• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi buổi tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu, Lưu Lan ngồi ở một góc thôi cũng đã suýt bị choáng ngợp trước độ xa hoa của buổi tiệc, khách mời toàn là những người giàu có hoặc người nổi tiếng. Sắc mặt của Lưu Lan bỗng thay đổi khi nhìn thấy trong số các khách mời có cả hai mẹ con Lưu Bội Linh, nhìn dáng vẻ Đào Cẩm Xuân đi giới thiệu, tâng bốc con gái của mình với mấy người nhà có con trai mà cô cảm thấy ngại giùm, lại nhìn bộ dạng giả vờ ngại ngùng của Lưu Bội Linh khiến Lưu Lan chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Tống Tranh cũng đã nhìn thấy hai mẹ con Lưu Bội Linh, anh hơi cau mày hỏi Triệu Hoàng Phú: “Gia đình cậu quen biết với người của Lưu gia từ khi nào thế?”

“Dạo gần đây ba tớ cùng với chủ tịch tập đoàn Lưu thị đang bàn chuyện hợp tác với nhau. Sao vậy? Cậu cũng quen biết bọn họ à?” Triệu Hoàng Phú hỏi xong thì chợt nhận ra vợ của bạn mình cũng họ Lưu, hai mày của anh ngay tức khắc nhướng lên: “Vợ cậu cũng họ Lưu…”

“Lưu Lan là con gái của chủ tịch Lưu, chị em cùng cha khác mẹ với Lưu Bội Linh.” Tống Tranh nghiêm mặt nói. Từ lúc phát hiện hai người kia cũng được mời đến thì anh luôn để mắt đến Lưu Lan, quan sát từ biểu cảm trên gương mặt của cô, tốt nhất là hai mẹ con Lưu Bội Linh an phận không kiếm chuyện với Lưu Lan, chỉ cần khiến cho vợ anh khó chịu, không vui thì nợ mới nợ cũ anh sẽ tính một lượt.

Triệu Hoàng Phú bất ngờ trước thân phận của Lưu Lan, hóa ra là thiên kim tiểu thư của Lưu gia, trước giờ anh chỉ biết Lưu gia có thiên kim tiểu thư là Lưu Bội Linh, Lưu Lan một chút anh cũng không nghe ai nói đến. Quan sát thái độ của Tống Tranh dành cho Lưu Bội Linh cùng Đào Cẩm Xuân thì Triệu Hoàng Phú có thể dễ dàng đoán ra được mối quan hệ giữa Lưu Lan và Lưu gia không mấy tốt đẹp.



Đào Cẩm Xuân đã để ý đến Tống Tranh từ khi đến buổi tiệc, xung quanh có rất nhiều người tài giỏi, giàu có nhưng Tống Tranh vẫn luôn rất nổi bật, khiến cho người khác không thể không chú ý đến. Bà kéo Lưu Bội Linh đến gần khẽ nói: “Bội Linh! Đã đến lúc con phải thể hiện rồi đấy, mau đến bắt chuyện với Tống Tranh đi, con nhất định phải câu được con rùa vàng này.”

“Mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ mang con rể về cho mẹ.” Lưu Bội Linh mỉm cười, giọng điệu vô cùng tự tin, cô cũng đã nhắm đến Tống Tranh ngay từ đầu chỉ là nãy giờ xung quanh của anh có rất nhiều người cô ta không tiện tiếp cận.

Lưu Bội Linh cầm ly rượu tiến về phía của Tống Tranh, đứng trước mặt của anh Lưu Bội Linh nở một nụ cười quyến rũ: “Chủ tịch Tống! Không biết tôi có vinh…”

Cô ta chưa kịp nói hết câu thì Tống Tranh đã lạnh lùng cất bước đi chỗ khác, ngay cả cho Lưu Bội Linh một cái liếc mắt cũng không có, không cho cô ta một chút mặt mũi nào. Nụ cười trên môi của Lưu Bội Linh trở nên cứng đờ, cô ta mím môi không cam tâm đành đổi sang chiêu khác, Lưu Bội Linh lại đến gần Tống Tranh giả vờ vấp ngã mục đích chính là để cho anh vươn tay ra đỡ, nhưng khác hẳn với những gì mà cô ta đã tưởng tượng, Tống Tranh nghiêng người tránh sang một bên khiến cho Lưu Bội Linh loạng choạng suýt nữa đã úp mặt vào chiếc bánh sinh nhật, cũng may là cô ta nhanh tay vịnh vào chiếc bàn bên cạnh.

“Đừng có cố ý tiếp cận tôi, còn nữa đi đứng cho cẩn thận vào không thì người mất mặt sẽ là cô đấy.” Tống Tranh mở miệng cảnh cáo, ánh mắt lạnh lẽo, sắc như dao nhìn thẳng vào cái người không có liêm sỉ trước mặt mình.

