• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Tranh đang ngủ ngon lành thì bỗng cảm thấy cả người rất nặng như bị cái gì đó đè lên vậy, từ từ mở mắt thì phát hiện tay và chân của Lưu Lan đều đặt lên người của mình, Tống Tranh bật cười trong sự bất lực chậm rãi nhấc tay và chân của Lưu Lan xuống khỏi người mình, nhưng chỉ mới vừa nhấc lên cô đã xoay hẳn người của mình về phía anh, ôm anh cứng ngắc.

Tống Tranh cả người cứng đờ sau đó lại bắt đầu hưởng thụ cảm giác được Lưu Lan ôm, được người mình yêu ôm ngủ ai mà chả thích chứ?

Vì là cuối tuần nên Tống Tranh cùng Lưu Lan đã ngủ đến gần chín giờ sáng mới thức dậy, cả hai vệ sinh cá nhân xong đi xuống lầu, thấy Hà Yên Thư ngồi ở phòng khách xem phim, ăn vặt, anh và cô có hơi bất ngờ vì mẹ của mình đột nhiên dậy sớm, bình thường bà rất thích ngủ nướng hầu như là gần mười giờ mới dậy. Hà Yên Thư thấy con trai dìu vợ chầm chậm đi xuống thì khẽ gật đầu hài lòng, bà cười tươi cất giọng bảo: “Hai đứa mau vào trong bếp ăn sáng đi, mẹ đã ăn rồi.”

“Vâng ạ.” Tống Tranh, Lưu Lan đồng thanh đáp rồi đi đến phòng bếp ăn sáng.



Anh và cô ngồi đối diện với nhau, Lưu Lan nhìn Tống Tranh lại nhớ đến chuyện lúc mới thức dậy, cô không ngờ mình lại ôm anh ngủ cả đêm. Ban đầu Lưu Lan cố ôm cái chăn để mau chóng chìm vào giấc ngủ, ngủ một giấc tới sáng khiến Lưu Lan có tâm trạng khá tốt, tinh thần thoải mái vô cùng, thấy ôm chăn ngủ cũng tốt nhưng đó là khi cô chưa mở mắt.

Lưu Lan sờ tới sờ lui cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm, cái chăn sao lại cưng cứng? Mở mắt ra thấy mình đang ôm Tống Tranh cô giật nảy mình tỉnh cả ngủ, vội ngồi bật dậy, Lưu Lan cắn môi vỗ lên đầu của mình một cái, cái thói quen ôm gối khi ngủ đã hại chết cô rồi. Mặt của Lưu Lan dần đỏ lên cảm thấy bản thân quá vô sỉ, không những ôm mà còn sờ mó người ta nữa, cô mím môi nhẹ nhàng xuống giường, tay vịn vào tường rón rén đi vào phòng tắm.

Đợi khi Lưu Lan vào phòng tắm, Tống Tranh mở mắt nhìn về hướng phòng tắm rồi khẽ cười, thật ra anh thức lúc bị cô ‘sàm sỡ’ lận, không thức dậy ngay là vì sợ vợ mình sẽ xấu hổ nên mới nằm im đợi cô thức dậy trước.

Tống Tranh và Lưu Lan vừa ăn xong chưa kịp rời khỏi bàn đã nghe thấy Hà Yên Thư hét lên một tiếng, hai người hốt hoảng nhanh chóng ra xem đã có chuyện gì, ra tới nơi chỉ thấy bà ngồi xem điện thoại với vẻ mặt giận dữ, Tống Tranh cau mày cất giọng hỏi: “Có chuyện gì mà mẹ lại đột nhiên hét lên thế?”

“Hai đứa mau lại nhìn xem này, cái người này dám tung tin vịt vu oan cho Lan Lan của mẹ, dám nói Lan Lan của mẹ là tiểu tam rồi còn đeo bám cái cậu diễn viên gì đó không buông, thật là tức chết mẹ mà.” Hà Yên Thư nghiến răng hai mắt giận dữ, đụng ai không đụng lại đụng đến con dâu cưng của bà, lần này không xong với bà đâu.



