Vừa bị Trương Minh Nguyệt mắng xong,Thái Bách Trung còn bị tập đoàn Lê An hủy hợp đồng quảng cáo không có lý do, hắn thật sự nghĩ không ra bản thân đã làm gì đắc tội với tập đoàn Lê An mà bọn họ lại vô duyên vô cớ hủy hợp đồng. cư dân mạng cũng không ngu ngốc như hắn tưởng, sau khi Trương Minh Nguyệt đăng bày đá xéo hắn, mặc dù không nói rõ là ai nhưng rất nhanh cư dân mạng đã suy đoán ra người đó là hắn và chạy sang trang cá nhân của hắn để mắng xối xả.
Cao Đạt rối tung rối mù không biết phải làm sao, trong lòng luôn thấp thỏm lo sợ công ty của Trương Minh Nguyệt sẽ gây phiền phức cho công ty của ông ta, không biết làm thế nào nên Cao Đạt chỉ đành trút giận lên Thái Bách Trung và quản lý của hắn.
Thái Bách Trung ngồi chịu trận một lúc thì bất chợt nhớ ra thời điểm hắn và Lưu Lan còn hẹn hò đã từng sáng tác một bài hát, bài đó cũng rất hay và còn có ý nghĩa, hắn muốn có bài hát đó bèn nói với Cao Đạt: “Ông đừng hoảng loạn nữa, đợi khi cái chân của tôi hồi phục thì sẽ có bài hát mới cho ông.”
Chỉ cần cái chân của hắn vừa hồi phục thì hắn sẽ lẻn vào nhà của Lưu Lan để ăn trộm bài hát ấy, mặc dù đã qua mấy năm nhưng Thái Bách Trung vẫn tin chắc Lưu Lan sẽ mang những bài hát mà cô đã sáng tác cất ở dưới ngăn kéo cuối cùng của tủ quần áo, thói quen là một thứ gì rất khó bỏ, rồi hắn sẽ lại nổi tiếng được mọi người yêu mến.
Lưu gia
Lưu Quân Tùng dường như muốn hai miếng đất đó đến phát điên rồi, bây giờ không có được hai miếng đất ấy Lưu Quân Tùng bực tức, khó chịu, nhìn ai, nhìn cái gì cũng thấy chướng mắt.
Đào Cẩm Xuân sợ ông sẽ giận cá chém thớt sang mình bèn đi đến vuốt lưng hạ hoả cho chồng rồi nói: “Ông bình tĩnh lại đi, chuyện gì cũng còn có cách, tôi nghĩ bây giờ người có thể giúp ông có lại hai miếng đất ấy chỉ có thể là Lưu Lan thôi, giữa con bé và Tống Tranh có mối quan hệ mập mờ với nhau. Mấy hôm trước Bội Linh thay ông đến bàn chuyện hợp tác đã nhìn thấy Tống Tranh có mấy hành động, cử chỉ rất dịu dàng, thân mật với Lưu Lan.”
“Còn có cả chuyện này? Không phải Lan Lan đã có chồng rồi sao? Sao lại có quan hệ không rõ với Tống Tranh? Như vậy còn ra thể thống gì nữa, tôi phải gọi điện cho nó hỏi rõ chuyện này.” Lưu Quân Tùng đứng bật dậy, vẻ mặt tức giận nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho Lưu Lan.
Đào Cẩm Xuân kéo lấy tay Lưu Quân Tùng: “Nói qua điện thoại sẽ không rõ ràng đâu, ông nên hẹn gặp nó để nói chuyện sẵn đấy nhờ nó đánh tiếng với Tống Tranh chuyện hai miếng đất.”
Ông gật gật đầu cảm thấy vợ mình nói rất đúng, ấn nút gọi cho Lưu Lan, đầu dây bên kia đổ vài hồi chuông liền có người nghe máy, không đợi con gái mình lên tiếng ông đã giành nói trước: “Ngày mai con có rảnh không? Ba có chuyện quan trọng muốn nói với con.”