Lưu Bội Linh rùng mình sợ hãi trước đôi mắt lạnh tựa như băng của Tống Tranh, ánh mắt ấy dường như là muốn xuyên thủng người của cô ta, bị Tống Tranh cảnh cáo bây giờ ngay cả thở cô ta cũng không dám thở mạnh sợ chọc giận người hô mưa gọi gió ở cái thành phố này.

Lưu Lan ngồi quan sát nãy giờ chứng kiến Lưu Bội Linh mất mặt phải quay về bên cạnh Đào Cẩm Xuân mà không khỏi bật cười, hả hê trong lòng, cuối cùng cũng có người trị cô ta rồi.



Đào Cẩm Xuân nhìn thấy Lưu Lan có mặt tại buổi tiệc thì kinh ngạc, sửng sốt không thôi, sao có thể chứ? Tại sao Lưu Lan lại có thể xuất hiện tại buổi tiệc như thế này? Lưu Bội Linh nhìn theo hướng mắt của mẹ mình, vừa thấy Lưu Lan sắc mặt của cô ta tối sầm, vậy là một màn nhục nhã khi nãy Lưu Lan đã thấy hết rồi? Lưu Bội Linh mím môi bước nhanh về phía của Lưu Lan, thẹn quá hóa giận trừng mắt hỏi: “Tại sao chị lại ở đây?”

Lưu Lan đáp trả với ngữ điệu lạnh lùng: “Tại sao tôi lại không thể ở đây? Tôi là đặc biệt được mời đến đấy, chứng kiến một màn vừa nãy tôi thật sự phải vỗ tay bái phục độ mặt dày của cô.” Lưu Lan nhếch môi cười khinh bỉ, vừa vỗ tay vừa nói với giọng châm biếm, mỉa mai.

Đào Cẩm Xuân nghe được mấy lời đấy thì tức giận bước nhanh đến muốn dạy dỗ Lưu Lan một trận, ở bên kia Tống Tranh cũng vội bước tới khi thấy Lưu Lan sắp bị hai mẹ con Lưu Bội Linh bắt nạt.

“Hai người đến chỗ này để làm gì? Các người lại định bắt nạt Lưu Lan sao?” Đào Cẩm Xuân chưa kịp mở miệng thì đã bị giật mình trước sự xuất hiện của Tống Tranh.

Đào Cẩm Xuân cười gượng phủ nhận ngay lập tức: “Làm gì có chứ, Lưu Lan là chị gái của Bội Linh, tôi xem nó như con gái của mình làm gì có chuyện chúng tôi bắt nạt nó.”

Lưu Bội Linh đứng bên cạnh nhíu mày nghi hoặc hỏi: “Chủ tịch Tống! Anh và chị gái của tôi có quen biết với nhau sao?” Giữa Lưu Lan và Tống Tranh có mối quan hệ gì? Tại sao anh lại sợ hai mẹ con cô bắt nạt Lưu Lan?

Tống Tranh chưa trả lời đã nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lưu Lan, anh biết cô không muốn nói mối quan hệ giữa anh và cô cho Lưu Bội Linh và Đào Cẩm Xuân biết. Tống Tranh quăng cho cô ta một cặp mắt sắc lạnh: “Tôi và Lưu Lan có quen biết với nhau hay không thì liên quan gì đến cô?”



Lưu Lan thấy biểu cảm trên gương mặt của Lưu Bội Linh cùng Đào Cẩm Xuân chưa thú vị mấy, cô nhếch môi cười gian xảo đưa mắt nhìn Tống Tranh: “Tôi mệt rồi, muốn đi về.”

“Tôi đưa cô về.” Tống Tranh rất ăn ý phối hợp.

Lưu Lan giả vờ xoa bóp chân của mình rất thản nhiên đáp lại: “Chân của tôi hiện tại có hơi bất tiện, đợi ra khỏi đây chắc buổi tiệc tàn luôn mất.”

Gương mặt của Lưu Bội Linh vốn dĩ đã khó coi sau khi nghe Lưu Lan đáp lại Tống Tranh càng khó coi gấp bội, thầm mắng Lưu Lan vô sỉ, cô ta cùng mẹ của mình hướng mắt nhìn Tống Tranh chờ đợi anh phũ Lưu Lan, thậm chí sẽ khiến cho cô mất mặt trước bao người.

Tống Tranh không nói gì chỉ trực tiếp khom người bế Lưu Lan lên, trước mặt tất cả mọi người bế cô rời khỏi buổi tiệc, lúc đi ngang qua Lưu Bội Linh, Lưu Lan còn nở một nụ cười chiến thắng, đắc ý. Một màn này không chỉ khiến cho cho hai mẹ con Lưu Bội Linh mà cả những vị khách có mặt một phen ngỡ ngàng, sửng sốt, không tin vào mắt của mình, chuyện này thật sự rất chấn động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK