• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Tranh chạy theo định vị điện thoại của Lưu Lan, tới nhà hàng nhìn thấy Lưu Lan đang ngồi ở một góc nhỏ sát bên cạnh nhà hàng khóc đến hai bả vai run rẩy. Tống Tranh xuống xe bước nhanh đến ngồi xổm xuống ôm chầm lấy cô vỗ về, trấn an: “Không sao, không sao rồi, tôi ở đây rồi.”

Anh dìu Lưu Lan đứng dậy, một tay dìu một tay cầm nạng của cô đi về phía xe. Tống Tranh dìu cô ngồi vào ghế lái phụ rồi mới đặt nạng ở hàng ghế phía sau, sau đó lại vòng qua ngồi vào ghế lái của mình. Thấy Lưu Lan vẫn còn mếu máo, nức nở, nước mắt lại sắp trào ra Tống Tranh lại ôm cô vào lòng, bàn tay vỗ vỗ trên lưng của cô: “Cô cứ khóc đi, trút hết ra đừng để trong lòng sẽ rất khó chịu, có tôi ở đây rồi sẽ không có ai có thể bắt nạt cô nữa.”

Lưu Lan không kìm nén được nữa lại bắt đầu khóc, khi nãy cô không dám khóc thành tiếng chỉ có thể gục mặt rơi nước mắt, bây giờ nghe được những lời nói ấy cô dường như tìm được chỗ dựa, có người bảo vệ dỗ dành khiến cô không thể kiềm được nữa.

Lưu Lan khóc đến mệt lả tựa vào người của anh, Tống Tranh vuốt lưng vợ mình thêm một lúc thấy cô đã hoàn toàn ngừng khóc mới từ từ đẩy người Lưu Lan ra một chút sau đó lau nước mắt cho cô. Bàn tay của anh đang lau thì bỗng khựng lại khi thấy năm dấu tay in rõ trên gương mặt của vợ, cơn tức giận của anh bùng lên, gương mặt âm trầm, đôi mắt tối sầm lại, hỏi: “Là ai đã đánh cô?”



Lưu Lan vừa nấc vừa tránh ánh mắt của Tống Tranh, anh xoa xoa gương mặt bị đánh của cô, thấy Lưu Lan né tránh không nói thì anh đã đoán ra được ai đánh rồi, giọng nói lại lạnh đi vài phần: “Là ba của cô đúng không? Cô thừa biết rõ cho dù có giấu tôi thì cũng vô dụng, một khi Tống Tranh tôi muốn biết chuyện gì thì không sớm thì muộn cũng sẽ biết được thôi.”

Lưu Lan mím môi chần chừ một lúc mới gật gật đầu: “Là ba tôi, hai mẹ con Lưu Bội Linh nói với ba tôi rằng giữa tôi và anh có mối quan hệ bất chính, ông ấy liền hẹn gặp tôi để nói về chuyện hai miếng đất, tôi không đồng ý giúp đỡ sau đó cãi nhau với ông ấy...” Nói đến đây sống mũi của cô lại cay cay khó chịu.

“Sau đó ông ấy tức giận đánh cô?” Tống Tranh siết chặt bàn tay của mình lại thành nắm đấm, kìm nén cơn giận, nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Hình như tôi nhẹ tay với ông ấy quá rồi thì phải, ông ấy đã biết rõ giữa tôi và cô có quan hệ thế mà vẫn đánh cô, tôi thấy mình phải mạnh tay thêm một chút nữa mới được.”

“Đừng, anh không cần phải mạnh tay hơn nữa đâu, chuyện này hãy bỏ qua đi có được không?” Lưu Lan vội ngăn cản Tống Tranh gây ra điều gì bất lợi cho Lưu Quân Tùng, với tính cách của anh một khi ra tay mạnh hơn thì Lưu gia chỉ còn nước lụi bại: “Hiện giờ Lưu thị đã khó khăn rồi, nếu anh còn ra tay thì…”

Tống Tranh thở dài, chung quy Lưu Lan vẫn là mềm lòng, bàn tay của anh vẫn đặt trên gương mặt của cô, mặt anh nghiêm lại: “Được, tôi sẽ không làm gì thêm nữa nhưng cô phải hứa với tôi đây là lần cuối cùng cô để bọn họ bắt nạt, từ nay về sau nếu như bọn họ còn đánh cô một lần nào nữa thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho họ đâu.”