Lưu Lan khẽ cau mày, cô có thể đoán ra được chuyện quan trọng mà ông muốn nói, có lẽ là chuyện hai miếng đất, với cái miệng của Đào Cẩm Xuân và Lưu Bội Linh thì thế nào cũng sẽ nói chuyện cô mập mờ với Tống Tranh cho ba cô nghe. Lưu Lan đắn đo một chút không biết có nên đi hay không, đi chẳng khác nào tự tìm rắc rối cho mình, không đi ông nhất định sẽ tìm cô làm loạn, im lặng suy nghĩ, cuối cùng Lưu Lan thở mạnh một hơi đồng ý gặp: “Được, ngày mai mười giờ con và ba sẽ gặp nhau ở nhà hàng cũ.”
Lưu Quân Tùng đáp lại một tiếng sau đó liền cúp máy, trong lòng bắt đầu chờ mong đến ngày mai. Dù nói thế nào Lưu Lan cũng là con gái của ông, dỗ dành ngon ngọt vài câu không phải sẽ thuận lợi giành lại được hai miếng đất vàng ấy sao? Đoạn tuyệt quan hệ cha con gì chứ, máu mủ ruột thịt nói cắt đứt là có thể cắt đứt sao?
Lưu Quân Tùng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không bao giờ ngờ đến chuyện giữa Lưu Lan và Tống Tranh lại có mối quan hệ mập mờ bất chính, bảo sao Tống Tranh lại đột nhiên muốn triệt đường sống của ông, hoá ra là vì đứa con gái này. Con gái của ông cũng thật là, người như Tống Tranh lại không chọn lại đi chọn một người chồng vô dụng, không giúp ích được gì, cuối cùng vẫn phải mập mờ không rõ với Tống Tranh để kiếm lợi.
- -------------------------------------------
Đã gần mười giờ đêm, Tống Tranh vẫn miệt mài làm việc, Lưu Lan cũng chưa ngủ mà ngồi tựa lưng trên giường suy nghĩ cách để thu hút khách cho quán hơn mặc dù hiện tại khách trong quán rất là đông, quán mới khai trương khách đông là chuyện bình thường, cô phải tính về lâu dài.
Tiếng chuông điện thoại của Tống Tranh vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh trong phòng, anh nhanh chóng bắt máy, bên kia trợ lý Đinh báo cáo cho anh biết: “Thưa chủ tịch, tôi đã làm theo những gì ngài căn dặn rồi ạ, đã hoàn tất thủ tục sang tên hai miếng đất ấy cho Lưu Lan tiểu thư.”
“Tốt, những thủ tục pháp lý khác cậu cũng nhanh chóng xử lý cho tôi.” Tống Tranh hài lòng với cách làm việc nhanh gọn của Đinh Thất, từ trước đến giờ người trợ lý này chưa từng khiến anh phải thất vọng về năng lực làm việc.
Lưu Lan ngồi mải mê tính toán, vắt óc suy nghĩ cách kiếm thật nhiều tiền mà không hề hay biết hiện tại bản thân cô đã trở thành một phú bà, số tài sản mà Tống Tranh sang tên cho cô đã rất nhiều, giá trị vô cùng lớn.1
Anh xử lý xong công việc cũng đã gần mười hai giờ đêm, gập máy tính lại xoay người đi về phía giường thì nhìn thấy Lưu Lan ngủ ngồi với cái đầu nghiêng sang một bên, Tống Tranh khẽ cười tiến đến nhẹ nhàng bế hờ Lưu Lan lên, chỉnh lại tư thế ngủ sau đó đắp chăn cho cô. Trước khi lên giường ngủ Tống Tranh cúi thấp người phủ lên môi của cô một nụ hôn, giọng nói trầm ấm khe khẽ nói vào tai của vợ: “Ngủ ngon nha cô vợ nhỏ của anh.”1