Lưu Lan thở dài một hơi, cô cứ tưởng mọi thứ đã được thay đổi rồi chứ, cuối cùng vẫn thế. Tống Tranh thấy vẻ mặt bình thản một chút kinh ngạc hay giận dữ cũng không có hiện trên gương mặt của Lưu Lan thì nhíu mày, dáng vẻ này của cô giống như là đã biết từ trước rồi vậy, nhưng sáng giờ vợ anh đâu có động vào điện thoại đâu, làm sao cô biết được?

Tống Tranh gạt nhanh những thắc mắc ấy, bây giờ điều quan trọng là phải giải quyết chuyện này không để cho Lưu Lan phải chịu tiếng oan, bị người ta mắng chửi như thế nữa, bị người khác mắng oan cho dù người có lạc quan đến mấy tinh thần cũng sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều. Tống Tranh cầm điện thoại lên gọi điện cho trợ lý Đinh: “Cậu cho luật sư gửi đơn kiện đến người tung tin đồn nhảm, những người mắng chửi Lưu Lan thậm tệ trên mạng cũng kiện luôn, còn về chuyện đính chính tin đồn tôi sẽ bàn với cô ấy.”

Lưu Lan đứng hình mất vài giây trước màn xử lý nhanh gọn của Tống Tranh, thế là bây giờ cô chỉ cần lên đính chính tin đồn là xong à? Hà Yên Thư giơ ngón cái khen con trai: “Con trai của mẹ quá ngầu, như thế mới được chứ.”

Tống Tranh khẽ cười sau đó quay sang hỏi Lưu Lan: “Bây giờ em định làm thế nào? Có cần anh cho người giúp em đính chính luôn không?”

“Không cần đâu, tôi… em sẽ tự đăng bài đính chính.” Suýt nữa Lưu Lan đã lỡ miệng khiến mẹ chồng nghi ngờ rồi, thành thật mà nói có bà ở đây cô không có bị bệnh tim cũng thành mắc bệnh tim.

“Thế thì con mau chóng đăng bài đi, bây giờ mẹ phải đi ra ngoài gặp bạn bè một chút sẵn đấy bảo bọn họ thích và chia sẻ bài đăng của con.” Hà Yên Thư chuẩn bị đứng dậy thì trong đầu bỗng nảy ra một ý nghĩ khá vui, bà mỉm cười gian xảo nhìn con trai và con dâu.

Tống Tranh đang mặt đối mặt với Lưu Lan, Hà Yên Thư đứng dậy cố tình ngã người về phía con trai của mình khiến cho anh bất ngờ ngã đè lên người của Lưu Lan, điều đáng nói ở đây là không chỉ là đè mà anh còn vô tình hôn cô, hai người trợn ngược hai mắt nhìn nhau, chứng kiến cảnh này Hà Yên Thư hài lòng vô cùng, đây chính là hình ảnh bà muốn nhìn thấy, đứng thẳng người lại bà bày ra vẻ mặt áy náy có lỗi: “Ây da, mẹ xin lỗi, mẹ đúng là già cả rồi đi đứng cũng không vững vàng như trước được nữa.” Dứt lời bà nhanh chân rời khỏi biệt thự.

Anh và cô vội ngồi ngay ngắn lại, người ho người hắng giọng, mặt của Lưu Lan ửng hồng ngại ngùng còn mặt của Tống Tranh rất bình thường nhưng tai của anh đã đỏ lên như tôm luộc, nụ hôn đầu của hai người cứ thế đã mất. Lưu Lan mím môi vẫn không thoát khỏi sự ngại ngùng, thế là nụ hôn đầu cô gìn giữ hai kiếp đã không còn nữa rồi.

Tống Tranh quay đầu sang hướng khác, tay giơ lên sờ môi của mình, khóe môi cong lên, ánh mắt tràn ngập ý cười, bề ngoài anh cố giữ bình tĩnh nhưng trong lòng đã vui vẻ, nhảy nhót tưng bừng. Xoay người lại thì thấy Lưu Lan đã tiếp tục viết bài đính chính, ánh mắt của Tống Tranh bất giác dừng ở đôi môi màu đỏ của cô, môi của cô mềm mại thật, thật muốn hôn một cái nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK