Tống Tranh đang họp với các lãnh đạo cấp cao, đang nghe báo cáo thì điện thoại bỗng nhiên rung lên thấy người gọi đến là Lưu Lan anh cau mày, chỉ một cái cau mày của anh đã khiến cho phòng họp ngay tức khắc trở nên tĩnh lặng, những người ngồi ở đấy không dám thở mạnh chăm chú nhìn Tống Tranh, người báo cáo thấp thỏm không biết bản thân có báo cáo sai cái gì hay không. Tống Tranh bất ngờ đứng dậy cất giọng: “Tạm dừng cuộc họp.” Sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài.
Anh vừa ấn nút nghe máy thì bên kia đã truyền đến giọng nói đầy khẩn trương, lo lắng của Lưu Lan: “Tống Tranh! Anh mau quay về đi, có chuyện rồi.”
“Có chuyện gì em cứ bình tĩnh nói cho tôi biết, chuyện gì mà tôi phải về ngay lập tức thế?” Tống Tranh nhíu hai mày lại, trong lòng cũng trở nên thấp thỏm, lo lắng khi nghe giọng nói dường như sắp khóc của Lưu Lan, trước giờ cô chưa bao giờ khẩn trương, hoảng loạn như thế.
“Mẹ của anh đã phát hiện ra bản hợp đồng rồi, hiện tại bà ấy đang rất giận dữ, anh mau quay về đi.” Lưu Lan không dám ở bên trong biệt thự mà đứng ở ngoài cổng đợi Tống Tranh, cô không dám đối mặt với Hà Yên Thư.
Tống Tranh cúp máy, vội quay trở lại phòng họp thông báo dừng cuộc họp tại đây rồi nhanh chóng rời đi. Anh một mặt lo mẹ của mình vì quá tức giận mà ngất đi, một mặt lại lo cho Lưu Lan, anh hiểu rất rõ tính cách của mẹ mình, một khi bà tức giận lên thì khả năng cao là sẽ đánh người.
Tống Tranh về đến biệt thự thì đúng lúc ba của anh cũng đến, Tống Quốc An bước xuống xe lườm con trai của mình một cái: “Con giỏi lắm, dám chơi cái trò hợp đồng hôn nhân qua mặt ba với mẹ, ba muốn xem lần này con sẽ giải thích với ba mẹ như thế nào?” Ông lướt ngang qua con dâu đi thẳng vào bên trong.
Anh không đáp lại chỉ gục mặt đi phía sau ba của mình, thấy Lưu Lan đi bên cạnh, Tống Tranh dịu dàng trấn an: “Sẽ không sao đâu, mọi chuyện là do tôi, tôi sẽ chịu hết mọi trách nhiệm, đừng quá lo lắng.”
Anh và cô bước vào bên trong ngồi xuống ở chiếc ghế sô pha bên cạnh, Hà Yên Thư không nhìn lấy con trai và con dâu dù chỉ là một lần từ khi hai người đi vào, bà nghiêm mặt lên tiếng hỏi: “Bây giờ hai anh chị có thể nói cho tôi nghe tại sao hai anh chị lại lừa chúng tôi không?”
“Mọi chuyện bắt đầu từ việc con không muốn ba mẹ giục kết hôn nữa nên con mới tìm Lưu Lan, con lợi dụng chuyện mẹ của Lưu Lan bị bệnh ra điều kiện chỉ cần cô ấy kết hôn với con thì con sẽ giúp mẹ cô ấy chữa bệnh.” Tống Tranh nhận hết mọi trách nhiệm, tất cả đều là do anh, Lưu Lan chỉ là người bị anh kéo vào chuyện này mà thôi.
Tống Quốc An nhìn con trai của mình với cặp mắt sắc bén, bình thường ông đã rất nghiêm nghị bây giờ còn đáng sợ hơn: “Sau đó liền có bản hợp đồng hôn nhân này? Con vốn dĩ rất thông minh, suy tính trước sau cơ mà, sao lại đột nhiên trở nên như thế? Con có nghĩ đến con gái nhà người ta không hả? Cho dù con có che giấu chuyện bản hợp đồng thành công, thuận lợi ly hôn thì Lan Lan vẫn bị mang tiếng là có một đời chồng đấy.”
Tống Tranh không thể nói được gì, khi đó anh hoàn toàn không nghĩ đến mấy chuyện này, chỉ nghĩ có tiền sẽ giải quyết được tất cả. Hà Yên Thư hừ lạnh một tiếng, bà chưa bao giờ cảm thấy thất vọng đến như vậy: “Ban đầu tôi còn tưởng hai anh chị yêu nhau, không chịu tổ chức hôn lễ là vì không muốn bị chú ý quá nhiều, tôi còn trông mong có cháu, rốt cuộc thì tình cảm, mấy cử chỉ thân mật, ngọt ngào lúc trước đều duy trì, thực hiện trên một bản hợp đồng.”
Lưu Lan biết hiện tại cả Tống Quốc An và Hà Yên Thư đều rất thất vọng về mình, họ đối xử với cô rất tốt thế mà cô lại khiến họ thất vọng tràn trề, phụ tình cảm mà hai ông bà dành cho mình: “Con thành thật xin lỗi, con…” Ngoại trừ xin lỗi Lưu Lan thật không biết phải làm thế nào nữa.
Hà Yên Thư đột ngột đứng dậy, ánh mắt vẫn còn đầy lửa giận, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn nói thêm bất cứ lời nào với anh chị, anh chị muốn làm gì thì làm tôi không quan tâm đến nữa.” Nói xong, bà cùng chồng của mình rời khỏi biệt thự, vừa lên xe Hà Yên Thư liền bật khóc.
Tống Quốc An ngoại trừ dỗ dành, an ủi thì không biết phải làm thế nào nữa, ông biết vợ mình rất đau lòng, thất vọng trước chuyện này, ngay chính ông cũng không khác gì bà chỉ là ông không thể quá nhiều ra bên ngoài mà thôi. Tống Quốc An một tay lái xe, một tay vỗ nhẹ lên lưng của Hà Yên Thư, khóc rồi sẽ ổn một chút.
Ở biệt thự, Tống Tranh và Lưu Lan đưa mắt nhìn nhau, cô mím môi hít sâu một hơi rồi đứng dậy, cất giọng: “Tôi cần chút thời gian để suy nghĩ lại mọi chuyện, tôi bây giờ rất bế tắc không biết phải làm gì, nói gì nữa cả.”
Tống Tranh dõi mắt theo bóng lưng của Lưu Lan, anh hiểu được phần nào tâm trạng của cô hiện giờ, sự áy náy, cắn rứt, có lỗi đối với ba mẹ của anh dường như đã ngự trị trong tâm trí của cô. Tống Tranh cũng không khá hơn là bao, anh đứng dậy rời khỏi biệt thự để bình ổn lại tâm trạng đôi chút. Đợi sau khi quay về anh sẽ nói rõ lòng mình, biến mọi chuyện từ giả thành thật.
Lưu Lan ở trong phòng ngồi thẫn thờ, cô rất rối bời không biết sau này nên đối diện với ba mẹ của Tống Tranh như thế nào, mỗi lần thấy hai người họ cô chỉ toàn thấy có lỗi, áy náy vì đã gạt họ.
Nhìn bản hợp đồng, Lưu Lan nhớ đến một trong những điều trong bản hợp đồng là nếu như bị một trong cha mẹ hai bên phát hiện thì sẽ ly hôn, người làm lộ chuyện này sẽ phải bồi thường tiền cho người còn lại. Cô lấy điện thoại ra xem số tiền trong tài khoản của mình, số tiền vất vả kiếm được bao lâu nay sắp bay mất rồi.
Lưu Lan không biết tình cảm của Tống Tranh đối với mình là gì? Có lẽ chỉ là tình cảm nhất thời, cô theo đuổi nói lời yêu anh lâu như vậy bỗng nhiên một ngày lại lạnh nhạt thay đổi, anh sẽ khó tránh cảm thấy mất mát, muốn níu giữ lại tình cảm của cô.
Dạo gần đây giấc mơ về cái chết ở kiếp trước của Lưu Lan cứ lặp đi lặp lại, chỉ cần cô chợp mắt ngủ là nó sẽ lại hiện lên, giấc mơ ấy như muốn nhắc nhở cô rằng nếu một lần nữa rơi vào cái tình yêu không hồi đáp này bi kịch sẽ lặp lại. Sau một hồi suy nghĩ, Lưu Lan đã có quyết định cho riêng mình, cô quyết định ly hôn, rời khỏi nơi này.