Lưu Lan mỉm cười, khẽ gật đầu: “Cảm ơn anh.”

Tống Tranh xoay người bắt đầu lái xe đưa Lưu Lan quay về biệt thự, anh có thể tha đấy nhưng mẹ của anh thì chưa chắc đâu. Một lát nữa khi về đến, gương mặt in năm dấu tay kia chắc chắn sẽ không qua khỏi mắt của bà, mẹ anh ngoài miệng có thể hứa với cô là không làm gì bọn người đó nhưng bà sẽ mượn tay người khác để gây bất lợi cho họ.

Chỉ mất một lúc hai người đã về tới biệt thự, Tống Tranh xuống xe vòng qua ghế lái phụ khom người bế Lưu Lan đi vào bên trong. Thấy Hà Yên Thư đang ở phòng khách xem phim, Tống Tranh cố tình bế cô đến ngồi xuống bên cạnh của bà, Hà Yên Thư thấy con dâu đã về thì vui vẻ tắt tivi quay sang trò chuyện với cô, vừa quay qua đập vào mắt của bà chính là năm dấu tay in rõ trên mặt con dâu bảo bối, cơn giận dữ trong tích tắc bùng lên dữ dội: “Mặt con bị làm sao vậy? Là ai đã đánh con? Ai dám đánh con dâu bảo bối của mẹ?”

Lưu Lan mím môi lườm Tống Tranh một cái, anh là đang cố tình để cho bà thấy cô bị đánh, cô hơi cúi đầu im lặng không dám nói, với tính khí của mẹ chồng Lưu Lan e là không ngăn nổi bà. Tống Tranh nhếch môi thay vợ trả lời: “Là ba của cô ấy đã ra tay đó ạ.”

“Cái gì? Chuyện này là sao? Rốt cuộc Lưu Quân Tùng có xem con là con gái của ông ta không vậy? Hôm trước thì đến gây chuyện ở quán của con, hôm nay lại ra tay đánh, ông ta nghĩ con không có ai chống lưng cho à? Dám bắt nạt con dâu của mẹ, mẹ phải đi tìm ông ta tính sổ.” Hà Yên Thư vừa nghe nói người đánh con dâu cưng của bà là Lưu Quân Tùng thì máu nóng lại sục sôi lên.

“Mẹ đừng đi, mẹ hãy bỏ qua chuyện này được không ạ? Con xin mẹ đấy, con biết mẹ muốn trút giận cho con nhưng mà…” Lưu Lan kéo tay của Hà Yên Thư lại, ngước mặt lên cầu xin bà, cô cắn chặt khóe môi im lặng vài giây rồi tiếp tục nói: “Con hứa với mẹ, đây là lần cuối cùng con để bọn họ bắt nạt, sau này sẽ không có chuyện như thế xảy ra nữa.”

“Còn có lần sau? Nếu còn có lần sau thì mẹ sẽ đến lật nóc nhà của ông ta.” Hà Yên Thư một tay chống hông lớn giọng nói, bà đánh mắt nhìn con trai, anh nháy mắt với mẹ mình vài cái, bà hiểu ý liền nhếch môi cười thoáng qua sau đó nhanh chóng thu lại, bà ngồi xuống thở dài bất lực: “Thôi được rồi, lần này mẹ sẽ bỏ qua, không có lần sau đâu.”

Hà Yên Thư bỏ qua nhưng mấy bà bạn của bà thì chưa chắc, bà phải đi đánh tiếng với mấy người bọn họ mới được, Lưu Quân Tùng thì có con trai bà lo rồi còn bà sẽ lo cho vợ của ông ta. Sau này Lưu Lan có biết chuyện hỏi đến thì bà cũng vô tội, mấy chuyện cô lập, tẩy chay đâu phải do bà làm.

Bề ngoài cả Hà Yên Thư cùng Tống Tranh đều đồng ý không tìm Lưu gia tính sổ nhưng bên trong đã bắt đầu suy nghĩ xem nên trút giận cho cô như thế nào, hai người phải mượn tay người khác dạy dỗ bọn họ một trận, Lưu Quân Tùng không xót con gái nhưng bà và anh thì xót đứt ruột.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK