nhiên, cười vung vẩy cẳng chân bị tê liền đi về phía hắn, chân dài nhảy một cái ngồi lên, nói: “Cậu đến từ lúc nào vậy?”

“Không lâu lắm.” Thích Dương nói, “Bám chắc.”

Lục Giai Ý liền bám vào hông hắn. Xe vừa đi được chục mét thì đèn đường bỗng bật lên, cả đường Nhân Dân sáng bừng. Đây còn là Lục Giai Ý vừa quay đầu liền thấy đèn đường nháy mắt sáng lên, suốt một dãy từ bắc đến nam. Đối với cậu mà nói rất chấn động. Cậu “A” một tiếng, víu lấy lưng Thích Dương nói: “Sáng rồi sáng rồi!”

Cả người cậu dán lên lưng Thích Dương. Lồng ngực ấm áp, tim đập thình thịch trong nháy mắt áp lên. Chiếc xe đạp lung lay một cái lại nhanh chóng vững vàng trở lại. Thích Dương mặt vô biểu tình, cả nửa người trên đều bất động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK